Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung

Chương 1

Thụ Linh Lung

2025-03-14 07:07:13

Thành phố D phía Bắc, đêm 31/12.

D là một thành phố ven biển xinh đẹp, rất trù phú. Dù đang là đêm mùa đông nhưng cả thành phố đều rực rỡ ánh đèn. Các tòa nhà cao tầng đều được thắp lên bằng những bức tranh ánh sáng. Hàng cây hai bên đường được gắn những sợi dây đèn nhỏ nhấp nháy, ba bước một hình cá, năm bước một chậu hoa. Vì sắp bước sang năm mới nên không khí thành phố D càng thêm náo nhiệt.

Con đường này không phải là đường chính, trên đường hầu như không có xe cộ qua lại. Một chiếc xe Corolla màu trắng đỗ dưới gốc cây, đèn nhỏ màu trắng xanh nhấp nháy, trên thân xe cũng có ánh đèn cây nhấp nháy.

Trong xe, một người phụ nữ đang tựa vào vô lăng, vai run run, rõ ràng là đang khóc.

Trần Tĩnh thầm nghĩ, cứ để mình khóc bao nhiêu tùy thích đi! Để cho mình khóc hết lần này! Khóc đến cạn kiệt để ngày mai, sang năm, mình sẽ bắt đầu lại mọi thứ!

Trước khi đậu xe ở đây để nghe điện thoại, cô vừa từ quê lên.

Buổi chiều, cô nhận được điện thoại của quản đốc nhà máy ba cô làm việc, nói sau khi ông đi điều trị trong khu oxy cao áp xong thì không thấy quay về, trước đó đã khẳng định đến trưa sẽ quay lại nhưng điện thoại cũng không liên lạc được, nhờ cô tìm cách thử xem.

Trần Tĩnh vừa nghe, không nói hai lời, cầm chìa khoá bước ra khỏi cửa.

Đây không phải là lần đầu tiên ba cô đi lạc, lần lạc trước cách đây một tuần, đúng vào đêm Giáng sinh, cô cùng mấy người bạn định cùng nhau đi ăn một bữa cơm, chạng vạng tối, quản đốc gọi điện tới, cũng nói mấy câu y như vậy, cô không kịp thông báo với bạn một tiếng, lái xe về quê luôn.

Lần đó, cô tìm thấy ba mình trong đống cỏ khô của nhà hàng xóm. Ba cô nói trời lạnh quá nên ông trốn trong đống cỏ, Trần Tĩnh không biết nói gì.

Quê quán Trần Tĩnh ở nông thôn, cha mẹ ly dị, ba cô sống một mình, Trần Tĩnh cùng em trai sống với mẹ.

Ba cô tính tình tốt bụng, hiền lành, giỏi nghề mộc, giỏi mọi thứ, chỉ có một điều chí mạng nhất – ông thích rượu!

Rượu là nguyên nhân cơ bản khiến gia đình bốn người vốn có cuộc sống sung túc này lại tan vỡ! Vì uống rượu phạm lỗi mà mất tiền; vì uống rượu phạm lỗi mà tai nạn xe cộ hết lần này đến lần khác; vì uống rượu mà dẫn đến trúng độc khí ga, khó khăn lắm mới đoạt lại được cái mạng từ tay tử thần, Trần Tĩnh đã cho là chuyện này coi như đã qua, ai ngờ lại xảy ra chuyện đi lạc chứ?

Lúc đó cô cũng không quá chú ý đến chuyện này, ngày hôm sau mua cho ông một chiếc áo khoác lông vũ thật dày, dặn dò ông giữ ấm, có chuyện thì gọi điện thoại cho cô.

Lần này, ba cô lại đi lạc lần nữa, Trần Tĩnh chỉ muốn mau chóng tìm được ba, đưa ông đi bệnh viện kiểm tra lại một lần.

Cô vòng đi vòng lại con đường từ quê lên bệnh viện huyện, đem tin tức cơ bản của ông gửi cho một đồng nghiệp làm việc ở đài phát thanh nhờ hắn hỗ trợ phát vài lần, nhờ mọi người tìm giúp.

Cô nghe nói phía trước bệnh viện có xe buýt dẫn đến khu mới mở, cô lo lắng ba mình lên nhầm xe nên chạy dọc đường đi tìm.

Vừa rồi là bạn trai Triệu Thành Vũ gọi điện thoại cho cô, cô dừng lại để nghe. Câu đầu tiên của Triệu Thành Vũ là: “Trần Tĩnh, nhân dịp cuối năm sắp bước sang năm mới, chúng ta chia tay đi. Tất cả những chuyện không vui bỏ lại phía sau, sang năm em sẽ tốt hơn! Hãy tin anh! Em ưu tú như vậy, nhất định sẽ tìm được người đối xử tốt với em! Hãy thử Yến Tranh xem, cậu ta cũng không tệ! Còn có, số tiền kia… ngay một lúc thì anh không trả được, sau này có tiền anh sẽ trả em từ từ, chỉ có vậy thôi!”

Bạn trai của Trần Tĩnh, Triệu Thành Vũ, là bạn học chung thời đại học. Năm thứ ba anh ta làm sinh viên trao đổi đi học ở nước ngoài, năm ngoái mới về nước. Lúc anh ta ở nước ngoài, quan hệ của hai người vẫn duy trì, lúc quay về đương nhiên vẫn ở bên nhau, nhưng bây giờ...

Đầu bên kia điện thoại vang lên một tiếng "bíp", Trần Tĩnh tựa lưng vào ghế, ngơ ngác nhìn bảng điều khiển. Chẳng mấy chốc, những ngọn đèn nhỏ trên bảng điều khiển từ từ mở rộng, cuối cùng toàn bộ bảng điều khiển mờ mịt toàn là ánh đèn…

Triệu Thành Vũ rốt cuộc cũng nói lời chia tay. Cô đã cho rằng chỉ cần mình kiên trì thêm một chút là có thể cứu vãn, nhưng hiện tại, không còn cơ hội nào nữa.

Nghĩ đến 8 năm tình yêu của mình, nói hết là hết, chẳng những không còn người yêu mà tiền cũng mất. Tất cả số tiền cô cho anh ta mượn đã cuốn theo dòng nước. Cô khổ sở 8 năm chăm chỉ vun đắp cho đoạn tình cảm này, quay đầu lại, cô chỉ còn đơn độc một mình.

Ngoài cửa xe, những bông tuyết đang bay lượn, nghĩ đến cha mình hiện giờ không biết đang bị đói, lạnh ở chỗ nào, Trần Tĩnh chỉ cảm thấy ngực mình nhói đau! Giống như ở đó có một hố đen, hút tất cả mọi thứ vào trong đó, càng hút áp lực càng lớn khiến cô không thở được, cô dùng sức đấm vào ngực mình, định đập vỡ cái hố đen đó, nhưng không có tác dụng gì.

Cô nghĩ, cứ để cho mình xả hơi một lần đi, thoả mãn điều mình muốn, thích khóc thì cứ khóc thật to thống khoái! Dù sao thì ở chỗ này không ai nhìn thấy cô, không ai nghe thấy cô, cũng không ai để ý đến cô, không ai biết cô để mà giễu cợt!

Khóc một trận sảng khoái đã đời, Trần Tĩnh ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung, nhìn về phía chân trời xa pháo bông sáng chói. Đúng rồi, chắc là nơi đó đang tổ chức tiệc năm mới, sẽ có trình diễn pháo hoa, đây là một trong những lễ nghi hàng năm ở thành phố này.

Ngẩng đầu nhìn pháo bông, trong lòng cô thật ra không nghĩ gì hết, trống rỗng. Cô không biết mình phải nghĩ cái gì, ba ở chỗ nào không biết, bạn trai chỉ còn là một dấu chấm trống không, ngày mai của cô sẽ có hình dáng như thế nào?

“Đinh đong”, WeChat nhắc nhở.

Mở điện thoại, em trai Trần Khang đang học đại học năm nhất ở thành phố C gửi tin chúc mừng năm mới:

[Chúc chị gái xinh đẹp hiền huệ thông minh năm mới vui vẻ! Chúc chị sớm tìm được một nửa kia của mình! Còn có trọng yếu nhất chính là – sớm ngày phát đại tài! Là cái loại giàu đột ngột á!]

Khoé miệng Trần Tĩnh cong lên, nhưng ngay lập tức lại sụp xuống, cắn môi kiềm chế cảm giác muốn khóc, thế nhưng nước mắt đã rơi xuống.

Cúi đầu nhắn tin cho em trai:

[Cảm ơn chúc phúc của tiểu đệ anh tuấn đẹp trai tiêu sái hào phóng nhất của chị! Mượn lời chúc tốt lành của em, chị sẽ nhanh chóng giàu đột ngột! Chúc em năm mới vui vẻ]

Lau nước mắt, chắc chắn tâm tình mình đã ổn định, Trần Tĩnh chậm rãi lái xe, cô còn phải đi tìm cha trong đêm đông rét mướt này.

Cho đến rạng sáng, khoảng 5 giờ, quản đốc gọi điện tới, nói người đã quay về, nhưng có vẻ như tình trạng không được bình thường, nói cô mau qua xem.

Trần Tĩnh đến căn phòng nhỏ gần chỗ gác cửa nơi cha cô thường ở, nhìn thấy ông đang ngồi trên giường nhìn cô mỉm cười, trong nụ cười có chút sợ hãi.

Đúng vậy, cha cô sợ cô, kể từ khi cô gánh vác gánh nặng tài chính của gia đình, cô chính là người có tiếng nói trong nhà này. Chỉ tiếc, cô không cho ông uống rượu, ngoài mặt ông luôn nghe lời nhưng lại ngấm ngầm uống sau lưng cô!

Lần trước ông uống rượu với bạn, uống nhiều rồi, hai người đó một người dám lái xe ba bánh, một người dám ngồi lên. Ba cô ngồi ở đằng sau xe ba bánh, bị hất tung lên đập đầu xuống đất, phải khâu mấy chục mũi. Từ sau lần đó, ông không còn nhanh nhẹn như trước, làm việc gì cũng bị chậm nửa nhịp, không làm được gì nên đành làm việc ghi ca tại công xưởng.

Hôm nay, nhìn người cha đang toét miệng cười với mình, Trần Tĩnh vừa giận vừa đau lòng! Cô không biết phải sắp xếp thế nào cho người cha này nữa.

Quản đốc kéo tay áo cô, nháy mắt: “Ba cô thật giống như… không bình thường. Cô nên mang ông ấy đến bệnh viện lớn trong thành phố kiểm tra một chút. Lần này đi lạc một đêm, lần tới sẽ như thế nào? Vạn nhất nhỡ có chuyện gì thì biết trách ai?”

Trần Tĩnh gật đầu, thu dọn đồ đạc của cha xong, cô xách bọc quần áo, không mang theo cái gì, đỡ ông ra cửa.

Trần Tĩnh đưa cha đến thẳng bệnh viện có điều trị oxy cao áp tốt nhất của thành phố D. Kết quả kiểm tra: Bệnh não do di chứng của ngộ độc khí.

Loại ngộ độc này rất thường gặp, sau khi điều trị bằng oxy cao áp, tinh thần của người bệnh sẽ trở lại như bình thường. Lúc này, nhiều người tưởng rằng bệnh đã khỏi nhưng thực tế không phải vậy, vẫn cần phải tiếp tục điều trị bằng oxy cao áp nếu không một hai tuần sau sẽ trở nặng, nếu không được điều trị kịp thời, tình hình sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn!

Cha cô thuộc loại này.

Trần Tĩnh làm các thủ tục nhập viện cho cha, sau đó tìm một hộ lý chăm sóc ông, cô còn phải đi làm, không thể ở đây với ông cả ngày được. Chỉ số thông minh của ông bây giờ đã có vấn đề, hơn nữa tính tình thay đổi, có chút nóng nảy, nếu không có ai để ý sợ sẽ xảy ra chuyện.

Làm xong tất cả mọi việc đã là 4 giờ chiều.

Cô đã một ngày một đêm không ngủ, không ăn, không cả đi vệ sinh, cảm thấy mình sắp thành tiên luôn rồi!

Ra cửa bệnh viện mua chút đồ ăn, mang vào ăn cùng cha, dặn dò ông phải nghe lời hộ lý, cô cần phải về nhà để nghỉ ngơi, cảm giác sắp kiệt sức.

*

Đêm qua, trong một phòng KTV nào đó, một nhóm nam nữ tụ tập hát karaoke, chơi xúc xắc, uống rượu, chơi đùa.

Trong góc ghế salon có một người đàn ông rất yên tĩnh, đến bài của hắn thì hắn hát, không thì yên lặng nghe người khác hát, không uống rượu, thỉnh thoảng có bạn mời một điếu thuốc, hắn sẽ cầm lấy, hút chậm rãi.

Bỗng có một bóng đen lướt qua, ngồi bên cạnh, đặt tay lên vai hắn, ghé sát tai hắn nói lớn: “Tôi nói cậu, Yến Tranh, sao cậu vẫn không hoà nhập chơi cùng mọi người vậy? Nhiều tiểu tỷ tiểu muội như vậy mà vẫn không có ai lọt vào mắt cậu à? Hay cậu thử nhìn tôi một chút xem sao?”

Tiêu Yến Tranh phủi bàn tay của Triệu Thành Vũ ra, chán ghét: “Cút ngay! Đàn bà chết hết tôi cũng không thèm nhìn cậu, dẹp ngay cái ý tưởng này đi!”

“Ha ha!”

Triệu Thành Vũ cầm micro, nghe nhạc đệm liền hát theo:

“Đôi môi lắc lư của ly rượu đỏ dường như nhuốm máu.

Vẻ đẹp khác thường là một tội lỗi không thể tha thứ.

Ai trung thành đi theo cùng lắm chỉ có thể là người canh giữ

Với hoa hồng dưới chân, sẽ trao bạn một nụ hôn an ủi”*

……

(*bài hát Công chúa của Tiêu Cảnh Đằng)

Tiêu Yến Tranh ghé sát vào tai Triệu Thành Vũ, lớn tiếng hỏi: “Bạn gái cậu đâu?”

Giữa những đoạn nhạc, Triệu Thành Vũ buông hai chữ: “Chia tay!”

Tiêu Yến Tranh nghe vậy đầu tiên khẽ cau mày, lúc đang suy tính gì đó thì Triệu Thành Vũ đã quăng micro, ôm lấy cổ Tiêu Yến Tranh, dán miệng vào tai hắn hét lớn: “Người anh em, tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi đã dứt được miếng cao da chó đáng ghét kia rồi! Ôi không!” hắn làm bộ như tát vào miệng mình một cái, thực ra là không hề dùng sức, tiếp tục dán vào tai người kia nói tiếp: “Nếu cậu có ý với cô ta thì nhanh theo đuổi đi! Thật đó! Cô ta không thích hợp với tôi, nhưng tôi cảm thấy rất hợp với cậu! Hai người nhất định có thể ở cùng với nhau! Tôi cầu xin cậu, coi như giúp đỡ anh em, cậu theo đuổi cô ta, cô ta sẽ không quấn lấy tôi nữa! Tôi bây giờ không dám cả mở máy, chỉ sợ mở máy cô ta lại gọi tới…”

Đôi mắt của Tiêu Yến Tranh tối sầm lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung

Số ký tự: 0