Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung

Chương 28

Thụ Linh Lung

2025-03-14 07:07:13

Chương 28

Sau tết, đĩa đơn “Ly hận” của Tiêu Yến Tranh được phát hành trên nhiều nền tảng trực tuyến khác nhau, dường như cũng không tạo được đột phá nào, đương nhiên hắn không nói với Trần Tĩnh.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn phát hành ca khúc, không có gì khởi sắc, nhưng cũng không đến nỗi không thu được đồng nào, chỉ là không nổi, miễn cưỡng duy trì qua ngày thôi.

Tiêu Yến Tranh dường như đã quen với tình trạng này, trước đây hắn không hề sốt ruột, ca khúc được phát hành, coi như hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ đem tâm tư tập trung vào sáng tác bài hát mới.

Nhưng lần này có chút không giống, trong lòng hắn có sự mong đợi, hoặc là nội tâm sốt ruột, hắn hy vọng mình sớm được nổi danh, hy vọng có thể sớm cho vợ yêu một cuộc sống đầy đủ.

Trần Tĩnh không biết mỗi ngày Tiêu Yến Tranh bận rộn cái gì, vẫn như mọi ngày: Buổi sáng cô đi làm, hắn làm bữa sáng đưa cô ra cửa, buổi tối khi cô về hắn đã làm cơm xong, chờ cô về cùng ăn, sau đó nếu thời tiết không xấu thì hai người sẽ nắm tay đi dạo trong công viên ở tiểu khu, giống như một cặp vợ chồng già vậy.

Nhưng thỉnh thoảng Trần Tĩnh vẫn nằm mơ: Mơ thấy mình vẫn yêu Triệu Thành Vũ, nhìn thấy hắn tim vẫn đập thình thịch, mỗi lúc như vậy cô sẽ tỉnh giấc, nhìn thấy Tiêu Yến Tranh nằm ngủ bên cạnh, tự nhắc mình, bây giờ Tiêu Yến Tranh mới là chồng mình, đây mới là người đàn ông mình phải yêu thương! Tra nam kia nên chết xa một chút!

Từ khi ở chung với Tiêu Yến Tranh, cô không ít lần mơ thấy chuyện đó, cô có chút bối rối, không biết giấc mơ này có ý nghĩa gì? Nếu như nói lúc mới sống chung với nhau, trong lòng cô có thể vẫn còn Triệu Thành Vũ, cô cũng chưa thật sự quen với việc có Tiêu Yến Tranh bên cạnh, nhưng bây giờ cô cảm thấy trong mắt, trong lòng mình đã tràn ngập Tiêu Yến Tranh, cũng chỉ có mình Tiêu Yến Tranh, tra nam kia sao vẫn xuất hiện trong giấc mơ của cô? Chẳng lẽ để không ngừng nhắc nhở, người yêu hiện tại của cô là Tiêu Yến Tranh sao?

Không biết! Dù sao bây giờ cứ nằm mộng như vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy có lỗi với Tiêu Yến Tranh, giống như trong tiềm thức của mình vẫn chưa chấp nhận hắn là người yêu! Cho nên cô chỉ có thể đối xử với hắn ngày một tốt hơn!

Trần Tĩnh không biết thu nhập một tháng của Tiêu Yến Tranh là bao nhiêu, nhưng chắc không nhiều, bởi vì hắn ngoài việc mua thức ăn ra thì hầu như không mua sắm cái gì. Cuối tuần, bọn họ ngoài việc đi thăm Trần Dân Sinh và Tôn Mỹ Hoa, rất ít khi dạo phố, hai người thích nhất là đi chợ. Tiêu Yến Tranh bây giờ nắm rõ khẩu vị của Trần Tĩnh trong lòng bàn tay, cuối tuần đi mua thức ăn, Trần Tĩnh sẽ để Tiêu Yến Tranh chọn đồ, còn cô sẽ tranh phần trả tiền.

Mỗi tháng cô sẽ để trong ngăn kéo ở tủ đầu giường một ngàn đồng, coi như tiền tiêu vặt hàng ngày, trong đó còn có một tấm thẻ ngân hàng, đó là quà ra mắt của ba mẹ chồng hồi tết.

Cái bao lì xì đó, khi hai người về đến nhà Tôn Mỹ Hoa mới mở ra xem, là một tấm thẻ ngân hàng, một tờ giấy cùng tờ tiền 1 đôla mới cứng, trên tờ giấy viết mật mã thẻ ngân hàng.

Tiêu Yến Tranh dùng điện thoại thử kiểm tra số tiền trong thẻ, giọng nói của nhân viên tự động truyền tới: Số tiền còn lại 1 triệu đồng!

Miệng hai người há lớn đến nỗi có thể nhét được một quả trứng gà! Trần Tĩnh giật mình, theo phản xạ quăng cái thẻ vào ngực Tiêu Yến Tranh, tránh thật xa!

Quá doạ người! Nhà giàu quả nhiên không bình thường! Ra tay một cái là quăng 1 triệu! Chưa nói số tiền 1 đôla trong lì xì nữa! Cái này… cô dám cầm sao? Hù chết đi! Cả đời cô chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy!

Tiêu Yến Tranh cưỡng ép cô phải nhận thẻ ngân hàng, cô không thể từ chối nên đành phải nhận, nhưng cất trong ngăn kéo nhất định sẽ không đụng đến! Kể cả 1 đôla mới tinh kia cũng không động đến, vẫn nằm trong ngăn kéo.

Tiêu Yến Tranh cũng không nói gì, đó là tiền của ba mẹ cho con dâu, cô muốn làm gì thì làm, hắn không động đến được, cũng không phải cho hắn, hắn không có mặt mũi nào để dùng tiền của ba mẹ!

Chưa đến ngày rằm tháng giêng, Trần Tĩnh nhận được tin nhắn WeChat của Tống San San.

Này, muốn có bạn gái không: [Em yêu, tớ trở lại rồi! Hết cả sức lực…]

Trần Tĩnh: [Cái tên này… Đây là quyết tâm tìm một nửa kia à?]

Này, muốn có bạn gái không: [Cậu nhìn ra rồi à? Tìm! Phải tìm! Để bảo vệ tính mạng! Nửa năm nữa mà không có, tết năm sau tớ không được về nhà! Mà chẳng cần chờ đến tết, đằng nào tớ cũng không được về! Mặt trận thống nhất cưỡng hôn Tống thị đã được thành lập, tớ chỉ là thiểu số… hu hu]

Trần Tĩnh: [Ủng hộ hai chân hai tay! Nói đi, điều kiện của cậu là gì, chị đây sẽ đi tìm cho cậu!]

Này, muốn có bạn gái không: [Dừng ngay! Cậu nhìn lại xem mắt nhìn nam nhân của mình như thế nào, đừng để tớ khinh thường cậu!]

Trần Tĩnh: [Tớ cạn lời rồi…]

Này, muốn có bạn gái không: [Phụ nữ đã kết hôn kia, ngày nào thì được nghỉ gặp nhau?]

Trần Tĩnh: [Bây giờ luôn đi!]

Một lát sau.

Trần Tĩnh: [Đầu giờ chiều, tới nhà cậu nhé?]

Này, muốn có bạn gái không: [Duyệt!]

Ăn trưa với Tiêu Yến Tranh xong, hắn lái xe đưa cô tới nhà Tống San San, sau đó đi ra ngoài có việc, buổi tối khi nào cô muốn về thì nhắn tin, hắn sẽ tới đón.

Thực ra hắn nhất quyết đòi lái xe đưa cô đi là vì muốn biết địa chỉ nhà Tống San San, chẳng may sau này chọc giận cô thì còn biết chỗ để đi tìm! Người đàn ông từng trải qua hôn nhân biết cân nhắc rất chu toàn!

Trên đường đến nhà Tống San San, Trần Tĩnh đã mua cà phê và nước trái cây, cà phê cho Tống San San, nước trái cây cho cô, cô không uống cà phê, không có buổi tối sẽ không ngủ được.

Tống San San ấn Trần Tĩnh ngồi trên sofa, còn mình ngồi luôn lên mặt bàn uống nước, cao hơn ghế, rất có tư thế chèn ép từ trên cao xuống!

“Tớ hỏi, cậu trả lời!” Tống San San vẻ mặt rất nghiêm túc.

Trần Tĩnh buồn cười dựa lưng vào sofa, lấy một cái gối ôm vào ngực, vừa co hai chân lên ghế vừa hất hàm: “Hỏi đi!”

Tống San San lập tức bày ra bộ mặt hóng hớt, cười hề hề sát lại: “So sánh họ Tiêu với tên tra nam kia, ai trên giường làm cậu thoả mãn hơn?”

Trần Tĩnh giơ tay đẩy một cái, Tống San San ngã lên bàn, Trần Tĩnh đứng dậy không thèm nhìn Tống San San: “Tạm biệt! Không cần tiễn!"

"Ha ha ha..." Tống San San ngồi lên bàn, nắm lấy vạt áo của Trần Tĩnh, cười nghiêng ngả.

Đương nhiên Trần Tĩnh không phải bỏ đi thật, cô liếc nhìn bạn mình bằng nửa con mắt: “Còn muốn nói chuyện phiếm không?”

"Ha ha ha..." Tống San San tiếp tục cười đến không thở được, "Ai, bụng đau quá..."

Hai người cười náo loạn một hồi, cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính.

Tống San San: "Mọi chuyện thế nào? Gặp ba mẹ chồng thuận lợi không? Chẳng phải Ngôn tổng rất thích cậu sao? Như vậy thì quảng cáo từ đối tác chuyển thành mẹ chồng rồi, chắc rất vui hả?”

Trần Tĩnh đơn giản kể lại buổi gặp mặt hôm 30 đó, Tống San San gật gật đầu: “Ừ, được được! Xem ra cửa ải ba mẹ chồng cậu không thành vấn đề rồi! Chúng ta xong một chuyện!”

Trần Tĩnh ngồi ngay ngắn lại, không biết chủ đề của Tống San San có thể lạc đến mức độ nào.

“Tiêu công tử nhà cậu cũng được coi là con nhà giàu đi! Vì sao hắn phải che giấu thân phận của mình? Hơn nữa các cậu cũng kết hôn rồi! Kết hôn rồi đó, vậy mà vẫn còn giấu cậu! Cái này… Không nghĩ ra! Sợ cậu thèm khát gia sản của hắn à?... Là hắn bám như keo da chó kéo cậu đi lĩnh chứng đúng không? Nếu như giấu trước khi kết hôn thì tớ có thể hiểu được, dù sao tiểu thuyết của tớ vẫn viết như vậy, nhưng giờ đã kết hôn rồi, được pháp luật bảo vệ… Chẳng lẽ hắn đoạn tuyệt với cha mẹ à? Chẳng phải cậu đã nói bây giờ hắn không xe không nhà không tiền tiết kiệm sao? Chẳng lẽ cha mẹ hắn lo lắng chẳng may hắn ly dị phải chia tài sản cho con dâu nên bí mật có hiệp định với hắn à? Trên thực tế Tiêu công tử nhà cậu không có tí quan hệ nào với Tường Vũ và Ngôn thị đúng không?” Tống San San vừa hỏi vừa tự trả lời.

Trần Tĩnh cảm thấy cách đặt vấn đề này không thua gì câu hỏi tiểu luận phân tích trong kỳ thi tư pháp! Đầu tiên, chúng ta cần làm rõ mối quan hệ thực tế, sau đó áp dụng từng định nghĩa để xem chúng thuộc những mối quan hệ pháp lý nào và cuối cùng là áp dụng các quy định pháp luật hoặc cách giải thích tư pháp.

"Bây giờ mấu chốt của vấn đề là vì sao hắn lại làm như vậy? Động cơ, mục đích là gì? Đối với vợ trước hắn cũng như vậy sao?” Tống San San đứng dậy, bắt đầu bóc tách từng vấn đề.

Trần Tĩnh cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, đầu óc cô từ trước đến giờ không dùng để nghĩ đến những chuyện này, tất cả thời gian tinh lực của cô đều giành cho việc kiếm tiền! Đối với người mình yêu, dùng tâm là được rồi, đoán tới đoán lui để làm gì? Đoán đúng hay sai, tốt hay xấu cùng đều ảnh hưởng đến kết quả.

Thấy Trần Tĩnh vẫn là một bộ dạng không mấy liên quan, Tống San San thật là giận không có chỗ phát ti.ết, dí tay vào trán Trần Tĩnh phê bình: “Cậu á, cậu chính là một đứa ngốc! Từng bị rắn cắn mà không sợ dây thừng à? Mười lần thua thiệt vẫn không khôn hơn tí nào!”

Trần Tĩnh nhún vai: “Cậu phân tích nửa ngày, ra được cái gì? Có đúng hay không? Sau này sẽ có ảnh hưởng gì?” Trần Tĩnh vừa nói vừa giang hai tay ra, vẻ bất đắc dĩ: “Có biết được không? Vừa mệt chết đi được lại tốn một mớ tế bào não thôi! Vốn tế bào não đã không đủ dùng, cậu tiết kiệm chút đi!”

“Cút ngay!” Tống San San gạt tay Trần Tĩnh, vừa cười vừa mắng: “Cậu nói cậu… Có phải trong đầu cậu đứt một dây thần kinh rồi không? Hừ, tức chết tớ!” Tống San San đứng dậy đi mấy vòng quanh bàn, cầm cốc cà phê uống một hơi hết nửa ly!

Trần Tĩnh mua cho Tống San San ly cà phê cỡ đại đó! Trần Tĩnh biết Tống San San đã bị mình chọc tức, cười cười bước lại gần chọc ghẹo: “Cục cưng, tớ cảm thấy tớ và Tiêu Yến Tranh bây giờ không tệ, thật đó! Cả hai chúng ta đều chưa từng trải qua cuộc sống thực tế sau kết hôn, nhưng Tiêu Yến Tranh thỉnh thoảng nói với tớ, hôn nhân và tình yêu không giống nhau. Trong tình yêu, ai cũng muốn đối phương nhìn thấy mặt tốt đẹp nhất của mình, che đi tất cả mọi khuyết điểm. Mà trong hôn nhân, cần sống chân thực với chính mình, có thể thử thay đổi để mình theo hướng tốt hơn, nhưng không phải tìm mọi cách che giấu khuyết điểm của mình, như thế sẽ rất mệt mỏi, mà hôn nhân cũng sẽ không duy trì được lâu. Cho nên nguyên tắc của cuộc sống hôn nhân chính là sự thoải mái! Làm sao để thoải mái nhất có thể!”

Tống San San nghiêng đầu nhìn Trần Tĩnh: “Vậy cậu có thoải mái không?”

Trần Tĩnh nhướn mi, bước một bước ngồi lên sofa: “Thoải mái! Rất thoải mái! Dù sao đến bây giờ mọi chuyện đều ổn!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung

Số ký tự: 0