Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung
Chương 21
Thụ Linh Lung
2025-03-14 07:07:13
Chương 21
Tiêu Yến Tranh không ngờ Trần Tĩnh lại hát hay như vậy, như một ca sĩ chuyên nghiệp.
Trần Tĩnh cũng không ngờ thiết bị phòng thu âm lại tốt như vậy, so với thiết bị thu âm radio đúng là một trời một vực!
Hát một bài xong thấy vẫn chưa đủ, liền hát hết bài này đến bài khác, đều là song ca: “Nóc nhà”, “Ngoài cửa sổ”, “Bởi vì tình yêu”…
Lúc hai người rời phòng thu, không chỉ mang theo bản thu âm mà Tiêu Yến Tranh còn lén copy một phần ghi hình lúc thu âm, ghi lại hình ảnh lúc hắn cùng vợ hát song ca.
Trên đường về nhà, điện thoại được kết nối với loa trên ô tô, phát bài hát thu âm du dương của hai người bọn họ. Trần Tĩnh ngồi ở ghế phụ, cong môi chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại liếc người đang cầm lái, không biết tại sao mình lại vui vẻ như vậy, vì sinh nhật sao? Hay bởi vì hắn đưa mình đến chỗ làm việc của hắn? Hay là vì bọn họ cùng thu âm một bản tình ca?
Nhớ lại hơn một tháng ở cùng nhau, Trần Tĩnh cảm thấy trái tim mình bất giác đã mở rộng với hắn hơn, nghĩ tới tra nam Triệu Thành Vũ kia, dường như đã không còn cảm giác gì, không yêu không hận, nếu có chút khổ sở chính là tiếc cho số tiền đã bỏ ra! Số tiền đó thà để ăn chơi phung phí với Tiêu Yến Tranh còn hơn là cho tên tra nam kia!
A a, đàn bà đúng là dễ thay đổi! Mới mấy ngày trước thôi, nếu nghĩ lại, mình có phải giống như tra nữ không? Chắc không tính đi, ai bảo tên Triệu Thành Vũ kia làm tra nam trước chứ!
Xe dừng ở đèn xanh đèn đỏ, người đàn ông nắm lấy tay cô, siết chặt, cô quay đầu đón ánh mắt dịu dàng đó, Trần Tĩnh nghĩ: Lúc này hẳn là có dáng vẻ tình yêu đi!
Cô lật tay nắm lấy tay hắn, còn nghịch ngợm gãi gãi vào lòng bàn tay.
Người đàn ông liền mở to mắt nhướn mi, bộ dạng như không thể tin được.
Trần Tĩnh không khỏi thắc mắc, sao vậy, chỉ gãi vài cái thôi mà! Ánh mắt nghi hoặc nhìn sang: “Sao thế?”
Người đàn ông cười tà mị, đèn xanh sáng lên, hắn thu tay lại, đặt lên vô lăng, tiếp tục lái xe.
Thấy người đàn ông chỉ cười đầy tà mị mà không trả lời, chỉ chuyên chú lái xe, Trần Tĩnh trong lòng có cả ngàn câu hỏi mà không dám nói.
Lại dừng trước một đèn đỏ nữa, người đàn ông lại nắm tay, học cách của cô, gãi gãi vào lòng bàn tay cô, giọng trầm thấp dịu dàng: “Sau này không cho phép em tuỳ tiện gãi lòng bàn tay đàn ông, biết chưa?”
Trần Tĩnh: “???”
Cô cũng chỉ gãi lòng bàn tay hắn thôi, chứ không lẽ còn cơ hội để gãi bàn tay người khác sao? Đây là nhắc nhở kiểu gì vậy?
Giọng đàn ông tiếp tục truyền tới: “Em có biết ở nước ngoài, gãi vào lòng bàn tay là có ý nghĩa gì không?”
Trần Tĩnh sững sờ, cô thật sự không biết, hành động này còn mang ý nghĩa gì à?
“Ở quán bar nước ngoài, gãi lòng bàn tay nghĩa là muốn lên giường với em!”
Hai chữ cuối cùng được người đàn ông nói rất mị hoặc, làm cho Trần Tĩnh giật mình! Vội vàng rút tay về, trốn vào cửa sổ xe.
“Ha ha ha!” Người đàn ông cười lớn, cưng chiều vuốt tóc cô rồi đạp chân ga.
Trần Tĩnh không biết Tiêu Yến Tranh nói thật hay giả, cô chưa ra nước ngoài, không có cơ hội tìm hiểu chuyện này, mà ngay cả quán bar trong nước cô cùng chưa từng đến, làm sao biết được chứ!
“Anh cũng vừa đáp lại em đó, anh đồng ý, lát nữa về nhà sẽ thoả mãn em!” ánh mắt người đàn ông chăm chú nhìn đường nhưng giọng nói lại đầy trêu ghẹo.
“Lưu manh!” Trần Tĩnh lườm một cái.
Buổi tối, Tiêu Yến Tranh cuối cùng cũng không được như ý, vì “dì cả” của Trần Tĩnh đã tới.
Tiêu Yến Tranh nằm trong chăn, ôm người phụ nữ trong lòng, giọng oán trách: “Em đúng là đồ lừa gạt, câu dẫn anh về nhà xong rồi lại không cho, bắt đền em!”
Trần Tĩnh cười hắc hắc khoái chí, dù sao mấy ngày này hắn cũng không làm gì được cô, chính là bộ dạng không sợ hãi này.
“Em còn cười hả hê vậy à, đừng trách anh không khách khí nhé! Đừng quên em còn tay, còn miệng đấy!”
Trần Tĩnh sững người, bị những lời này của Tiêu Yến Tranh làm cho trợn mắt há mồm! Đồ…. đồ…. đồ lưu manh! Hừ, đây mới đúng là bản tính của đàn ông! Tất cả đều là lưu manh!
Chớp mắt đã tới ngày 29 tháng 12, buổi sáng Trần Tĩnh tới công ty, Thẩm tổng cho mọi người quét dọn sạch sẽ, dán chữ phúc, câu đối rồi phát tiền thưởng.
Trước khi đi làm cô đã bàn bạc với Tiêu Yến Tranh, sáng hôm nay đến công ty xong được nghỉ sẽ cùng nhau mua đồ tết, đưa qua cho ba mẹ trước, đến mai ngày 30, Tiêu Yến Tranh sẽ đưa Trần Tĩnh về nhà mình ăn tết.
Nghĩ đến chuyện này Trần Tĩnh không khỏi khẩn trương. Lĩnh chứng lâu như vậy cũng chưa từng gặp gỡ ba mẹ hắn, ngược lại hắn ngày ngày còn phải chăm sóc ba mình.
Nhưng Tiêu Yến Tranh trấn an cô, nói không sao, cha mẹ hắn cũng bận làm ăn, ngày tết có thể tụ tập chung một chỗ là tốt lắm rồi. Bọn họ chỉ ở nhà một đêm, sáng mùng 1 cha mẹ phải đi thăm họ hàng, bọn họ có thể về quê chúc tết cha mẹ cô.
Đã nhắn tin từ trước nên khi Trần Tĩnh xuống lầu, đã thấy Tiêu Yến Tranh đợi sẵn.
Trần Tĩnh khoác túi trên vai, thấy Tiêu Yến Tranh thì cười đầy vẻ bí ẩn, khoác tay hắn.
“Hôm nay em được phát tiền thưởng đấy!” trong giọng nói có chút khoe khoang.
“Ô, mới đi làm hơn nửa tháng đã có tiền thưởng à? Công ty cũng khá đó, có còn tuyển người không để anh đăng ký”
“Ha ha anh đừng có nghĩ đi! Năm vừa rồi em làm rất được đấy, ông chủ đã hứa phần thưởng cho em rồi!” Trần Tĩnh vỗ vỗ vào chiếc túi bên vai: “Khoảng 10 vạn thôi, ha ha!”
“Thật không?” Người đàn ông chăm chú nhìn cái túi như muốn xuyên qua nó nhìn vào trong vậy.
“Đừng có nhìn! Đi, chúng ta đi gửi tiết kiệm!” Trần Tĩnh lại khoác tay người đàn ông đi về phía xe đang đậu.
Tiêu Yến Tranh lái xe, rẽ vào khúc cua là đến ngân hàng, hai người vào gửi tiền, Trần Tĩnh chỉ giữ lại 10 ngàn tiền mặt để chuẩn bị về nhà cha mẹ.
Cô mới hỏi Tiêu Yến Tranh, ngày mai về nhà hắn có phải đưa bao lì xì cho ba mẹ không? Tiêu Yến Tranh nói, lần đầu tiên em đến nhà, ông bà phải đưa bao lì xì cho em mới đúng!
Trần Tĩnh không hiểu những chuyện này lắm, lần đầu tiên cô về nhà Triệu Thành Vũ, ba mẹ hắn không có gì hết, Tống San San sau đó còn hỏi cô nhà hắn không tặng quà ra mắt gì à?
Quà ra mắt? Không có gì hết, chẳng qua chỉ là ăn bữa cơm thôi, còn là cô nấu. Điều này cũng trở thành một trong những nguyên nhân mà Tống San San vô cùng coi thường Triệu Thành Vũ.
“Người ta căn bản không coi cậu ra gì! Cậu chính là một đứa ngốc! Đứa ngốc! Ai! Thật là tức chết tớ!” Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Tống San San lại nổi giận.
Được rồi, nếu Tiêu Yến Tranh đã nói không cần thì thôi, cô cũng không chuẩn bị nữa. Hắn cũng đã từng nói mọi chuyện trong nhà cứ nghe theo hắn, để cho cô đỡ lo lắng, nhưng mang chút đồ tết về thì chắc có thể chứ? Có thể một số thủ tục theo tục lệ cô không hiểu nhưng đối nhân xử thế thì cô vẫn biết.
Hai người dạo trong trung tâm thương mại nhiều giờ, chủ yếu để Trần Tĩnh mua quần áo giày dép cho cha mẹ, còn mua cả cho chú Trình.
Trần Tĩnh cũng hiểu, chú Trình không tệ, bình thường vẫn luôn chăm sóc mẹ, mình cũng nên quan tâm. Em trai trước kia ở cùng mẹ, sống chung với chú Trình nên cũng được chăm lo không ít, cô cũng là người biết nghĩ.
“Thật sự không cần mua quần áo gì cho ba mẹ anh à? Mua khăn quàng được không? Chúng ta không mua không sao, nhưng người già giống như con nít vậy, ngày tết có được bộ quần áo mới sẽ rất vui!”
Trần Tĩnh cũng không phải là nói linh tinh, mỗi năm cô đều mua quần áo giày dép mới cho cha mẹ, họ rất vui, đi khắp nơi khoe đây là đồ con gái mua cho! Giống như khi cô còn bé, có được bộ quần áo mới là đi khoe khắp các bạn bè!
Cuối cùng, Trần Tĩnh cũng mặc kệ Tiêu Yến Tranh, mua một cặp khăn quàng tình nhân, gói lại, coi như là quà cho ba mẹ chồng. Nếu đã là người một nhà, chưa biết họ có thích mình hay không, nhưng trách nhiệm của mình thì cứ phải làm cho thật tốt. Trần Tĩnh luôn tin tưởng rằng “mình đối xử với người ta như thế nào, họ sẽ đối xử lại với mình như thế”. Mặc dù nguyên tắc này áp dụng với Triệu Thành Vũ không đúng, nhưng cô luôn cảm thấy, đại đa số mọi người vẫn là người tốt.
Hai người chất đầy đồ vào cốp xe, để đồ tết cho ba mẹ chồng ra ngoài ban công, tận dụng tủ lạnh thiên nhiên, sau đó mang đồ tết cho ba mẹ mình về quê.
Em trai Trần Khang của cô sau khi nghỉ đã ở lại trường làm thêm, hôm qua mới về thành phố D, vì Trần Tĩnh còn đi làm nên nó về thẳng quê trước, kiểu gì thì hôm nay chị cũng về.
Trần Khang không biết chị đã lập gia đình, đến khi nhìn thấy người lái xe là một đàn ông xa lạ, tiểu ca đẹp trai ngây cả người.
“Aida, ngây ra làm gì, mau giúp anh rể con xách đồ đi!” Tôn Mỹ Hoa vỗ con trai, bà cũng quên nói chuyện này với con, cũng tại hôm qua nó mới về, vừa về đã lao vào quét tước dọn dẹp nhà cửa, rồi còn đến viện dưỡng lão thăm cha, làm gì có thời gian để nói chuyện nhà? Hơn nữa, con trai lớn rồi, cũng khó nói chuyện hơn.
Anh rể? Tiểu ca đẹp trai càng ngây người. Bạn trai của chị không phải là Triệu Thành Vũ sao? Nhanh như vậy đã đổi người khác rồi?
“Chị! Chị!” Trần Khang xách mấy túi đồ tết, bước vội đuổi kịp Trần Tĩnh: “Chị, vị kia là anh rể hay chuẩn bị làm anh rể?” Hắn nghĩ chắc là chuẩn bị làm anh rể thôi, chứ làm gì có chuyện chị gái kết hôn lại không thông báo cho hắn!
Trần Tĩnh cười: “Là anh rể đó, là kiểu lĩnh chứng rồi ý”
“Cái gì! Lĩnh chứng rồi á? Chúc mừng! Nhưng mà, chị… em chưa từng nghe thấy chị nói qua, thấy đột ngột quá, anh rể này có tốt với chị không?”
Cậu em này kém cô 9 tuổi, cũng coi như một tay cô nuôi lớn, thân thiết với cô hơn cả ba mẹ, là một cậu em ấm áp tình cảm. Sau khi tốt nghiệp trung học đã biết ra ngoài kiếm tiền, rất quan tâm đến chuyện của chị nhưng không hỏi nhiều, càng không dạy bảo đạo lý, rất tôn trọng các quyết định của chị.
Hai người mang các túi quà vào trong nhà, Trần Tĩnh vỗ vai em trai: “Yên tâm, anh rể đối với chị rất tốt, sau này em tiếp xúc nhiều, tự mình cảm nhận về con người hắn”
Ở bên ngoài, Tôn Mỹ Hoa dẫn Tiêu Yến Tranh đến giới thiệu với ông Trình.
“Xin chào, chú Trình!” Tiêu Yến Tranh lễ phép chào hỏi, đối với những người trong nhà vợ, trên đường về, Trần Tĩnh đã nói rõ ràng tất cả với hắn, kể cả cậu em vợ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro