Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung
Chương 16
Thụ Linh Lung
2025-03-14 07:07:13
Chương 16
"Không sao, nếu anh bận thì cứ đi làm đi, em đến bệnh viện."
"Ừm." Môi người đàn ông nhẹ nhàng chạm vào cổ người phụ nữ.
Trần Tĩnh muốn xác thực Tiêu Yến Tranh thích mình. Những động tác thật nhỏ này có thể chỉ rõ người đàn ông thích phụ nữ, ít nhất trước kia cô ở chung với Triệu Thành Vũ chưa từng được đối xử như thế.
Cho đến tận trưa, khoé môi Trần Tĩnh vẫn luôn cong lên, kể cả khi cô đưa cha vào buồng oxy cao áp, nữ bác sĩ trung niên phụ trách vận hành máy chủ động trò chuyện với cô:
"Này, hôm nay có mình cô à? Tiểu tử hôm trước đi cùng cô không tới sao? Đó là bạn trai hay chồng cô?"
Trần Tĩnh tâm tình rất tốt trả lời: "Đó là chồng tôi, hôm nay anh ấy có việc phải làm, buổi trưa có thể tới."
Bác sĩ trung niên gật đầu tán thưởng: “Bây giờ mà có con rể làm được như vậy cũng không nhiều lắm, cô gái, cô thật may mắn, tìm được người chồng không tệ! Giọng của cô rất hay, nghe rất giống một người dẫn chương trình trên đài! Người đó tên… tên.. Mộng Lâm! Tôi thích nghe chương trình của cô ấy, những bài cô ấy chọn cũng rất hay!”
A, không ngờ lại gặp người ái mộ! Trần Tĩnh cười càng vui vẻ hơn: “Cảm ơn cô đã thích nghe tiết mục của tôi, tôi chính là Mộng Lâm”
“Hả?” nữ bác sĩ kia bất ngờ: “Má ơi, không ngờ tôi gặp hên này!” vừa quan sát Trần Tĩnh thật cẩn thận: “Ôi, cô xinh xắn thế này sao lại làm người dẫn chương trình của đài phát thanh? Cô nên dẫn ở đài truyền hình chứ? Bọn họ đều nói người dẫn chương trình ở đài phát thanh không có dáng dấp đẹp mắt, những người dễ coi ưa nhìn đều làm ở đài truyền hình, những ai bị loại mới ở lại đài phát thanh!”
Trần Tĩnh dở khóc dở cười, không biết phải nói thế nào, đành cười theo, lắc đầu nói: “Không phải, không phải”
Vị bác sĩ nhìn xung quanh, sát lại gần Trần Tĩnh nói nhỏ: “Tôi thấy cô mấy ngày nay cũng không dễ dàng, cha cô chữa bệnh ở đây cũng không có mấy hy vọng đâu, tôi cho cô danh thiếp của một phòng khám Trung y, cô nên sớm cho cha cô đến đó thử xem, chỗ đó chuyên trị bệnh não, may ra còn có hy vọng, đừng lãng phí tiền bạc với thời gian ở đây… Cô đừng nói là do tôi giới thiệu, lãnh đạo mà biết được là tôi bị nghỉ việc!”
Trong lòng Trần Tĩnh vui mừng như điên mà cảm kích, người ta không ngại nguy hiểm mất việc mà cho cô biết điều này, cô không dám bộc lộ quá nhiều cảm xúc ở đây, cẩn thận nhận danh thiếp, nhỏ giọng cảm ơn bác sĩ.
Nữ bác sĩ vỗ vỗ vai cô: “Sớm đi chữa đi, cô còn trẻ như thế mà kéo dài mãi như vậy cũng không ổn, trước giường bệnh lâu thì cũng khó giữ được chữ hiếu, cho dù cô có tận tâm tận lực chăm sóc cha cô đi nữa nhưng lâu dài sợ chồng cô cũng sẽ có ý kiến, khó ai có thể chịu nổi!”
Buổi trưa, Tiêu Yến Tranh mang cơm đến bệnh viện, Trần Tĩnh lập tức đưa danh thiếp của bác sĩ cho hắn xem.
“Vậy còn chờ gì nữa, ăn cơm xong đi luôn! Nếu thật sự có thể chữa khỏi, với ba, với chúng ta đều tốt!” Tiêu Yến Tranh quyết định.
Trong phòng khám não Trung y có một bác sĩ già đang khám bệnh, ông khoảng hơn 60 tuổi, vừa bắt mạch cho Trần Dân Sinh vừa nói chuyện với Trần Tĩnh và Tiêu Yến Tranh:
“Đây là bị teo não, lúc trước làm phương pháp kia khiến một bộ phận tế bào não đã bị teo đi không thể phục hồi, hiện tại chỉ có thể kí.ch th.ích phần chưa phát triển. Phổi của cha cô không khoẻ, trước hết phải bồi bổ cho phổi đã, hai người đừng gấp, bệnh này chữa được, tôi kê đơn trước cho một tuần, sau khi uống tôi sẽ điều chỉnh lại căn cứ theo tình hình bệnh của ông. Một tuần này là thấy hiệu quả, hai người chú ý quan sát, có điều điều trị bằng Trung y phải lâu hơn, năm ba tháng là bình thường, phải nhìn thực tế tình huống khôi phục…”
Nghe nói có thể chữa được, Trần Tĩnh và Tiêu Yến Tranh nhìn nhau một cái, trên mặt lộ sự vui mừng. Nếu có thể chữa được, hai người họ thật cảm ơn trời đất, phải cảm tạ thật tốt nữ bác sĩ kia! Đúng là quý nhân!
“Vâng, bác sĩ, tất cả đều nghe ông! Ông bảo chữa thế nào, điều trị ra sao chúng tôi đều nghe theo!” Trần Tĩnh vội vàng đáp ứng.
Ông bác sĩ cười ha hả, nói với Trần Dân Sinh: “Ông á, lão đầu nhi này thật có phúc! Nhìn xem con gái ông nguyện ý trả bao nhiêu tiền cho ông chữa trị này! Có bao nhiêu nhà, con gái vừa nghe phải mất mấy tháng điều trị liền rút lui, không chữa nữa, ông nhìn xem, cứ thế này mang về nhà, ăn uống vệ sinh đều không biết thì sẽ sống thế nào?”
Trần Dân Sinh không nghe không biết không hiểu, thấy ông lão Trung y cười thì cũng cười theo, làm Trần Tĩnh và Tiêu Yến Tranh rất kinh ngạc, lão Trung y là thần tiên sao? Mới chỉ có bắt mạch mà sao ba đã nhìn ông cười được rồi? Thật là thần kỳ! Hai người lại càng có thêm nhiều hy vọng!
Rất nhanh, lão Trung y đã kê xong đơn thuốc, Trần Tĩnh không dám để Tiêu Yến Tranh trả tiền mua thuốc, nhanh tay cầm đơn, dặn Tiêu Yến Tranh trông ba rồi đi xuống lầu trả tiền lấy thuốc.
Một tuần thuốc giá 2 ngàn, Trần Tĩnh cũng không tiếc tiền, chỉ cần chữa khỏi cho cha, tốn bao nhiêu cũng không tiếc!
Phòng khám này nấu thuốc luôn cho, 6 giờ tối đến lấy thuốc, tối nay uống luôn, một ngày ba lần.
Hai người đưa cha về Bệnh viện Thanh Dương, trước khi thấy được hiệu quả điều trị, ông vẫn cần được nhân viên chăm sóc 24/24, ở bệnh viện vẫn thuận tiện hơn ở nhà.
Buổi tối, Trần Tĩnh đi làm, Tiêu Yến Tranh đảm nhận việc lấy thuốc, cho ông uống. Lão Trung y cảnh báo thuốc có vị đắng, nên chuẩn bị một ít kẹo ngọt, mứt quả các loại, tránh việc ông nhổ thuốc ra lãng phí.
Vì thế Tiêu Yến Tranh mua thêm kẹo đường, mứt quả, chuẩn bị xong thì kiên nhẫn nói với Trần Dân Sinh: “Ba, thuốc này hơi đắng, con giúp ba bịt mũi uống một hơi là xong! Uống xong con cho ba ăn kẹo! Uống thuốc đắng sẽ khỏi bệnh! Ba ngàn vạn lần đừng ói ra, thuốc rất đắt, quan trọng hơn, ói ra là không chữa bệnh được…”
Cũng không biết cha nghe có hiểu hay không, dù sao từ đầu đến cuối Trần Dân Sinh không liếc nhìn Tiêu Yến Tranh cái nào! Nhưng mà cũng may mắn ông uống thuốc rất ngoan, uống xong ăn hai miếng mứt quả rất thích thú.
Buổi tối, Trần Tĩnh làm xong về nhà, Tiêu Yến Tranh đang ở ban công phơi quần áo.
Trần Tĩnh hốt hoảng, thầm nghĩ: Người này không ném cả quần áo lót của cô vào máy giặt đấy chứ? Những đồ này trước giờ cô đều tự giặt.
Đến khi Tiêu Yến Tranh phơi xong, cầm chậu đi vào nhà tắm, Trần Tĩnh liếc nhìn chỗ quần áo được phơi mới thở phào, không thấy hai món đồ lót của cô.
Mãi không thấy Tiêu Yến Tranh đi ra, cửa phòng tắm cũng không đóng chặt, Trần Tĩnh đi vào nhìn qua khe cửa, kinh hãi thấy người đàn ông đang – giặt – đồ - lót – của - cô – bằng - tay!
Lúc này Trần Tĩnh chỉ muốn sét đánh chết mình luôn đi! Vội vàng đẩy cửa, lấy chiếc qu.ần l.ót màu tím trên tay người đàn ông, đẩy anh về phía cửa, nhỏ giọng nói: “Để em, để em làm…”
Nhìn người phụ nữ mặt đỏ đến tận tai, Tiêu Yến Tranh mở vòi nước rửa sạch bọt xà phòng trên tay, lấy khăn lau tay, miệng cong lên trêu chọc: “Em sợ anh giặt không sạch à? Anh là chuyên gia làm việc nhà đấy, tinh thông mọi thứ!”
“Không phải…” Trần Tĩnh vùi đầu vào giặt đồ, trong chậu tắm, ngoài đồ lót của cô còn có qu.ần l.ót của anh.
Tiêu Yến Tranh lau tay xong cũng không rời đi, đứng nhìn chằm chằm người phụ nữ đang hồng từ cổ đến tai, trong bụng như nở hoa, hôm qua là một khởi đầu tốt, để cho cô gái này quen dần với cuộc sống có hắn, vì vậy nhẹ nhàng khoác vai người phụ nữ, thấy cô không có ý định hất ra, được voi đòi tiên dịch sát lên, hai tay ôm eo cô, gác cằm lên vai cô, má hai người kề sát nhau.
Trần Tĩnh cảm thấy lúc này mình như bị điện giật muốn xỉu luôn, trừ hai tay vẫn đang giặt đồ, cả người cô cứng đờ, nếu không có người đàn ông đằng sau đỡ, chắc cô đã ngã rồi.
“Tiểu ngốc nghếch!”, Tiêu Yến Tranh thổi khí vào tai cô: “Sao phải khẩn trương như thế? Anh có ăn thịt em đâu?”
Nội tâm Trần Tĩnh khẽ oán: Không phải là đã bị anh ăn rồi sao?
“Ừm”, Tiêu Yến Tranh hôn lên má cô, nhìn cô thầm thì: “Em phải sớm thích ứng với cuộc sống có anh đi, đúng không? Nếu em cứ kháng cự anh như thế, anh sẽ cảm thấy có lỗi, không lẽ em muốn anh mang bóng đen tâm lý trong lòng à?”
Trần Tĩnh cười ra tiếng, liếc mắt nhìn hắn một cái: “Anh nhiều chuyện quá!”
Tiêu Yến Tranh đứng thẳng bước đến, nắm vai cô xoay lại để cô đối mặt với mình, nghiêm túc nói: “Sao lại gọi là nhiều chuyện chứ? Cái này gọi là hài hước! Hài hước!”
Trần Tĩnh quả thực không còn biện pháp nào với người đàn ông này, đành gật đầu cười: “Dạ, là hài hước!”
“Vị mỹ nữ này xem ra vẫn không đồng tình với tôi?” Bàn tay Tiêu Yến Tranh đang trên vai chuyển xuống dưới nách cô, chỉ cần chạm nhẹ vào xương sườn là cô sẽ bị cù.
Trần Tĩnh đã cảm thấy ngứa khắp người, biết người đàn ông này đang uy hiếp mình, vội vàng gật đầu, thái độ cực kỳ thành khẩn: “Là hài hước! Hài hước! Tuyệt đối không phải lắm lời!”
Thời gian không còn sớm, không đùa nghịch nữa, Tiêu Yến Tranh buông tay ra: “Mau tắm đi, giặt xong rồi ngủ sớm”
Chỉ là một câu nói bình thường, nhưng Trần Tĩnh lại nghĩ đến một ý khác, cái chính là mấy chữ cuối kia.
Nhưng không như dự liệu của Trần Tĩnh, đêm này Tiêu Yến Tranh ôm cô ngủ rất ngoan, chỉ có điều người đàn ông này chỉ mặc một chiếc qu.ần l.ót, cả cơ thể tr.ần tr.ụi với các múi bụng múi ngực áp sát vào người Trần Tĩnh giống như có ý đồ.
Đèn đã tắt, Trần Tĩnh lại quay lưng về phía người đàn ông, khuôn mặt đỏ hồng không bị đối phương nhìn thấy, hai người hơi cong lưng, nhìn giống như hai con tôm cùng nhìn về một hướng.
Trong lòng Trần Tĩnh không yên, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy an toàn, cô nghĩ lúc này dù có nhìn thấy quỷ, cô cũng không thấy sợ nữa, vì sau lưng đã có điểm tựa!
Một đêm yên lành trôi qua.
Sáng hôm sau, hai người đến bệnh viện ăn sáng cùng cha, uống thuốc, ông rất phối hợp khiến Trần Tĩnh có phần an tâm.
Buổi sáng, Tiêu Yến Tranh nhận một cuộc điện thoại, hắn phải ra ngoài nghe, khi quay lại thấy ánh mắt dò hỏi của Trần Tĩnh, hắn cười cười: “Không có chuyện gì”
Trần Tĩnh bỗng cảm thấy mình quản hơi nhiều! Kể từ khi ở cùng với Tiêu Yến Tranh, hắn vẫn luôn theo ý mình, làm cho mình có cảm giác trên cơ, cho là bất cứ chuyện gì hắn cũng sẽ nói với mình, hôm nay mới ý thức được vấn đề này, không chờ đợi thì sẽ không thất vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro