Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung

Chương 3

Thụ Linh Lung

2025-03-14 07:07:13


Cho đến lúc Trần Tĩnh về nhà, nằm lên giường, vẫn tưởng như đang trong mộng!

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao sáng mai cô lại phải cầm hộ khẩu đi lĩnh chứng? Cô phải đi à?

Một lần nữa suy nghĩ lại tất cả những gì vừa diễn ra, đặc biệt là những điều Tiêu Yến Tranh nói, lại nghĩ đến vẻ mặt của hắn lúc đó, có vẻ rất chân thành và ngay thẳng. Hắn luôn có khuôn mặt chân thành như thế, trước kia luôn để lại ấn tượng trầm mặc trong cô, hôm nay thấy hắn cười qua, phát hiện hắn còn thật trong sáng, ngũ quan… Trần Tĩnh không nhớ được vì căn bản không nhìn kỹ.

Cảm tình, nhất định là không có! Bỏ qua giai đoạn yêu đương, kết hôn luôn sao?

Thời điểm đó Trần Tĩnh căn bản không đọc qua mấy loại tiểu thuyết tình cảm, tất cả thời gian rảnh của cô đều dành cho đi làm kiếm tiền và xử lý đủ các loại chuyện linh tinh.

Không yêu, trực tiếp kết hôn? Cô biết điều này vẫn xảy ra ở thời cổ đại, trước khi kết hôn thậm chí hai người còn không biết mặt mũi nhau.

Nghĩ lại một chút những lời của Triệu Thành Vũ, lần này cũng nên tính toán chấm dứt thôi.

Hai người bọn họ nháo lên chia tay cũng không phải ngày một ngày hai. Triệu Thành Vũ sau khi về nước mở một công ty phát triển phần mềm, viết và phát triển một số ứng dụng văn phòng để quảng bá cho các công ty. Trần Tĩnh vừa là tổng đài kiêm quảng cáo tiêu thụ, mạng lưới giao thiệp không ít, giúp Triệu Thành Vũ kiếm được không ít khách hàng.

Tuy nhiên, chi phí nhân sự R&D rất cao, tiến triển tiêu thụ cũng không được như dự kiến, căn bản không có cách nào gánh vác chi phí vận hành của công ty. Vốn khởi đầu đã tiêu hết sạch, Trần Tĩnh không đành lòng nhìn bạn trai vì tiền mà trở nên luốn cuống, đã chủ động bỏ số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình ra bù vào, cơ bản để công ty tồn tại được.

Triệu Thành Vũ mỗi ngày vẫn duy trì giờ giấc sống của phương Tây, nói một cách hoa mỹ là: vẫn chưa thay đổi được sự chênh lệch múi giờ. Rạng sáng thì hắn đi ngủ, buổi chiều Trần Tĩnh tan việc thì hắn đi làm, buổi đêm thường xuyên không quay về. Vì công ty cách nhà cha mẹ hắn tương đối gần, có lúc làm xong việc đã quá muộn, chẳng hạn như kết thúc lúc sáng sớm, cha mẹ hắn cũng đã dậy, hắn sẽ trực tiếp đến nhà ông bà, không sợ phải quấy rầy ông bà nghỉ ngơi, ban ngày cha mẹ đi làm nên hắn có thể yên tâm ngủ.

Bạn thân của Trần Tĩnh là Tống San San đã mắng cô là cái đồ thiếu não, còn đặt cho cô một biệt danh – khuyết tâm nhãn tử! Tức là đối với những chuyện bên ngoài của bạn trai không nghe không thấy không hỏi, hắn nói cái gì tin cái đó!

“Trong lòng anh ta có cậu hay không, cậu không cảm giác được à?” – nhưng hắn đối với tớ vô cùng tốt, còn nấu cơm cho tớ! Vẫn giọng nói chuyện ôn nhu nhỏ nhẹ như thường lệ, không cảm thấy có gì không đúng.

“Điều kiện gia đình cậu thế nào cậu còn không biết sao? Còn đi bù tiền cho công ty của hắn?” – nhưng hắn đang cần gấp mà, tớ rất hiểu mùi vị không có tiền là như thế nào, tớ không muốn hắn bị làm khó, vừa lúc đó tớ lại có chút tiền gửi ngân hàng, hơn nữa hắn còn muốn ký một bản chuyển nhượng 49% cổ phần công ty cho tớ, chẳng qua là tớ không muốn thôi.

“Sau khi hắn trở về, trừ việc cậu đến hỗ trợ cho công ty của hắn, hắn có đưa cậu đi gặp bạn bè của hắn không? Có đưa cậu đi ra ngoài chơi không?” – không phải là hắn rất bận sao? Ở công ty tớ cũng đã gặp một vài người bạn của hắn, hơn nữa tớ cũng đã qua nhà hắn, gặp ba mẹ hắn rồi.

“Cái người đó nhìn một cái là đã biết là không đứng đắn, cậu ý, chính là bị gương mặt hắn mê hoặc! Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, loại đàn ông đeo mắt kiếng gọng vàng thế không phải tốt lành gì!” – mặt mũi đẹp đẽ cũng tốt mà, tớ cũng không trông cậy vào hắn kiếm tiền nuôi tớ, chỉ cần làm tớ vui vẻ là được!

Thật ra thì Tống San San đã sớm công khai ám chỉ, thậm chí trách mắng cô rất nhiều lần, nhưng không hiểu sao Trần Tĩnh cứ trâu bò cố chấp với tên đàn ông đó, ngay cả chính cô cũng không biết cô cố chấp như vậy để làm gì.

Tống San San thấy vậy xoa xoa tay, thấp giọng hỏi: “Cậu nói thật với tớ đi, có phải hắn trên giường rất lợi hại không? Khiến cho cậu muốn dừng cũng không được?”

Trần Tĩnh đỏ mặt đẩy cô: “Cậu lưu manh quá vậy!” cuối cùng nói thêm một câu: “Tớ thấy vui vẻ là được!”

Thực sự để cho Trần Tĩnh cân nhắc đến quan hệ của hai người là từ một lần kia, Triệu Thành Vũ hai ngày không có tin tức gì, cô cho là hắn bên nhà cha mẹ, gọi điện thoại hắn tắt máy, cô cũng nghĩ là bình thường vì khi hắn ngủ, hắn vẫn thường tắt máy. Cho đến khi mẹ hắn gọi cho cô, hỏi có cách nào liên lạc được Triệu Thành Vũ hay không, bà tìm hắn có việc gấp, lúc này cô mới biết hai ngày nay hắn không về bên nhà, đi đâu không ai biết.

Trần Tĩnh lái xe đi tìm khắp nơi, tất cả những chỗ cô biết đều tìm qua nhưng không có người.

Chạng vạng tối ngày thứ ba, hắn tìm đến cô, dừng xe dưới lầu, gọi cô xuống nói chuyện.

Cô vội vàng lao xuống, bám vào cửa xe: “Anh không có chuyện gì chứ? Mấy ngày nay đi đâu vậy? Sao lại tắt máy làm mẹ anh cũng sốt ruột?”

Vẻ mặt hắn im lặng, liếc nhìn cô rồi quay lại, như thể đã suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Trần Tĩnh, xin lỗi, anh đã làm sai."

Sự lo lắng trên mặt Trần Tĩnh cứng lại, ngơ ngác nhìn gò má hắn, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì?”

Triệu Thành Vũ cúi đầu, như là có chút thống khổ, tiếp tục nói: “Anh thích một cô gái, chủ nhật trước cô ấy kết hôn, anh rất khó chịu nên một mình tới bờ biển tĩnh tâm ba ngày, giờ mới trở về, thật xin lỗi, để cho em phải lo lắng”

Trần Tĩnh chỉ cảm thấy đầu mình “oanh” một tiếng, giống như có pháo bông nổ tung bên trong! Trong nháy mắt, cô mất hết năng lực suy nghĩ!

Cô không biết đã ngây người trong bao lâu, đến khi ý thức quay trở lại, nghe thấy hắn nói tiếp: “Hôm nay cô ấy lập gia đình, anh đã hết hy vọng. Trần Tĩnh, anh đã thẳng thắng tất cả mọi chuyện với em, không muốn lừa gạt em, nếu như em thấy còn có thể tiếp nhận anh, chúng ta vẫn ở chung với nhau, nếu như không thể, em muốn chia tay, anh cũng không có ý kiến”

Trần Tĩnh không biết cô đi lên lầu như thế nào, chỉ nhớ câu nói cuối cùng của cô là: “Để em suy nghĩ một lúc rồi trả lời anh”

Về nhà, Trần Tĩnh cẩn thận nhớ lại đoạn quan hệ này của bọn họ, từ quen biết đến mến nhau, tựa hồ quá mức thuận lợi.

Nhớ đến hồi năm nhất đại học, Trần Tĩnh một lần xách phích nước đến phòng lấy nước nóng, cô đang rất vội vì phải đi dạy thêm, nhìn thấy dòng người xếp hàng rồng rắn trước cửa chỗ lấy nước, cô gấp đến cuống cả lên, mấy lần muốn quay người bỏ đi nhưng buổi tối không có nước nóng thật sự không được. Mùa đông phương bắc cực kỳ lạnh, không có nước nóng thì rửa mặt mũi tay chân kiểu gì? Lúc này, nam sinh đang xếp thứ hai nhìn cô đang cầm phích nước, kêu lên: “Người đẹp, em đang vội thì để tôi nhường vị trí này cho em!”

Trần Tĩnh nhìn hắn một cái, dáng dấp quả thật đẹp trai! Cặp kính gọng vàng nhìn rất nho nhã, nhưng: “Chiếm vị trí của anh quả thật…”

“Không sao”, nam sinh kia đã ra khỏi hàng, nhường vị trí cho cô, vừa nói vừa đi đến cuối hàng để xếp hàng lại: “Em đứng vào đó đi, tôi đi xếp hàng lại không thành vấn đề”

Trần Tĩnh quả thật rất vội, cô đối với việc kiếm tiền trước giờ rất nghiêm túc, không hề lơ là một chút nào! Cho nên sau khi cám ơn nam sinh, cô lấy nước rồi khẩn trương đi dạy kèm tại nhà.

Sau đó, bọn họ vô tình gặp nhau tại thư viện, hai người liền lưu phương thức liên lạc.

Cứ như vậy, họ thường xuyên qua lại, hai người còn là đồng hương, cùng tới từ thành phố D nên đương nhiên trở thành bạn bè.

Khi đó Trần Tĩnh rất bận, cô học chuyên ngành Luật, thời gian học tập nghiên cứu đặc biệt nhiều, còn một chút thời gian nghỉ ngơi thì cô đi dạy kèm tại nhà, bán hàng giảm giá, viết các truyện ngắn nhỏ đăng báo kiếm tiền… Những lúc gặp Triệu Thành Vũ chủ yếu là trong giờ giải lao khi hai lớp học gần nhau, hoặc một hai lần mỗi tuần trước khi vào giờ học, hoặc hẹn nhau ở phòng ăn vào giờ ăn cơm trưa, chỉ có vậy thôi.

Đại học năm 3, Triệu Thành Vũ là sinh viên trao đổi được đi học tại Mỹ, Trần Tĩnh cũng được lựa chọn, nhưng điều kiện kinh tế và gia đình không cho phép xuất ngoại, cô đành từ bỏ.

Xa cách như vậy nhưng mối quan hệ của bọn họ không bị cắt đứt. Vẫn giống như bình thường, một hai tuần sẽ gửi email cho nhau, kể về tình hình hiện tại, kiểu yêu đương này đối với Trần Tĩnh là bình thường, bởi vì bọn họ không phải là cái loại cứ yêu là phải dính chặt vào nhau cả ngày. Mẹ cô nói: Đàn bà không nên lúc nào cũng quấn lấy đàn ông, như vậy không tốt, làm cho người ta khó chịu. Phụ nữ nên độc lập, có tham vọng, tự do.

Cho đến khi Triệu Thành Vũ về nước, hai người vẫn giữ quan hệ yêu đương như thế.

Hiện tại, theo Tống San San cho rằng, loại tình huống quan hệ cực kỳ dị thường này cuối cùng đã đi xảy ra vấn đề!

Trần Tĩnh bắt đầu xem xét lại mối quan hệ này, cô đến với anh là vì tình yêu hay là do thói quen? Hơn nữa, hôm nay anh ta nói mối quan hệ của anh ta và cô kia đã không còn, đã hết hy vọng, có phải ý nói bọn họ sau này sẽ tốt hơn sao? Nếu như chia tay, liệu cô có còn thời gian và sức lực để tìm hiểu lại một người đàn ông khác không? Cứ cho là có thể đi, liệu cô có thể đảm bảo người đàn ông sau đó sẽ không xảy ra chuyện tương tự như vậy không?

Thời gian vốn rất quý giá, chẳng may gặp phải một người không bằng hắn, liệu cô có còn sức để chịu đựng một lần phản bội nữa không?

Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Tĩnh quyết định cứ để như vậy đã, dù sao cũng là người mình quen biết nhiều năm, cũng coi là biết gốc biết rễ.

Vì vậy đến ngày thứ 3, đúng ngày công ty Triệu Thành Vũ phát tiền lương, Trần Tĩnh vẫn như thường lệ chuyển vào tài khoản Triệu Thành Vũ 12 ngàn, đây là khoản tiền lần trước hắn nói công ty còn thiếu.

Cuộc sống lại quay về như cũ. Vài ngày trước, một cô gái xin add QQ của Trần Tĩnh, muốn nói chuyện về nghiệp vụ quảng cáo. Khách hàng của Trần Tĩnh không phải chỉ có người bản xứ mà còn ở rất nhiều địa phương khác nhau, nên cô đương nhiên chấp nhận kết bạn, đầy nhiệt tình hỏi đối phương cần quảng cáo cái gì.

Kết quả, đối phương trực tiếp gửi tới một đoạn tin nhắn:

[Trần Tĩnh, tôi là người mà Triệu Thành Vũ thực lòng yêu, cô buông tay đi, đừng có ngày ngày quấn lấy anh ấy, anh ấy không thương cô! Anh ấy chỉ đồng cảm với cô mà thôi! Đã bao nhiêu lâu rồi anh ấy không động đến cô, cô vẫn cảm thấy yên lòng được sao? Cho dù có đi nữa, cũng chỉ là qua loa lấy lệ! Chẳng lẽ cô không nhìn ra được? Có phải đến lúc anh ấy đích thân nói chia tay thì cô mới tin là anh ấy không thương cô? Cô đã lớn tuổi rồi, lấy gì để so với tôi? Tôi mới 21 tuổi, cô nghĩ cô hơn được tôi sao?]

Ngồi trước bàn làm việc, Trần Tĩnh nhìn đoạn tin nhắn này, trong đầu không còn pháo bông nở bùng như trước nữa, cô cảm thấy năng lực chịu đựng của mình đã mạnh hơn nhiều. Chỉ có điều Trần Tĩnh cứ ngồi ngây người, thấy đối phương ở trạng thái đang nhập, cô dứt khoát kéo vào danh sách chặn!

Không nhìn, không nên nhìn! Cô không muốn nhìn bất kỳ một chữ nào của đối phương nữa!

Lần thứ hai!

Có câu nói, nếu đã xảy ra đến lần thứ hai thì có thể xảy ra rất nhiều lần sau đó! Đàn ông ở phương diện này, đã có thể vụng trộm một lần thì có thể trở thành một kẻ vụng trộm chuyên nghiệp! – những điều này đều là Tống San San nói.

Trần Tĩnh cảm thấy đã đến lúc cô phải buông tay, nhưng cô lại không chủ động yêu cầu Triệu Thành Vũ chia tay. Dù sao thì trạng thái bây giờ so với chia tay cũng không khác là bao.

Thỉnh thoảng rạng sáng hắn quay trở lại ngủ, lúc đó cô có thể đang ngủ hoặc đã dậy đi làm; khi hắn thức dậy đi làm thì cô trở về. Hai người giống như luân phiên nhau thuê nhà, người thuê ban ngày, người thuê ban đêm

Cho đến đêm giao thừa, hắn mới nói lời chia tay.  

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung

Số ký tự: 0