Hàng Tỷ Cưng Chiều Vợ : Nam Thần Hôn Sâu 101℃
Mất đi
Mộc Mộc Thố Thố
2024-11-06 05:06:02
Editor: May
Cô thậm chí cho là đôi mắt mình mông lung nước mắt, cho nên tầm mắt mơ hồ, còn ngây thơ lắc lắc đầu.
Nhưng mà, vẫn yên lặng như thế.
……
Cho nên, cô không phải cô gái anh yêu mến.
Cho nên, anh không yêu cô.
Cho nên, một bước cuối cùng kia, anh dừng lại……
Bỗng chốc ---
Tâm Hoàng Phủ Bạc Ý, thật giống như bị một cổ khí lạnh trong hầm ngàn năm bao vây, nháy mắt xâm nhập, xuyên thấu da thịt, ở trong máu vốn nóng bỏng, vô tình cắn nuốt.
Một khắc kia, cô tựa hồ đã hiểu cái gì là chết tâm.
Hoàng Phủ Bạc Ý đè nén thân thể run rẩy, nhẹ nhàng gật đầu, cổ họng khóc đến nghẹn ngào có chút nói không ra lời, nhưng vẫn nỗ lực nói,
“Được, em đã biết.”
“Ầm”!
Lòng bàn tay nắm tay anh, bỗng chốc buông lỏng, không hề có dấu hiệu rơi xuống, nắm tay đánh vào ngoài cạnh bắp đùi của anh, phát ra tiếng vang va chạm trầm thấp.
Một khắc kia, Lôi Nặc cảm thấy, anh giống như mất đi cái gì đó……
Tay nhỏ phủ ở ngực, lại vẫn chưa nỡ rời đi, thân mật cảm thụ được nhịp tim của anh.
Dưới hoàng hôn, cô cười khinh cuồng, giống như hết thảy phát sinh vừa rồi đều chưa từng có, vỗ vỗ bả vai Lôi Nặc,
“Lôi Nặc, từ nay về sau, em sẽ không lại mỗi tháng ngựa không ngừng vó bay hơn nửa trái đất tới tìm anh nữa! Anh nha không biết, thiệt tình khiến người mệt mỏi
Đi thôi!!”
Cô thậm chí cho là đôi mắt mình mông lung nước mắt, cho nên tầm mắt mơ hồ, còn ngây thơ lắc lắc đầu.
Nhưng mà, vẫn yên lặng như thế.
……
Cho nên, cô không phải cô gái anh yêu mến.
Cho nên, anh không yêu cô.
Cho nên, một bước cuối cùng kia, anh dừng lại……
Bỗng chốc ---
Tâm Hoàng Phủ Bạc Ý, thật giống như bị một cổ khí lạnh trong hầm ngàn năm bao vây, nháy mắt xâm nhập, xuyên thấu da thịt, ở trong máu vốn nóng bỏng, vô tình cắn nuốt.
Một khắc kia, cô tựa hồ đã hiểu cái gì là chết tâm.
Hoàng Phủ Bạc Ý đè nén thân thể run rẩy, nhẹ nhàng gật đầu, cổ họng khóc đến nghẹn ngào có chút nói không ra lời, nhưng vẫn nỗ lực nói,
“Được, em đã biết.”
“Ầm”!
Lòng bàn tay nắm tay anh, bỗng chốc buông lỏng, không hề có dấu hiệu rơi xuống, nắm tay đánh vào ngoài cạnh bắp đùi của anh, phát ra tiếng vang va chạm trầm thấp.
Một khắc kia, Lôi Nặc cảm thấy, anh giống như mất đi cái gì đó……
Tay nhỏ phủ ở ngực, lại vẫn chưa nỡ rời đi, thân mật cảm thụ được nhịp tim của anh.
Dưới hoàng hôn, cô cười khinh cuồng, giống như hết thảy phát sinh vừa rồi đều chưa từng có, vỗ vỗ bả vai Lôi Nặc,
“Lôi Nặc, từ nay về sau, em sẽ không lại mỗi tháng ngựa không ngừng vó bay hơn nửa trái đất tới tìm anh nữa! Anh nha không biết, thiệt tình khiến người mệt mỏi
Đi thôi!!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro