Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung
Chương 10
Thụ Linh Lung
2025-03-14 07:07:13
Chương 10
Hai giờ rưỡi chiều, mẫu hậu đại nhân giá lâm. Mẹ không biết nhiều về thành phố D nên Trần Tĩnh đi đến bến xe đón người.
Trần Tĩnh định đưa mẹ về nhà nhưng bà không chịu.
“Mẹ đến nhà con làm gì? Mẹ tới là để giúp con trông cái đồ phá hoại đó, nhà còn không tìm được thì chắc đầu óc có vấn đề rồi, sao con có thể ngày nào cũng tốn công tốn sức với ông ta? Con không đi làm à?”
Trần Tĩnh không biết làm sao, nhỏ giọng nói: “Con thuê người trông, không cần phải ở đó suốt cả ngày”
“Làm sao phải thuê người trông? Mỗi ngày không phải mất một hai trăm đồng à? Tiền đó làm việc khác không tốt hơn à? Mua đồ ăn ngon hay quần áo đẹp không tốt hơn à? Cả ngày không kiếm được xu nào, còn thay đổi thủ đoạn để giúp con tiêu tiền nữa! Ông ta thật là tốt quá đi! Mấy chục tuổi đầu rồi, càng sống càng thụt lùi! Cơm ăn hàng ngày đi đâu hết rồi? Rơi hết vào bụng chó à?…”
Miệng của mẹ không tha cho bất kỳ điều gì, từ khi có trí nhớ, Trần Tĩnh thường xuyên nghe mẹ mắng cha bằng đủ mọi cách.
Nhưng mẹ là người tốt, không phải vô duyên vô cớ mà mắng người. Tất cả những gì bà mắng đều là những việc mà trước đây cha đã làm, đổi lại là Trần Tĩnh thì cô cũng giận, có điều đó là cha mình, cho dù biết ông làm không đúng nhưng cũng không có cách nào.
Mẹ đi vào phòng bệnh, vừa định mắng tiếp thì nhìn thấy hai người lạ, miệng đã há ra, đành khó khăn nuốt trở lại.
“Đây là?” Mẹ quay đầu nhìn Trần Tĩnh.
“Đây là chú Chu hộ lý, còn đây là… Tiêu Yến Tranh… đối tượng của con”
Trần Tĩnh luống cuống không biết nên nói là “chồng” hay “bạn trai”. Nói là chồng, có phải quá nhanh không? Dù gì bản thân cô còn chưa thích ứng được. Nói bạn trai, lại sợ Tiêu Yến Tranh bị phủ định sẽ không vui, cô vốn đã cảm thấy có lỗi với người ta, cũng không muốn làm cho người ta uỷ khuất thêm. Nghĩ tới nghĩ lui, cái từ “đối tượng” này cũng không tệ, bạn trai hoặc chồng đều có thể gọi là đối tượng.
“Hả…” mẹ trợn tròn mắt, hai ba tháng trước còn gặp bạn trai kia của con gái, bây giờ thì… đổi người rồi à? Cho dù trong lòng có vô vàn câu hỏi, Tôn Mỹ Hoa cuối cùng vẫn nhịn được, chỉ gật đầu với Tiêu Yến Tranh coi như chào hỏi, dù sao trong phòng còn có người ngoài, hơn nữa còn có cái kẻ gieo hoạ mà bà căm ghét đang ngồi cúi đầu không nói gì.
Tiêu Yến Tranh vốn đã định gọi “mẹ”, nhìn thấy sự do dự của Trần Tĩnh, nội tâm lại ảm đạm thêm một phần, nhưng cũng hiểu được, dù sao việc kết hôn này quá đột ngột, người trẻ còn có thể tiếp nhận được, chứ mấy vị trưởng bối thì chưa chắc, vì thế hắn phối hợp chào một câu: “Chào dì ạ!”
Tôn Mỹ Hoa vốn định quan sát thật kỹ tiểu tử này, nhưng trên giường còn có người khiến bà và con gái phải bận tâm nên không có tâm trạng nào để ý đến Tiêu Yến Tranh, dù sao sau này vẫn còn thời gian để tìm hiểu.
Nhìn Trần Dân Sinh cúi đầu không nói gì, Tôn Mỹ Hoa cảm thấy không thể chịu nổi! Trước kia cũng như vậy, cho dù bà hỏi, mắng, thậm chí giơ tay đánh, Trần Dân Sinh cũng chỉ một mực cúi đầu không nói.
Tôn Mỹ Hoa đi tới trước giường bệnh, ánh mắt sắc bén, thấy Trần Dân Sinh cúi đầu, tay run run cầm góc chăn, càng nhìn càng cảm thấy không đúng, quay lại nhìn con gái, thấy Trần Tĩnh hất đầu một cái về phía Trần Dân Sinh, bà lại quay đầu nhìn ông:
“Trần Dân Sinh! Có nhận ra tôi không?”
Thấy Trần Dân Sinh không phản ứng, bà hỏi lại, vẫn không có động tĩnh gì.
Tôn Mỹ Hoa bực bội, giật góc chăn trong tay Trần Dân Sinh ra, đẩy vai ông một cái: “Này! Biết tôi là ai không?”
Trần Dân Sinh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tôn Mỹ Hoa mấy giây, đột nhiên trong mắt lộ ra vẻ tức giận, giơ tay đánh bà.
Cũng may Tôn Mỹ Hoa né được, cười mắng: “Xem ra cũng chưa ngu lắm, vẫn còn biết tôi!”
Trần Dân Sinh hung hăng nhìn bà một cái rồi nghiêng đầu đi chỗ khác, tỏ vẻ không muốn nhìn thấy bà.
Trần Tĩnh bước tới, kéo Tôn Mỹ Hoa ra khỏi phòng bệnh:
“Mẹ, mẹ cũng thấy tình trạng của ba rồi, mẹ mà ở lại sẽ là bùng nổ đại chiến thế giới. Chú hộ lý này rất tốt, con có thể đi làm bình thường, mẹ ở lại đây cũng không giúp được gì, lát nữa con đi mua cơm cho ba xong rồi chúng ta ra ngoài ăn. Tối nay mẹ ở chỗ con rồi mai mẹ về nhà đi”
Tôn Mỹ Hoa nhìn con gái, khẽ than: “Được rồi, tưởng là có thể giúp được con, bây giờ nhìn lại, tên gieo hoạ đó kiểu gì cũng không tha cho mẹ… Hay là mẹ ở lại rồi hàng ngày nấu cơm cho con, chứ ăn ở bên ngoài vừa đắt vừa không vệ sinh, mẹ có thể hàng ngày nấu cơm xong đưa tới…”
“Không cần không cần!” Trần Tĩnh vội vàng từ chối: “Mẹ không cần vất vả như vậy, con có thể lo được, không phải còn có Tiêu Yến Tranh sao, những việc này anh ấy cũng có thể giúp được”
Nói đến Tiêu Yến Tranh, Tôn Mỹ Hoa quan tâm, quay đầu nhìn cửa phòng bệnh một cái, kéo Trần Tĩnh đến bên cửa sổ, hỏi nhỏ: “Tiểu Tiêu này là như thế nào? Trước đó đã chia tay Tiểu Triệu chưa?”
Trần Tĩnh có chút dở khóc dở cười: “Mẹ, xem mẹ kìa, chẳng lẽ con không biết chuyện đó sao? Mẹ nghĩ con bắt cá hai tay à?”
“Ài, mẹ không phải có ý đó, nhưng tốc độ của con nhanh quá, trước kia chưa từng nghe thấy con nhắc đến nên có chút kinh ngạc”
“Mẹ!”
Trần Tĩnh cúi đầu nghĩ ngợi một chút, cảm thấy cần phải nói thật với mẹ. Một mặt, cô không muốn Tiêu Yến Tranh cảm thấy cô không coi trọng hắn, mặt khác, chuyện này nói sớm cũng tốt, mẹ cô vốn là Tôn Mỹ Hoa đại nhân kim cương bất hoại, loại kí.ch th.ích nhỏ này chắc cũng không phải là đại sự gì lớn đi!
Cảm thấy con gái có chuyện muốn nói với mình, Tôn Mỹ Hoa đứng thẳng chờ đợi.
Trần Tĩnh cắn môi, hít sâu một cái: “Mẹ, thật ra thì… con và Tiêu Yến Tranh đã lĩnh chứng…”
Tôn Mỹ Hoa trợn to mắt nhìn Trần Tĩnh, nhảy lên một cái: “Lĩnh chứng?... Con đây là… Bị đả kích à? Trước đây các con qua lại bao nhiêu năm không thấy lĩnh chứng, chuyện này… nhiều nhất cũng chỉ mới mấy tháng thôi mà đã lĩnh chứng với người này rồi? Con có chắc chắn không? Tiểu Tĩnh à, kết hôn là chuyện đại sự cả đời! Yêu thì có thể tuỳ tiện, nhưng một khi đã kết hôn, không chịu được chỉ còn cách ly dị, lúc đó con thành người đã qua một lần đò! Đã lỡ dở một lần thì muốn tìm người khác sẽ rất khó! Con…”
“Mẹ, dù sao cũng đã lĩnh chứng rồi, như thế tức là con cảm thấy thích hợp, mẹ giờ có nói gì cũng không kịp, sau này chỉ có thể nghĩ cách để sống cho tốt, đúng không ạ? Đó là con rể của mẹ, có được hay không thì mẹ cứ từ từ quan sát”
Tôn Mỹ Hoa nghiêng đầu nhìn ra phía cửa sổ, thở dài: “À, cũng phải! Kết hôn rồi thì phải sống cho tốt, mẹ nhìn thấy cũng tạm được, tuấn tú lịch sự, khí chất chững chạc, thực tế. Nói thật, so sánh với Tiểu Triệu kia… Con không lĩnh chứng với Tiểu Triệu đó cũng là chuyện tốt! Trước kia mẹ không muốn nói cho con biết, chứ mẹ thấy Tiểu Triệu đó trong bụng đầy là toan tính, tuy nói con không ngốc nhưng tính chính trực, sợ là không chơi được với người đầy mưu mô đó. Tiểu Tiêu này nhìn cũng được, các con cố sống cho tốt. Con cũng đã lĩnh chứng, cũng coi như có gia đình, sau này có chỗ mà dựa vào!... Ba mẹ xin lỗi con, còn nhỏ mà đã phải gánh cả gia đình, cái tên trong phòng kia không an phận, thật là, lần đại nạn nào ông ta cũng không chết, đúng là gieo hoạ!”
Thấy Tôn Mỹ Hoa lại chĩa mũi dùi vào cha, Trần Tĩnh vỗ vỗ vai bà, ý bảo bà nói bớt đi mấy câu, chuyện cũng đã xảy ra rồi, càu nhàu thêm nữa cũng không giải quyết được, chỉ tổ làm cho bản thân mình bực bội.
Hai người quay trở lại phòng bệnh, Tiêu Yến Tranh nhận thấy cách Tôn Mỹ Hoa nhìn mình rõ ràng đã bớt xa lánh và có cảm giác thân thiết như kiểu gia đình, biểu tình so với trước cũng hoà ái hơn, xem ra hai mẹ con đã nói rõ chuyện lĩnh chứng với nhau rồi, mây đen trong lòng thoáng tan hết, mặt trời chiếu rọi rực rỡ!
Chạng vạng tối, giải quyết xong vấn đề cơm tối cho cha và chú hộ lý, ba người rời bệnh viện, Tôn Mỹ Hoa nói muốn ăn canh dê, trời rất lạnh, Trần Tĩnh lái xe về nhà, bên dưới tiểu khu có một quán thịt dê rất ngon, trước kia Tôn Mỹ Hoa đến đây thường hay ra ăn.
Trên xe, Tôn Mỹ Hoa tuy không đến mức như tra hỏi hộ khẩu nhưng cách hỏi chuyện cũng rất có kỹ xảo, dọc đường đi cũng đã hỏi được hết chuyện nhà của Tiêu Yến Tranh.
Thật ra thì chủ yếu là Tiêu Yến Tranh không muốn giấu diếm, thẳng thắn nói hết mọi chuyện, kể cả chuyện đã từng kết hôn, có một đứa con gái…
Sắc mặt Tôn Mỹ Hoa trầm xuống, cũng ít nói hơn.
Trần Tĩnh mấy lần nhìn vào kính chiếu hậu, Tôn Mỹ Hoa quay mặt ra ngoài cửa sổ, trên mặt lộ rõ vẻ đấu tranh.
Lúc chờ đèn đỏ, Trần Tĩnh thoáng quay đầu liếc nhìn Tiêu Yến Tranh đang ngồi ở ghế phụ, đối phương cảm giác được ánh mắt của cô, quay sang nhìn, nhướn mi, bất lực quay đầu lại.
Cũng may họ rất nhanh đã về đến tiểu khu, ba người bước vào quán dê, bà chủ nhận ra mẹ con Trần Tĩnh, nhiệt tình chào hỏi, nhìn thấy Tiêu Yến Tranh thì khựng lại một chút rồi nở nụ cười đặc trưng: “Hôm nay ăn món gì?”
Tôn Mỹ Hoa tâm tình không tốt, Trần Tĩnh đành phải cười nói: "Hai phần canh dê, hai cái bánh nướng, hai khoai tây áp chảo”, nói xong quay sang Tiêu Yến Tranh: “Tôi với mẹ gọi vậy là đủ rồi, còn anh? Anh ăn gì thì gọi nhé”
Tiêu Yến Tranh gật đầu, nhìn thực đơn trên tường: “… Một chén canh dê… một bánh nướng… à, một thịt dê xào hành nữa, vậy thôi”
Một bữa cơm trong im lặng.
Trần Tĩnh ngồi đối diện Tiêu Yến Tranh, Tôn Mỹ Hoa ngồi cạnh Trần Tĩnh, càng nghĩ càng cảm thấy bực bội. Con gái nhà mình dù điều kiện gia đình không quá tốt, nhưng bản thân con gái rất được nha, vóc người cao gầy, tướng mạo xinh đẹp đoan trang, công việc ổn định, tiền lương không ít, việc nhà đều biết làm, tại sao lại tìm một tên đàn ông đã ly hôn?
Bởi vì chính bà đã ly dị, nên theo bà, việc ly hôn của người đàn ông nhất định là do khuyết điểm chí mạng của anh ta, điều đó thực sự khiến người phụ nữ không thể chịu đựng được nữa, không còn cách nào khác là phải lựa chọn ly hôn! Cứ cho là không còn phù hợp nhưng khi phụ nữ đã có con, vì đứa con thì người phụ nữ cũng sẽ buộc mình phải cố chịu, có thể ép đến mức người phụ nữ phải ly dị thì cũng thấy khuyết điểm của người đàn ông này không hề tầm thường!
Con gái mình rơi vào người đàn ông như vậy, sau này không tốt thì phải làm thế nào? Bà đã từng trải qua đau khổ trong hôn nhân nên bà biết rõ thống khổ của hôn nhân không hạnh phúc. Bà rất lo lắng sợ con gái đi vào vết xe đổ của mình, nếu tương lai hôn nhân của con không hạnh phúc, chính là do bà đã dạy con không tốt. Bà bắt đầu thấy đau lòng cho con gái! Dường như bà nhìn thấy trước nỗi bất hạnh của con mình!
Hai giờ rưỡi chiều, mẫu hậu đại nhân giá lâm. Mẹ không biết nhiều về thành phố D nên Trần Tĩnh đi đến bến xe đón người.
Trần Tĩnh định đưa mẹ về nhà nhưng bà không chịu.
“Mẹ đến nhà con làm gì? Mẹ tới là để giúp con trông cái đồ phá hoại đó, nhà còn không tìm được thì chắc đầu óc có vấn đề rồi, sao con có thể ngày nào cũng tốn công tốn sức với ông ta? Con không đi làm à?”
Trần Tĩnh không biết làm sao, nhỏ giọng nói: “Con thuê người trông, không cần phải ở đó suốt cả ngày”
“Làm sao phải thuê người trông? Mỗi ngày không phải mất một hai trăm đồng à? Tiền đó làm việc khác không tốt hơn à? Mua đồ ăn ngon hay quần áo đẹp không tốt hơn à? Cả ngày không kiếm được xu nào, còn thay đổi thủ đoạn để giúp con tiêu tiền nữa! Ông ta thật là tốt quá đi! Mấy chục tuổi đầu rồi, càng sống càng thụt lùi! Cơm ăn hàng ngày đi đâu hết rồi? Rơi hết vào bụng chó à?…”
Miệng của mẹ không tha cho bất kỳ điều gì, từ khi có trí nhớ, Trần Tĩnh thường xuyên nghe mẹ mắng cha bằng đủ mọi cách.
Nhưng mẹ là người tốt, không phải vô duyên vô cớ mà mắng người. Tất cả những gì bà mắng đều là những việc mà trước đây cha đã làm, đổi lại là Trần Tĩnh thì cô cũng giận, có điều đó là cha mình, cho dù biết ông làm không đúng nhưng cũng không có cách nào.
Mẹ đi vào phòng bệnh, vừa định mắng tiếp thì nhìn thấy hai người lạ, miệng đã há ra, đành khó khăn nuốt trở lại.
“Đây là?” Mẹ quay đầu nhìn Trần Tĩnh.
“Đây là chú Chu hộ lý, còn đây là… Tiêu Yến Tranh… đối tượng của con”
Trần Tĩnh luống cuống không biết nên nói là “chồng” hay “bạn trai”. Nói là chồng, có phải quá nhanh không? Dù gì bản thân cô còn chưa thích ứng được. Nói bạn trai, lại sợ Tiêu Yến Tranh bị phủ định sẽ không vui, cô vốn đã cảm thấy có lỗi với người ta, cũng không muốn làm cho người ta uỷ khuất thêm. Nghĩ tới nghĩ lui, cái từ “đối tượng” này cũng không tệ, bạn trai hoặc chồng đều có thể gọi là đối tượng.
“Hả…” mẹ trợn tròn mắt, hai ba tháng trước còn gặp bạn trai kia của con gái, bây giờ thì… đổi người rồi à? Cho dù trong lòng có vô vàn câu hỏi, Tôn Mỹ Hoa cuối cùng vẫn nhịn được, chỉ gật đầu với Tiêu Yến Tranh coi như chào hỏi, dù sao trong phòng còn có người ngoài, hơn nữa còn có cái kẻ gieo hoạ mà bà căm ghét đang ngồi cúi đầu không nói gì.
Tiêu Yến Tranh vốn đã định gọi “mẹ”, nhìn thấy sự do dự của Trần Tĩnh, nội tâm lại ảm đạm thêm một phần, nhưng cũng hiểu được, dù sao việc kết hôn này quá đột ngột, người trẻ còn có thể tiếp nhận được, chứ mấy vị trưởng bối thì chưa chắc, vì thế hắn phối hợp chào một câu: “Chào dì ạ!”
Tôn Mỹ Hoa vốn định quan sát thật kỹ tiểu tử này, nhưng trên giường còn có người khiến bà và con gái phải bận tâm nên không có tâm trạng nào để ý đến Tiêu Yến Tranh, dù sao sau này vẫn còn thời gian để tìm hiểu.
Nhìn Trần Dân Sinh cúi đầu không nói gì, Tôn Mỹ Hoa cảm thấy không thể chịu nổi! Trước kia cũng như vậy, cho dù bà hỏi, mắng, thậm chí giơ tay đánh, Trần Dân Sinh cũng chỉ một mực cúi đầu không nói.
Tôn Mỹ Hoa đi tới trước giường bệnh, ánh mắt sắc bén, thấy Trần Dân Sinh cúi đầu, tay run run cầm góc chăn, càng nhìn càng cảm thấy không đúng, quay lại nhìn con gái, thấy Trần Tĩnh hất đầu một cái về phía Trần Dân Sinh, bà lại quay đầu nhìn ông:
“Trần Dân Sinh! Có nhận ra tôi không?”
Thấy Trần Dân Sinh không phản ứng, bà hỏi lại, vẫn không có động tĩnh gì.
Tôn Mỹ Hoa bực bội, giật góc chăn trong tay Trần Dân Sinh ra, đẩy vai ông một cái: “Này! Biết tôi là ai không?”
Trần Dân Sinh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tôn Mỹ Hoa mấy giây, đột nhiên trong mắt lộ ra vẻ tức giận, giơ tay đánh bà.
Cũng may Tôn Mỹ Hoa né được, cười mắng: “Xem ra cũng chưa ngu lắm, vẫn còn biết tôi!”
Trần Dân Sinh hung hăng nhìn bà một cái rồi nghiêng đầu đi chỗ khác, tỏ vẻ không muốn nhìn thấy bà.
Trần Tĩnh bước tới, kéo Tôn Mỹ Hoa ra khỏi phòng bệnh:
“Mẹ, mẹ cũng thấy tình trạng của ba rồi, mẹ mà ở lại sẽ là bùng nổ đại chiến thế giới. Chú hộ lý này rất tốt, con có thể đi làm bình thường, mẹ ở lại đây cũng không giúp được gì, lát nữa con đi mua cơm cho ba xong rồi chúng ta ra ngoài ăn. Tối nay mẹ ở chỗ con rồi mai mẹ về nhà đi”
Tôn Mỹ Hoa nhìn con gái, khẽ than: “Được rồi, tưởng là có thể giúp được con, bây giờ nhìn lại, tên gieo hoạ đó kiểu gì cũng không tha cho mẹ… Hay là mẹ ở lại rồi hàng ngày nấu cơm cho con, chứ ăn ở bên ngoài vừa đắt vừa không vệ sinh, mẹ có thể hàng ngày nấu cơm xong đưa tới…”
“Không cần không cần!” Trần Tĩnh vội vàng từ chối: “Mẹ không cần vất vả như vậy, con có thể lo được, không phải còn có Tiêu Yến Tranh sao, những việc này anh ấy cũng có thể giúp được”
Nói đến Tiêu Yến Tranh, Tôn Mỹ Hoa quan tâm, quay đầu nhìn cửa phòng bệnh một cái, kéo Trần Tĩnh đến bên cửa sổ, hỏi nhỏ: “Tiểu Tiêu này là như thế nào? Trước đó đã chia tay Tiểu Triệu chưa?”
Trần Tĩnh có chút dở khóc dở cười: “Mẹ, xem mẹ kìa, chẳng lẽ con không biết chuyện đó sao? Mẹ nghĩ con bắt cá hai tay à?”
“Ài, mẹ không phải có ý đó, nhưng tốc độ của con nhanh quá, trước kia chưa từng nghe thấy con nhắc đến nên có chút kinh ngạc”
“Mẹ!”
Trần Tĩnh cúi đầu nghĩ ngợi một chút, cảm thấy cần phải nói thật với mẹ. Một mặt, cô không muốn Tiêu Yến Tranh cảm thấy cô không coi trọng hắn, mặt khác, chuyện này nói sớm cũng tốt, mẹ cô vốn là Tôn Mỹ Hoa đại nhân kim cương bất hoại, loại kí.ch th.ích nhỏ này chắc cũng không phải là đại sự gì lớn đi!
Cảm thấy con gái có chuyện muốn nói với mình, Tôn Mỹ Hoa đứng thẳng chờ đợi.
Trần Tĩnh cắn môi, hít sâu một cái: “Mẹ, thật ra thì… con và Tiêu Yến Tranh đã lĩnh chứng…”
Tôn Mỹ Hoa trợn to mắt nhìn Trần Tĩnh, nhảy lên một cái: “Lĩnh chứng?... Con đây là… Bị đả kích à? Trước đây các con qua lại bao nhiêu năm không thấy lĩnh chứng, chuyện này… nhiều nhất cũng chỉ mới mấy tháng thôi mà đã lĩnh chứng với người này rồi? Con có chắc chắn không? Tiểu Tĩnh à, kết hôn là chuyện đại sự cả đời! Yêu thì có thể tuỳ tiện, nhưng một khi đã kết hôn, không chịu được chỉ còn cách ly dị, lúc đó con thành người đã qua một lần đò! Đã lỡ dở một lần thì muốn tìm người khác sẽ rất khó! Con…”
“Mẹ, dù sao cũng đã lĩnh chứng rồi, như thế tức là con cảm thấy thích hợp, mẹ giờ có nói gì cũng không kịp, sau này chỉ có thể nghĩ cách để sống cho tốt, đúng không ạ? Đó là con rể của mẹ, có được hay không thì mẹ cứ từ từ quan sát”
Tôn Mỹ Hoa nghiêng đầu nhìn ra phía cửa sổ, thở dài: “À, cũng phải! Kết hôn rồi thì phải sống cho tốt, mẹ nhìn thấy cũng tạm được, tuấn tú lịch sự, khí chất chững chạc, thực tế. Nói thật, so sánh với Tiểu Triệu kia… Con không lĩnh chứng với Tiểu Triệu đó cũng là chuyện tốt! Trước kia mẹ không muốn nói cho con biết, chứ mẹ thấy Tiểu Triệu đó trong bụng đầy là toan tính, tuy nói con không ngốc nhưng tính chính trực, sợ là không chơi được với người đầy mưu mô đó. Tiểu Tiêu này nhìn cũng được, các con cố sống cho tốt. Con cũng đã lĩnh chứng, cũng coi như có gia đình, sau này có chỗ mà dựa vào!... Ba mẹ xin lỗi con, còn nhỏ mà đã phải gánh cả gia đình, cái tên trong phòng kia không an phận, thật là, lần đại nạn nào ông ta cũng không chết, đúng là gieo hoạ!”
Thấy Tôn Mỹ Hoa lại chĩa mũi dùi vào cha, Trần Tĩnh vỗ vỗ vai bà, ý bảo bà nói bớt đi mấy câu, chuyện cũng đã xảy ra rồi, càu nhàu thêm nữa cũng không giải quyết được, chỉ tổ làm cho bản thân mình bực bội.
Hai người quay trở lại phòng bệnh, Tiêu Yến Tranh nhận thấy cách Tôn Mỹ Hoa nhìn mình rõ ràng đã bớt xa lánh và có cảm giác thân thiết như kiểu gia đình, biểu tình so với trước cũng hoà ái hơn, xem ra hai mẹ con đã nói rõ chuyện lĩnh chứng với nhau rồi, mây đen trong lòng thoáng tan hết, mặt trời chiếu rọi rực rỡ!
Chạng vạng tối, giải quyết xong vấn đề cơm tối cho cha và chú hộ lý, ba người rời bệnh viện, Tôn Mỹ Hoa nói muốn ăn canh dê, trời rất lạnh, Trần Tĩnh lái xe về nhà, bên dưới tiểu khu có một quán thịt dê rất ngon, trước kia Tôn Mỹ Hoa đến đây thường hay ra ăn.
Trên xe, Tôn Mỹ Hoa tuy không đến mức như tra hỏi hộ khẩu nhưng cách hỏi chuyện cũng rất có kỹ xảo, dọc đường đi cũng đã hỏi được hết chuyện nhà của Tiêu Yến Tranh.
Thật ra thì chủ yếu là Tiêu Yến Tranh không muốn giấu diếm, thẳng thắn nói hết mọi chuyện, kể cả chuyện đã từng kết hôn, có một đứa con gái…
Sắc mặt Tôn Mỹ Hoa trầm xuống, cũng ít nói hơn.
Trần Tĩnh mấy lần nhìn vào kính chiếu hậu, Tôn Mỹ Hoa quay mặt ra ngoài cửa sổ, trên mặt lộ rõ vẻ đấu tranh.
Lúc chờ đèn đỏ, Trần Tĩnh thoáng quay đầu liếc nhìn Tiêu Yến Tranh đang ngồi ở ghế phụ, đối phương cảm giác được ánh mắt của cô, quay sang nhìn, nhướn mi, bất lực quay đầu lại.
Cũng may họ rất nhanh đã về đến tiểu khu, ba người bước vào quán dê, bà chủ nhận ra mẹ con Trần Tĩnh, nhiệt tình chào hỏi, nhìn thấy Tiêu Yến Tranh thì khựng lại một chút rồi nở nụ cười đặc trưng: “Hôm nay ăn món gì?”
Tôn Mỹ Hoa tâm tình không tốt, Trần Tĩnh đành phải cười nói: "Hai phần canh dê, hai cái bánh nướng, hai khoai tây áp chảo”, nói xong quay sang Tiêu Yến Tranh: “Tôi với mẹ gọi vậy là đủ rồi, còn anh? Anh ăn gì thì gọi nhé”
Tiêu Yến Tranh gật đầu, nhìn thực đơn trên tường: “… Một chén canh dê… một bánh nướng… à, một thịt dê xào hành nữa, vậy thôi”
Một bữa cơm trong im lặng.
Trần Tĩnh ngồi đối diện Tiêu Yến Tranh, Tôn Mỹ Hoa ngồi cạnh Trần Tĩnh, càng nghĩ càng cảm thấy bực bội. Con gái nhà mình dù điều kiện gia đình không quá tốt, nhưng bản thân con gái rất được nha, vóc người cao gầy, tướng mạo xinh đẹp đoan trang, công việc ổn định, tiền lương không ít, việc nhà đều biết làm, tại sao lại tìm một tên đàn ông đã ly hôn?
Bởi vì chính bà đã ly dị, nên theo bà, việc ly hôn của người đàn ông nhất định là do khuyết điểm chí mạng của anh ta, điều đó thực sự khiến người phụ nữ không thể chịu đựng được nữa, không còn cách nào khác là phải lựa chọn ly hôn! Cứ cho là không còn phù hợp nhưng khi phụ nữ đã có con, vì đứa con thì người phụ nữ cũng sẽ buộc mình phải cố chịu, có thể ép đến mức người phụ nữ phải ly dị thì cũng thấy khuyết điểm của người đàn ông này không hề tầm thường!
Con gái mình rơi vào người đàn ông như vậy, sau này không tốt thì phải làm thế nào? Bà đã từng trải qua đau khổ trong hôn nhân nên bà biết rõ thống khổ của hôn nhân không hạnh phúc. Bà rất lo lắng sợ con gái đi vào vết xe đổ của mình, nếu tương lai hôn nhân của con không hạnh phúc, chính là do bà đã dạy con không tốt. Bà bắt đầu thấy đau lòng cho con gái! Dường như bà nhìn thấy trước nỗi bất hạnh của con mình!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro