Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung
Chương 12
Thụ Linh Lung
2025-03-14 07:07:13
Chương 12
Tống San San đặt túi trái cây ở cuối giường, bước chậm đến gần Trần Tĩnh, nửa người phía trên dán sát vào tai cô, hất cằm về phía người đàn ông trẻ tuổi khẽ hỏi: “Chuyện gì đây?”
Trần Tĩnh giơ tay che miệng, ghé sát vào tai Tống San San: “Người này nằm trên một nửa tờ giấy kết hôn của tớ.”
"Trên giấy đăng ký kết hôn... hả?" Nói mấy chữ, Tống San San mới kịp phản ứng, giấy kết hôn?
"Cậu, cậu, cậu..." Tống San San chỉ vào Trần Tĩnh, bàn tay run rẩy đầy cường điệu: "Cậu, cậu, cậu, cậu lại lén lút lĩnh chứng sau lưng tớ? Cậu..." Thấy ánh mắt của người đàn ông kia nhìn về phía mình, Tống San San tự giác im miệng, nhưng trong lòng giận đến ngứa cả răng!
Cô không nghĩ ra vì sao nha đầu này lại nhân dịp cô về nhà mấy ngày tết mà đã tự mang mình đi bán luôn rồi? Dưới cái nhìn của cô, giấy hôn thú với khế ước bán thân không có gì khác nhau, từ lúc này ngươi không còn là chính ngươi nữa, làm gì cũng phải cân nhắc đến một nửa kia, thậm chí phải lo cho cả một gia đình khác! Ngươi không còn sống vì bản thân mình nữa mà còn phải sống vì người khác!
Không phải cô không bằng lòng chuyện bạn thân mình kết hôn, nhưng mắt nhìn đàn ông của Trần Tĩnh rất kém, cô không yên tâm! Người đàn ông trước mặt này cô không biết một tí gì hết! Thậm chí trước đó cô chưa từng được nghe nhắc đến bao giờ! Lần trước, cô vừa mắng Trần Tĩnh phải dừng lại, khuyên bạn mình chia tay với tên tra nam Triệu Thành Vũ kia, mới được có mấy ngày thôi, bạn mình đây là ăn cướp sao? Chẳng lẽ tên này lấy số xếp hàng trước? Mà mình lại không biết gì?
Không thể nào! Quan hệ của hai cô thân đến mức mặc chung một cái váy, không có chuyện gì mà cô không biết! Ngay cả Trần Tĩnh có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng cô còn biết! Chính vì chuyện Trần Tĩnh chuyển tiền giúp công ty Triệu Thành Vũ này mà hồi đầu năm cô còn lớn tiếng dạy cho bạn mình một bài dài!
“Vị này… à, chồng của Tĩnh Tĩnh, có thể cho tôi mượn Tĩnh Tĩnh một lúc, để cô ấy ra ngoài mua chai nước cùng tôi được không?”
Tống San San tính tình nóng nảy và thẳng thắn, khó nhịn được ở trong lòng, phải vội vàng kéo Trần Tĩnh ra ngoài để hỏi xem đang có chuyện gì xảy ra! Dù sao cũng có chồng cô ở đây xem chừng ba, lại có hộ lý, Tĩnh Tĩnh có đi một lúc cũng không vấn đề gì.
Tống San San không biết Tiêu Yến Tranh nhưng Tiêu Yến Tranh biết cô, hắn đã từng nghe Triệu Thành Vũ nói qua, Trần Tĩnh có một người bạn cực thân, nhưng Triệu Thành Vũ không thích Tống San San, bởi Tống San San thường xuyên khích bác quan hệ của hai người, nguyên văn câu nói của Triệu Thành Vũ là: “Tôi với người đàn bà đó bát tự không hợp! Chính là loại tương sinh tương khắc!”
Tiêu Yến Tranh biết Tống San San kéo Trần Tĩnh ra ngoài là để hỏi chuyện về hắn, cũng hiểu rằng, nếu lọt được vào mắt cô bạn thân này tức là sau này sẽ có thêm một sự trợ giúp, còn nếu chọc giận cô bạn thân này, sau lưng hắn sẽ luôn có mũi giáo vô hình, mất nhiều hơn được cho nên vui vẻ đồng ý, còn nói thêm một câu: “Cứ từ từ nói chuyện, không cần phải quay về ngay đâu”
Nghe vậy, Tống San San nhướn mi. Hả? Cũng thức thời đó! Một điểm này đã hơn tên tra nam Triệu Thành Vũ kia rồi! 1-0
Tống San San vội vàng lôi Trần Tĩnh ra ngoài phòng bệnh, bên ngoài rất lạnh, hai người đi đến cuối hành lang. Đây là bệnh viện tư, cũng mới hoàn thiện nên ít người, dễ dàng tìm được một nơi yên tĩnh.
“Tới đây tới đây, thành thật khai báo sẽ được khoan hồng!” Tống San San ngoắc ngoắc ngón tay với Trần Tĩnh, chỉ vào hàng ghế nhựa nơi cô đang ngồi.
Trần Tĩnh mím môi cười khổ, ngồi xuống bên cạnh, tựa đầu vào vai cô bạn, thở dài, bắt đầu kể từ việc cô nhận được cuộc gọi chia tay của Triệu Thành Vũ, đi ăn lẩu với Tiêu Yến Tranh, như thế nào trở thành ngày hôm sau đi lĩnh chứng…
Tống San San nghe vậy trợn mắt há mồm!
"Chị gái! Quá trình lĩnh chứng của cậu tớ không dám cả viết ở trong tiểu thuyết của mình! Nhưng mà…” Tống San San hài hước quay sang nhìn Trần Tĩnh: “Nhưng vẫn đủ lãng mạn! Không tầm thường! Không tầm thường! Cậu mới đúng là chân chính mê muội! Mê muội té xỉu! Chân chính là đầu óc mê muội đi lĩnh chứng!”
Trần Tĩnh thở ra cho hả giận: “Dù có mê muội bất tỉnh hay không thì tớ cũng lĩnh chứng rồi, phải cố gắng sống cho tốt, tớ không muốn theo trào lưu ly dị”
Vai Tống San San khẽ run lên, Trần Tĩnh ngẩng đầu, Tống San San nhìn sang nghiêm túc hỏi bạn: “Tiểu Tĩnh Tĩnh, cậu nói thật xem, từ lúc lĩnh chứng đến giờ cậu có hối hận không?”
Tống San San nghiêm túc khiến Trần Tĩnh cũng nghiêm túc theo. Hối hận? Cô bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này. Có vẻ như cô đã lo lắng cho cha mình trong những ngày qua và không có thời gian để suy nghĩ về điều gì khác. Cô có hối hận không? Trước đây chắc chắn chưa từng nghĩ đến, bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ, đến tột cùng là do chưa có thời gian để suy nghĩ hay thực sự chưa từng hối hận?
Trần Tĩnh lắc đầu nói thật: "Không, chưa từng nghĩ hối hận, nhưng, có lẽ là do chuyện của ba, tớ không có thời gian để suy nghĩ về quan hệ hôn nhân này”
Tống San San gật đầu, thở ra một hơi: "Đúng vậy, trước chuyện của ba, những chuyện khác đều không quan trọng! Sau này từ từ tính đi, đúng rồi, cái gì Tiêu đó, nhà cửa thế nào?”
"Tiêu Yến Tranh" Trần Tĩnh vô thức giải thích.
"Chậc chậc chậc, biết cậu là người dẫn chương trình rồi, tiếng phổ thông của tớ cũng không kém, cậu không cần phải nhấn mạnh là người ta tốt đâu” Tống San San liếc mắt coi thường.
"Sợ cậu không nhớ được! Tăng cường trí nhớ đi!"
Sau đó, Trần Tĩnh đem hết hoàn cảnh gia đình, chuyện nhà Tiêu Yến Tranh kể hết cho cô bạn thân, không giấu một chút gì.
“Đã ly dị? Còn có một đứa con? Vợ trước của hắn cùng đứa nhỏ có ở thành phố D này không?” Tống San San không khỏi bất ngờ, trong lòng đã treo ngọn đèn đỏ báo động.
Trần Tĩnh lắc đầu: “Không, vợ trước của hắn hình như là người thành phố H, giờ đã mang đứa nhỏ về quê sống rồi”
Tống San San thở phào: “Vậy thì tốt rồi, nếu ở thành phố D này thì sợ lại phức tạp bởi còn đứa nhỏ, kiểu gì cũng phải qua lại, sợ lại có những dây dưa. Cậu á, đừng có ngây ngốc mù mờ như trước nữa, cái gì cũng không biết, cậu phải vận dụng 12 phần công lực, tuyệt đối không để cho hắn khơi lại tro tàn với vợ cũ!”
“Ài, cậu nói gì vậy! Không cần phải thần hồn nát thần tính như vậy chứ!”
“Hừ!” Tống San San bĩu môi một cái: “Cậu cũng đừng có ngốc nữa! Đúng rồi, tại sao hắn lại ly dị vợ cũ, cậu có hỏi không?”
Trần Tĩnh nhìn bạn thân lắc đầu.
Tống San San điểm ngón tay vào trán Trần Tĩnh, đẩy nhẹ một cái: “Cậu á! Vì sao người ta ly dị cũng không biết, liệu hắn có gì không tốt không? Nói đến cậu đi, đồ nha đầu này, không có một tí đầu óc nào cả!… Ài, tức chết tớ rồi! Đến cả tim gan phèo phổi cũng tức!”
Trần Tĩnh đành cười theo, vòng tay ôm vai cô bạn khẽ lắc: “Được rồi, đừng tức giận, giận nữa tớ không bồi thường nổi! Dù sao cũng xảy ra rồi, giờ binh đến nước chặn, trước mắt thì chưa thấy gì không tốt cả, chỉ cần cố gắng là được rồi.”
Tống San San nghĩ, cô còn có thể làm cái gì? Chẳng lẽ lại khuyên bạn mình ly dị giống như lúc khuyên chia tay với tên cặn bã Triệu Thành Vũ sao? Ly dị với chia tay khác nhau, người ta có giấy tờ, được pháp luật bảo vệ!
“Đúng rồi, công việc của anh ta là gì?” Tống San San hỏi.
“Ơ… cụ thể làm gì thì tớ không rõ lắm, dù sao cũng là nghề tự do, hình như là gì đó về âm nhạc”
Tống San San lại nhìn Trần Tĩnh vẻ coi thường: “Tiểu thư, cậu chắc chắn đây là chồng mình à? Chồng làm công việc gì cậu cũng không biết? Cậu nói xem cậu biết những gì? Anh ta đi giày số mấy? Quần áo cỡ bao nhiêu? Vòng eo bao nhiêu? Thôi không cần hỏi, khẳng định là cậu không biết!”
Trần Tĩnh ngượng ngùng cười.
“Còn mặt mũi mà cười được à! Được! Cậu cứ cười đi, tiết kiệm cho sau này chỉ có khóc thôi!”
Trần Tĩnh đẩy cô một cái, sẵng giọng: “Cậu không thể nói tốt một chút được à? Nói thật đi, có phải cậu hâm mộ hay ghen tị với tớ không?”
“Hắc hắc hắc” Tống San San trưng ra điệu cười đặc trưng của Châu Tinh Trì: “Tiểu thư, cậu có hiểu lầm gì với “hâm mộ ghen tị” không thế? Nếu như không hiểu thì về tra từ điển thêm đi!”
Hai người trở lại phòng bệnh, Trần Tĩnh chính thức giới thiệu Tống San San với Tiêu Yến Tranh, hai người lịch sự chào hỏi, nhưng so với sự khách khí tao nhã lịch sự của Tiêu Yến Tranh, trong mắt Tống San San là sự dò xét.
Buổi trưa, Tiêu Yến Tranh chủ động nói với Trần Tĩnh mời Tống San San ăn cơm, hảo cảm trong lòng Tống San San tăng thêm một phần. Tên tra nam Triệu Thành Vũ kia 2 năm chưa bao giờ mời cô một bữa cơm nào, hai lần cùng nhau ăn cơm đều là do Trần Tĩnh mua về, sau đó Tống San San không muốn nhìn thấy mặt Triệu Thành Vũ nữa, hắn mà xuất hiện, cô tuyệt đối tránh!
Đều là những người thích ăn thịt, ba người chọn một quán xương hầm gần bệnh viện, những cục xương to được bê lên, ba người đeo bao tay ăn từng cục.
Trần Tĩnh đang ăn thì nhíu mày, lúc chọn xương không để ý, phía sau lớp thịt mỡ dầy có một lớp thịt nạc mỏng, cô đang lưỡng lự xem có nên cắn lớp thịt mỡ kia bỏ đi hay không, chứ bỏ chỗ thịt nạc đó cũng thấy tiếc.
Trần Tĩnh nghe ba mẹ nói lúc còn nhỏ cô cũng ăn được thịt mỡ, nhưng không biết từ lúc nào, chỉ cần cắn thịt mỡ là cô muốn ói, không biết là phản xạ tâm lý hay sinh lý, nhưng cô tuyệt nhiên không muốn ăn thịt mỡ.
Đang lúc do dự, một bàn tay đeo bao tay với những khớp xương rõ ràng đưa tới lấy cục xương trong tay cô, nhét một cục xương mới cho cô.
Trần Tĩnh theo bản năng nhìn theo miếng thịt bị lấy đi, chỉ thấy miếng thịt mỡ đó rất nhanh đã chui vào miệng người đàn ông bên cạnh, cả khúc xương được gặm sạch sẽ.
Miếng khăn giấy lau trên môi vài lần, đôi môi mấp máy, thanh âm truyền đến: “Sao thế, không bỏ được miếng mỡ dày nạc mỏng này à? Tôi còn tưởng em do dự nửa ngày là vì không thích ăn thịt mỡ, hoá ra là định từ từ thưởng thức à? Thế để lần sau có loại thịt này tôi sẽ để dành cho em!”
Ngẩng đầu lên, Trần Tĩnh nhìn thấy Tiêu Yến Tranh mang vẻ mặt nghiêm trang nhưng rất đùa giỡn, trong mắt đầy ý cười, con ngươi thâm thuý hơi nheo lại, lông mi dài và đậm, nheo một cái, toàn bộ con mắt đều màu đen.
“Này này, hai người vừa phải thôi, xương nhà này ngon thật đấy, tôi còn muốn ăn thêm vài miếng nữa, đừng có ép tôi phải ăn cẩu lương (cơm chó), tôi cự tuyệt đấy!” Tống San San vừa gặm xương vừa liếc mắt đầy bất mãn.
Trần Tĩnh vội vàng cúi đầu tiếp tục gặm xương, trong lòng nghĩ sao hắn có thể lấy miếng xương cô đang ăn dở để mà gặm tiếp chứ? Không ngại à? Triệu Thành Vũ chưa bao giờ làm những chuyện như thế, mỗi lần cô bỏ thịt mỡ ra, hắn chưa bao giờ nói: Đừng lãng phí, để anh ăn giúp em.
Aida, quả nhiên có sự khác biệt.
Tống San San đặt túi trái cây ở cuối giường, bước chậm đến gần Trần Tĩnh, nửa người phía trên dán sát vào tai cô, hất cằm về phía người đàn ông trẻ tuổi khẽ hỏi: “Chuyện gì đây?”
Trần Tĩnh giơ tay che miệng, ghé sát vào tai Tống San San: “Người này nằm trên một nửa tờ giấy kết hôn của tớ.”
"Trên giấy đăng ký kết hôn... hả?" Nói mấy chữ, Tống San San mới kịp phản ứng, giấy kết hôn?
"Cậu, cậu, cậu..." Tống San San chỉ vào Trần Tĩnh, bàn tay run rẩy đầy cường điệu: "Cậu, cậu, cậu, cậu lại lén lút lĩnh chứng sau lưng tớ? Cậu..." Thấy ánh mắt của người đàn ông kia nhìn về phía mình, Tống San San tự giác im miệng, nhưng trong lòng giận đến ngứa cả răng!
Cô không nghĩ ra vì sao nha đầu này lại nhân dịp cô về nhà mấy ngày tết mà đã tự mang mình đi bán luôn rồi? Dưới cái nhìn của cô, giấy hôn thú với khế ước bán thân không có gì khác nhau, từ lúc này ngươi không còn là chính ngươi nữa, làm gì cũng phải cân nhắc đến một nửa kia, thậm chí phải lo cho cả một gia đình khác! Ngươi không còn sống vì bản thân mình nữa mà còn phải sống vì người khác!
Không phải cô không bằng lòng chuyện bạn thân mình kết hôn, nhưng mắt nhìn đàn ông của Trần Tĩnh rất kém, cô không yên tâm! Người đàn ông trước mặt này cô không biết một tí gì hết! Thậm chí trước đó cô chưa từng được nghe nhắc đến bao giờ! Lần trước, cô vừa mắng Trần Tĩnh phải dừng lại, khuyên bạn mình chia tay với tên tra nam Triệu Thành Vũ kia, mới được có mấy ngày thôi, bạn mình đây là ăn cướp sao? Chẳng lẽ tên này lấy số xếp hàng trước? Mà mình lại không biết gì?
Không thể nào! Quan hệ của hai cô thân đến mức mặc chung một cái váy, không có chuyện gì mà cô không biết! Ngay cả Trần Tĩnh có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng cô còn biết! Chính vì chuyện Trần Tĩnh chuyển tiền giúp công ty Triệu Thành Vũ này mà hồi đầu năm cô còn lớn tiếng dạy cho bạn mình một bài dài!
“Vị này… à, chồng của Tĩnh Tĩnh, có thể cho tôi mượn Tĩnh Tĩnh một lúc, để cô ấy ra ngoài mua chai nước cùng tôi được không?”
Tống San San tính tình nóng nảy và thẳng thắn, khó nhịn được ở trong lòng, phải vội vàng kéo Trần Tĩnh ra ngoài để hỏi xem đang có chuyện gì xảy ra! Dù sao cũng có chồng cô ở đây xem chừng ba, lại có hộ lý, Tĩnh Tĩnh có đi một lúc cũng không vấn đề gì.
Tống San San không biết Tiêu Yến Tranh nhưng Tiêu Yến Tranh biết cô, hắn đã từng nghe Triệu Thành Vũ nói qua, Trần Tĩnh có một người bạn cực thân, nhưng Triệu Thành Vũ không thích Tống San San, bởi Tống San San thường xuyên khích bác quan hệ của hai người, nguyên văn câu nói của Triệu Thành Vũ là: “Tôi với người đàn bà đó bát tự không hợp! Chính là loại tương sinh tương khắc!”
Tiêu Yến Tranh biết Tống San San kéo Trần Tĩnh ra ngoài là để hỏi chuyện về hắn, cũng hiểu rằng, nếu lọt được vào mắt cô bạn thân này tức là sau này sẽ có thêm một sự trợ giúp, còn nếu chọc giận cô bạn thân này, sau lưng hắn sẽ luôn có mũi giáo vô hình, mất nhiều hơn được cho nên vui vẻ đồng ý, còn nói thêm một câu: “Cứ từ từ nói chuyện, không cần phải quay về ngay đâu”
Nghe vậy, Tống San San nhướn mi. Hả? Cũng thức thời đó! Một điểm này đã hơn tên tra nam Triệu Thành Vũ kia rồi! 1-0
Tống San San vội vàng lôi Trần Tĩnh ra ngoài phòng bệnh, bên ngoài rất lạnh, hai người đi đến cuối hành lang. Đây là bệnh viện tư, cũng mới hoàn thiện nên ít người, dễ dàng tìm được một nơi yên tĩnh.
“Tới đây tới đây, thành thật khai báo sẽ được khoan hồng!” Tống San San ngoắc ngoắc ngón tay với Trần Tĩnh, chỉ vào hàng ghế nhựa nơi cô đang ngồi.
Trần Tĩnh mím môi cười khổ, ngồi xuống bên cạnh, tựa đầu vào vai cô bạn, thở dài, bắt đầu kể từ việc cô nhận được cuộc gọi chia tay của Triệu Thành Vũ, đi ăn lẩu với Tiêu Yến Tranh, như thế nào trở thành ngày hôm sau đi lĩnh chứng…
Tống San San nghe vậy trợn mắt há mồm!
"Chị gái! Quá trình lĩnh chứng của cậu tớ không dám cả viết ở trong tiểu thuyết của mình! Nhưng mà…” Tống San San hài hước quay sang nhìn Trần Tĩnh: “Nhưng vẫn đủ lãng mạn! Không tầm thường! Không tầm thường! Cậu mới đúng là chân chính mê muội! Mê muội té xỉu! Chân chính là đầu óc mê muội đi lĩnh chứng!”
Trần Tĩnh thở ra cho hả giận: “Dù có mê muội bất tỉnh hay không thì tớ cũng lĩnh chứng rồi, phải cố gắng sống cho tốt, tớ không muốn theo trào lưu ly dị”
Vai Tống San San khẽ run lên, Trần Tĩnh ngẩng đầu, Tống San San nhìn sang nghiêm túc hỏi bạn: “Tiểu Tĩnh Tĩnh, cậu nói thật xem, từ lúc lĩnh chứng đến giờ cậu có hối hận không?”
Tống San San nghiêm túc khiến Trần Tĩnh cũng nghiêm túc theo. Hối hận? Cô bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này. Có vẻ như cô đã lo lắng cho cha mình trong những ngày qua và không có thời gian để suy nghĩ về điều gì khác. Cô có hối hận không? Trước đây chắc chắn chưa từng nghĩ đến, bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ, đến tột cùng là do chưa có thời gian để suy nghĩ hay thực sự chưa từng hối hận?
Trần Tĩnh lắc đầu nói thật: "Không, chưa từng nghĩ hối hận, nhưng, có lẽ là do chuyện của ba, tớ không có thời gian để suy nghĩ về quan hệ hôn nhân này”
Tống San San gật đầu, thở ra một hơi: "Đúng vậy, trước chuyện của ba, những chuyện khác đều không quan trọng! Sau này từ từ tính đi, đúng rồi, cái gì Tiêu đó, nhà cửa thế nào?”
"Tiêu Yến Tranh" Trần Tĩnh vô thức giải thích.
"Chậc chậc chậc, biết cậu là người dẫn chương trình rồi, tiếng phổ thông của tớ cũng không kém, cậu không cần phải nhấn mạnh là người ta tốt đâu” Tống San San liếc mắt coi thường.
"Sợ cậu không nhớ được! Tăng cường trí nhớ đi!"
Sau đó, Trần Tĩnh đem hết hoàn cảnh gia đình, chuyện nhà Tiêu Yến Tranh kể hết cho cô bạn thân, không giấu một chút gì.
“Đã ly dị? Còn có một đứa con? Vợ trước của hắn cùng đứa nhỏ có ở thành phố D này không?” Tống San San không khỏi bất ngờ, trong lòng đã treo ngọn đèn đỏ báo động.
Trần Tĩnh lắc đầu: “Không, vợ trước của hắn hình như là người thành phố H, giờ đã mang đứa nhỏ về quê sống rồi”
Tống San San thở phào: “Vậy thì tốt rồi, nếu ở thành phố D này thì sợ lại phức tạp bởi còn đứa nhỏ, kiểu gì cũng phải qua lại, sợ lại có những dây dưa. Cậu á, đừng có ngây ngốc mù mờ như trước nữa, cái gì cũng không biết, cậu phải vận dụng 12 phần công lực, tuyệt đối không để cho hắn khơi lại tro tàn với vợ cũ!”
“Ài, cậu nói gì vậy! Không cần phải thần hồn nát thần tính như vậy chứ!”
“Hừ!” Tống San San bĩu môi một cái: “Cậu cũng đừng có ngốc nữa! Đúng rồi, tại sao hắn lại ly dị vợ cũ, cậu có hỏi không?”
Trần Tĩnh nhìn bạn thân lắc đầu.
Tống San San điểm ngón tay vào trán Trần Tĩnh, đẩy nhẹ một cái: “Cậu á! Vì sao người ta ly dị cũng không biết, liệu hắn có gì không tốt không? Nói đến cậu đi, đồ nha đầu này, không có một tí đầu óc nào cả!… Ài, tức chết tớ rồi! Đến cả tim gan phèo phổi cũng tức!”
Trần Tĩnh đành cười theo, vòng tay ôm vai cô bạn khẽ lắc: “Được rồi, đừng tức giận, giận nữa tớ không bồi thường nổi! Dù sao cũng xảy ra rồi, giờ binh đến nước chặn, trước mắt thì chưa thấy gì không tốt cả, chỉ cần cố gắng là được rồi.”
Tống San San nghĩ, cô còn có thể làm cái gì? Chẳng lẽ lại khuyên bạn mình ly dị giống như lúc khuyên chia tay với tên cặn bã Triệu Thành Vũ sao? Ly dị với chia tay khác nhau, người ta có giấy tờ, được pháp luật bảo vệ!
“Đúng rồi, công việc của anh ta là gì?” Tống San San hỏi.
“Ơ… cụ thể làm gì thì tớ không rõ lắm, dù sao cũng là nghề tự do, hình như là gì đó về âm nhạc”
Tống San San lại nhìn Trần Tĩnh vẻ coi thường: “Tiểu thư, cậu chắc chắn đây là chồng mình à? Chồng làm công việc gì cậu cũng không biết? Cậu nói xem cậu biết những gì? Anh ta đi giày số mấy? Quần áo cỡ bao nhiêu? Vòng eo bao nhiêu? Thôi không cần hỏi, khẳng định là cậu không biết!”
Trần Tĩnh ngượng ngùng cười.
“Còn mặt mũi mà cười được à! Được! Cậu cứ cười đi, tiết kiệm cho sau này chỉ có khóc thôi!”
Trần Tĩnh đẩy cô một cái, sẵng giọng: “Cậu không thể nói tốt một chút được à? Nói thật đi, có phải cậu hâm mộ hay ghen tị với tớ không?”
“Hắc hắc hắc” Tống San San trưng ra điệu cười đặc trưng của Châu Tinh Trì: “Tiểu thư, cậu có hiểu lầm gì với “hâm mộ ghen tị” không thế? Nếu như không hiểu thì về tra từ điển thêm đi!”
Hai người trở lại phòng bệnh, Trần Tĩnh chính thức giới thiệu Tống San San với Tiêu Yến Tranh, hai người lịch sự chào hỏi, nhưng so với sự khách khí tao nhã lịch sự của Tiêu Yến Tranh, trong mắt Tống San San là sự dò xét.
Buổi trưa, Tiêu Yến Tranh chủ động nói với Trần Tĩnh mời Tống San San ăn cơm, hảo cảm trong lòng Tống San San tăng thêm một phần. Tên tra nam Triệu Thành Vũ kia 2 năm chưa bao giờ mời cô một bữa cơm nào, hai lần cùng nhau ăn cơm đều là do Trần Tĩnh mua về, sau đó Tống San San không muốn nhìn thấy mặt Triệu Thành Vũ nữa, hắn mà xuất hiện, cô tuyệt đối tránh!
Đều là những người thích ăn thịt, ba người chọn một quán xương hầm gần bệnh viện, những cục xương to được bê lên, ba người đeo bao tay ăn từng cục.
Trần Tĩnh đang ăn thì nhíu mày, lúc chọn xương không để ý, phía sau lớp thịt mỡ dầy có một lớp thịt nạc mỏng, cô đang lưỡng lự xem có nên cắn lớp thịt mỡ kia bỏ đi hay không, chứ bỏ chỗ thịt nạc đó cũng thấy tiếc.
Trần Tĩnh nghe ba mẹ nói lúc còn nhỏ cô cũng ăn được thịt mỡ, nhưng không biết từ lúc nào, chỉ cần cắn thịt mỡ là cô muốn ói, không biết là phản xạ tâm lý hay sinh lý, nhưng cô tuyệt nhiên không muốn ăn thịt mỡ.
Đang lúc do dự, một bàn tay đeo bao tay với những khớp xương rõ ràng đưa tới lấy cục xương trong tay cô, nhét một cục xương mới cho cô.
Trần Tĩnh theo bản năng nhìn theo miếng thịt bị lấy đi, chỉ thấy miếng thịt mỡ đó rất nhanh đã chui vào miệng người đàn ông bên cạnh, cả khúc xương được gặm sạch sẽ.
Miếng khăn giấy lau trên môi vài lần, đôi môi mấp máy, thanh âm truyền đến: “Sao thế, không bỏ được miếng mỡ dày nạc mỏng này à? Tôi còn tưởng em do dự nửa ngày là vì không thích ăn thịt mỡ, hoá ra là định từ từ thưởng thức à? Thế để lần sau có loại thịt này tôi sẽ để dành cho em!”
Ngẩng đầu lên, Trần Tĩnh nhìn thấy Tiêu Yến Tranh mang vẻ mặt nghiêm trang nhưng rất đùa giỡn, trong mắt đầy ý cười, con ngươi thâm thuý hơi nheo lại, lông mi dài và đậm, nheo một cái, toàn bộ con mắt đều màu đen.
“Này này, hai người vừa phải thôi, xương nhà này ngon thật đấy, tôi còn muốn ăn thêm vài miếng nữa, đừng có ép tôi phải ăn cẩu lương (cơm chó), tôi cự tuyệt đấy!” Tống San San vừa gặm xương vừa liếc mắt đầy bất mãn.
Trần Tĩnh vội vàng cúi đầu tiếp tục gặm xương, trong lòng nghĩ sao hắn có thể lấy miếng xương cô đang ăn dở để mà gặm tiếp chứ? Không ngại à? Triệu Thành Vũ chưa bao giờ làm những chuyện như thế, mỗi lần cô bỏ thịt mỡ ra, hắn chưa bao giờ nói: Đừng lãng phí, để anh ăn giúp em.
Aida, quả nhiên có sự khác biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro