Chương 1
Hạ Lương Sanh
2024-07-12 10:33:29
"Lục Thời Xuyên, anh không thể yêu cầu bác sĩ ngừng chữa trị cho mẹ tôi. Mẹ tôi vô tội..."
Hứa Nam Yên ngồi trên nền đất lạnh lẽo ở hành lang bệnh viện, lôi kéo ống quần người đàn ông, vẻ mặt buồn bã cầu xin.
"Vô tội? Ha ..."
Người đàn ông khinh thường nhìn cô, phũ phàng bước đi tránh cái níu kéo phiền phức của cô gái, liếc nhìn bác sĩ đối diện, chuẩn bị rời đi.
Hứa Nam Yên nhìn Lục Thời Xuyên cứ thế lướt qua mình, quỳ sụp xuống: "Lục Thời Xuyên, tôi cầu xin anh!"
"Cầu xin tôi? Cô có tư cách gì mà cầu xin tôi? Ba tôi và mẹ cô tr*n tru*ng chết trên đường cao tốc. Mẹ tôi vì chuyện này tức giận mà chết. Hứa Nam Yên, tôi để cô chút hơi tàn, đã là nhân từ lắm rồi!"
Lục Thời Xuyên cúi đầu nâng cằm Hứa Nam Yên lên, ánh mắt lạnh lẽo.
"Không, làm ơn, Lục Thời Xuyên, tôi sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mình để đổi lấy mạng của mẹ tôi. Xin anh giơ cao đánh khẽ. Đợi mẹ tôi tỉnh lại, sự thật lúc đó ra sao đều sẽ được biết!"
Hứa Nam Yên hèn mọn khóc, quỳ bò dưới chân Lục Thời Xuyên.
"Cút! Hứa Nam Yên, đừng để tôi nói lại lần thứ hai!" Lục Thời Xuyên thẳng người, nghiến răng nghiến lợi.
Hứa Nam Yên ôm chân Lục Thời Xuyên không chịu buông, lại bị anh đá một cái thật mạnh đập vào tường.
Lục Thời Xuyên từ hành lang đi ra, Hạ Y Nhiên mỉm cười rạng rỡ tiến tới, khoác lấy cánh tay anh, nhìn Hứa Nam Yên bằng ánh mắt mỉa mai: "Hứa Nam Yên, cô đừng làm Thời Xuyên khó xử nữa, nếu không phải nể tình trước đây từng là vự chồng, e là bây giừ cô đã sớm…”
Hạ Y Nhiên còn chưa nói xong đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Lục Thời Xuyên chặn lại.
Nhìn Lục Thời Xuyên và Hạ Y Nhiên cùng nhau rời đi, Hứa Nam Yên ngã ngồi xuống đất.
Ra khỏi bệnh viện, Lục Thời Xuyên nhận được điện thoại của Lục Chính Quốc, an ủi Hạ Y Nhiên mấy câu rồi lái xe rời đi.
Hạ Y Nhiên tức giận nhìn Lục Thời Xuyên rời đi: "Hừ, Hứa Nam Yên, tao xem mày kiên trì được bao lâu, sớm muộn địa vị bà Lục cũng sẽ là của tao!"
Về đến nhà, Lục Chính Quốc đã đợi sẵn ngoài cửa, thấy Lục Thời Xuyên về, liền bước tới tát anh một cái.
"Khốn nạn, ai bảo cháu tự ý dừng việc chữa trị cho Hoắc Thanh? Cháu có biết bà ấy quan trọng với gia đình chúng ta đến thế nào không?"
“Người phụ nữ giết chết ba mẹ cháu, dù quan trọng với gia đình chúng ta đến đâu, cũng là kẻ thù?” Lục Thời Xuyên vuốt phần má bị tát, cay đắng nói.
"Cháu thì biết cái gì? Bây giờ con mau đi xin lỗi Nam Yên, cho bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho Hoắc Thanh!" Lục Chính Quốc tức giận nói.
Hứa Nam Yên ngồi trên nền đất lạnh lẽo ở hành lang bệnh viện, lôi kéo ống quần người đàn ông, vẻ mặt buồn bã cầu xin.
"Vô tội? Ha ..."
Người đàn ông khinh thường nhìn cô, phũ phàng bước đi tránh cái níu kéo phiền phức của cô gái, liếc nhìn bác sĩ đối diện, chuẩn bị rời đi.
Hứa Nam Yên nhìn Lục Thời Xuyên cứ thế lướt qua mình, quỳ sụp xuống: "Lục Thời Xuyên, tôi cầu xin anh!"
"Cầu xin tôi? Cô có tư cách gì mà cầu xin tôi? Ba tôi và mẹ cô tr*n tru*ng chết trên đường cao tốc. Mẹ tôi vì chuyện này tức giận mà chết. Hứa Nam Yên, tôi để cô chút hơi tàn, đã là nhân từ lắm rồi!"
Lục Thời Xuyên cúi đầu nâng cằm Hứa Nam Yên lên, ánh mắt lạnh lẽo.
"Không, làm ơn, Lục Thời Xuyên, tôi sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mình để đổi lấy mạng của mẹ tôi. Xin anh giơ cao đánh khẽ. Đợi mẹ tôi tỉnh lại, sự thật lúc đó ra sao đều sẽ được biết!"
Hứa Nam Yên hèn mọn khóc, quỳ bò dưới chân Lục Thời Xuyên.
"Cút! Hứa Nam Yên, đừng để tôi nói lại lần thứ hai!" Lục Thời Xuyên thẳng người, nghiến răng nghiến lợi.
Hứa Nam Yên ôm chân Lục Thời Xuyên không chịu buông, lại bị anh đá một cái thật mạnh đập vào tường.
Lục Thời Xuyên từ hành lang đi ra, Hạ Y Nhiên mỉm cười rạng rỡ tiến tới, khoác lấy cánh tay anh, nhìn Hứa Nam Yên bằng ánh mắt mỉa mai: "Hứa Nam Yên, cô đừng làm Thời Xuyên khó xử nữa, nếu không phải nể tình trước đây từng là vự chồng, e là bây giừ cô đã sớm…”
Hạ Y Nhiên còn chưa nói xong đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Lục Thời Xuyên chặn lại.
Nhìn Lục Thời Xuyên và Hạ Y Nhiên cùng nhau rời đi, Hứa Nam Yên ngã ngồi xuống đất.
Ra khỏi bệnh viện, Lục Thời Xuyên nhận được điện thoại của Lục Chính Quốc, an ủi Hạ Y Nhiên mấy câu rồi lái xe rời đi.
Hạ Y Nhiên tức giận nhìn Lục Thời Xuyên rời đi: "Hừ, Hứa Nam Yên, tao xem mày kiên trì được bao lâu, sớm muộn địa vị bà Lục cũng sẽ là của tao!"
Về đến nhà, Lục Chính Quốc đã đợi sẵn ngoài cửa, thấy Lục Thời Xuyên về, liền bước tới tát anh một cái.
"Khốn nạn, ai bảo cháu tự ý dừng việc chữa trị cho Hoắc Thanh? Cháu có biết bà ấy quan trọng với gia đình chúng ta đến thế nào không?"
“Người phụ nữ giết chết ba mẹ cháu, dù quan trọng với gia đình chúng ta đến đâu, cũng là kẻ thù?” Lục Thời Xuyên vuốt phần má bị tát, cay đắng nói.
"Cháu thì biết cái gì? Bây giờ con mau đi xin lỗi Nam Yên, cho bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho Hoắc Thanh!" Lục Chính Quốc tức giận nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro