Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung
Chương 30
Thụ Linh Lung
2025-03-14 07:07:13
Chương 30
“Anh Tiêu bình thường vẫn tập thể dục chứ? Nhìn dáng người của anh thế này có vẻ như đã từng tập luyện qua rồi, không tệ! Anh tập ở đâu? Mời huấn luyện viên sao?”
Tiêu Yến Tranh đang nướng thịt, một tay cầm kéo, cắt thịt bò thành từng miếng nhỏ, gắp mấy miếng vào đĩa của Trần Tĩnh và Tống San San, lại gắp hai miếng để vào đĩa Quan Chính Thiên mới đáp lại một chữ: “Ừ”
Bên kia, Quan Chính Thiên vẫn đang chờ Tiêu Yến Tranh trả lời, nhướn mi chờ, thấy Tiêu Yến Tranh thả kéo xuống, tự mình ăn, dáng vẻ không muốn trả lời. Quan Chính Thiên a a cười, trên mặt không hề có vẻ gì lúng túng, gắp miếng thịt vào miệng, nhai mấy miếng nuốt xong nói: “Nhà hàng này có bí kíp chế biến thịt bò ngon nhất, San San quả nhiên rất biết gọi món”
Tống San San cười cười, thầm nghĩ: Nhà hàng này khác gì phòng ăn của tôi, chẳng lẽ tôi còn không biết món nào ngon à?
Quan Chính Thiên không để cho cuộc trò chuyện rơi vào ngõ cụt, quay sang Trần Tĩnh: “Trần tiểu thư…”
“Trần Tĩnh!” không chờ Quan Chính Thiên nói hết câu, Trần Tĩnh đã lên tiếng nhắc hắn gọi thẳng tên của mình, chứ cứ gọi kiểu giả bộ “cô Trần”, “Trần tiểu thư” là cô không thích.
Lúc Trần Tĩnh mở miệng, Tiêu Yến Tranh nhìn một cái rồi cười, sau đó gắp một miếng chả mực đặt vào đĩa của cô, liếc nhìn Quan Chính Thiên với ánh mắt đầy ẩn ý.
Quan Chính Thiên không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu ý cầm lấy kẹp thịt nướng, gắp hai miếng chả mực đặt vào đĩa của Tống San San.
“Trần Tĩnh, bình thường cô có tập thể dục không? Nếu bạn cô muốn tập thì giới thiệu với tôi nhé, sẽ có giá ưu đãi. Nếu muốn mua đồ tập thì cũng có thể gọi cho tôi, có giảm giá!” Quan Chính Thiên đặt cái kẹp nướng xuống, tiếp tục chủ đề đang nói dở.
Trần Tĩnh cười cười: “Tôi không tập thể dục, nhưng nếu có bạn bè muốn tập thì sẽ giới thiệu cho anh”
Quan Chính Thiên vui vẻ, gắp mấy miếng thịt bò đặt lên vỉ nướng.
Trần Tĩnh nghiêng đầu nhìn Tống San San, hai người cùng cười, cái người Quan Chính Thiên này khác hẳn với bọn họ! Nhưng chẳng phải có câu nói “cha mẹ sinh con trời sinh tính” sao, người với người vốn không giống nhau, chỉ cần nhân phẩm không có vấn đề, còn tính cách, sở thích, có thể từ từ tìm hiểu.
Lúc tính tiền, vốn nói Tiêu Yến Tranh trả tiền nên Trần Tĩnh và Tống San San đều không lên tiếng, Quan Chính Thiên cũng không nói gì. Tiêu Yến Tranh trả tiền xong, mọi người đi ra cửa, Trần Tĩnh cùng Tiêu Yến Tranh chuẩn bị lái xe về nhà, Trần Tĩnh nhìn Tống San San một cái, ánh mắt tỏ ý cô tiếp xúc nhiều hơn một chút đi, Tống San San đẩy một cái: “Hai người mau về đi! Trên đường lái xe cẩn thận!”
Sau khi Trần Tĩnh và Tiêu Yến Tranh đi, Quan Chính Thiên chủ động: “Để tôi đưa em về”
Là một huấn luyện viên thể hình biết ăn nói, Quan Chính Thiên sớm muốn biết số phòng của Tống San San.
Nghe theo gợi ý của Trần Tĩnh, Tống San San không từ chối ý tốt của Quan Chính Thiên.
Quan Chính Thiên trừ cái miệng nói không dừng ra, thì hành động cũng coi như là một quân tử:
“San San, lần trước nói chuyện với em, em nghĩ như thế nào? Nếu em thấy tôi có chỗ nào chưa tốt thì cứ nói thẳng, tôi sẽ sửa đổi. Tôi cảm thấy hai người bên nhau thì nhất định phải nói chuyện với nhau nhiều hơn. Nói chuyện mới hiểu được tâm ý của đối phương, tôi có điều gì chưa hợp ý em thì em phải nói tôi mới biết để thay đổi, đúng không?”
Tống San San cắn môi một cái, chưa trả lời ngay, tiếp tục đi về phía nhà mình.
“San San, ngày mai em có buổi tập lúc 4 giờ chiều, nhớ tới nhé!... Còn nữa, bây giờ em không đồng ý cũng không sao, nhưng tôi hy vọng em có thể nghiêm túc cân nhắc, thật đó! Nếu em thấy tôi có gì không phù hợp thì có thể nói trực tiếp với tôi, có khi do em không hiểu tôi nên dẫn đến hiểu nhầm không biết chừng! Tôi…”
Dù Quan Chính Thiên vẫn nói liên tục nhưng Tống San San cũng không cảm thấy chán ghét, bởi vì cô đang nghĩ đến gia cảnh của hắn. Thật ra thì Tống San San có chút giấu Trần Tĩnh, đó là cô không chỉ quen Quan Chính Thiên ở phòng tập mà còn qua coi mắt.
Hồi tết về nhà, cô bị cô dì chú bác các thể loại trong nhà giục cưới, bất đắc dĩ phải đi coi mắt! Quan Chính Thiên là một trong những đối tượng đó!
Ngoại hình Quan Chính Thiên không có gì phải chê trách. Lúc Tống San San đến làm thẻ tại phòng tập đã lén chụp hình hắn gửi cho Trần Tĩnh. Sau đó trở thành đối tượng xem mắt, hai người cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn. Sau khi về thành phố D, Quan Chính Thiên bắt đầu chính thức theo đuổi cô.
Tống San San có thể hiểu vì sao hắn nói những câu mời chào có phần buôn bán đó: Điều kiện gia đình không quá tốt, muốn thành công phải tự mình nỗ lực! Mục đích của hắn chỉ là kiếm được nhiều tiền hơn, so với Trần Tĩnh thì trực tiếp hơn!
Tống San San biết việc chậm chạp trả lời này không phải lỗi của đối phương, mà là từ chính cô, chưa thể mở lòng để tiếp nhận người khác, cô đúng kiểu 10 năm rắn cắn còn sợ dây thừng!
Bên tai có tiếng nói chuyện không ngừng của người đàn ông, đoạn đường về nhà đã không còn tĩnh mịch, rất nhanh đã tới cửa toà nhà.
“Đến nhà tôi rồi”, Tống San San nói.
“À! Nhanh quá… Vậy em lên trước đi, ngày mai gặp!” Quan Chính Thiên cũng sảng khoái, không dây dưa, đưa mắt nhìn Tống San San đi vào cửa, ngẩng đầu nhìn cho đến khi lầu 8 sáng đèn mới rời đi.
Trần Tĩnh cùng Tiêu Yến Tranh trên xe nói chuyện một chút về Quan Chính Thiên.
Trần Tĩnh: “Em cảm thấy San San nên nhìn ra ngoài nhiều hơn, cũng có phải là kết hôn ngay đâu, cảm thấy không hợp thì chia tay, không cần phải quá mức cẩn thận như thế, đến đồ trên Taobao mua rồi còn trả được cơ mà!”
Tiêu Yến Tranh khẽ cười: “Dù sao mình cũng phải trả phí bưu điện chứ?”
“Dù sao thì cũng có được một khoảng thời gian bên nhau!”
Tiêu Yến Tranh vô lực phản bác, lúc dừng đèn đỏ khẽ sờ đầu Trần Tĩnh một cái, sâu xa nói: “Đối với nhân phẩm của người kia, anh có chút lưu tâm”
“Hả?” Trần Tĩnh lập tức quay đầu nhìn: “Anh nói thế có ý gì?”
Dừng một chút, Tiêu Yến Tranh nói: “Người quá mức tiến thủ thường có dã tâm lớn, loại dã tâm này chỉ cần hơi lệch một tí, liền có thể biến thành dụng ý khác”
“Hả?” Trần Tĩnh chớp mắt, vẫn là dáng vẻ u mê.
Một lần nữa dừng đèn đỏ, Tiêu Yến Tranh quay đầu nhìn Trần Tĩnh: “Người có d.ục v.ọng vật chất quá mạnh mẽ, chỉ cần không để ý một chút sẽ trở thành vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào, bọn họ sẽ lợi dụng tất cả những gì có thể để có được mục đích của mình, hiểu không?”
Trần Tĩnh phản ứng chậm mấy giây, chậm rãi gật đầu, đây chính là một trong những khuyết điểm thiếu sót của mình – không giỏi nhìn qua hành động để phát hiện những yếu tố tiềm ẩn bên trong, có thể do tính cô quá thẳng, không quen cong quẹo, hoặc có thể nói cô không đặt tâm tư vào chuyện này, không giỏi trong việc đi tìm tòi nghiên cứu người khác.
Trần Tĩnh không gửi tin nhắn ngay cho Tống San San về chuyện này. Cô cảm thấy bây giờ nói những thứ này còn hơi sớm, hai người bọn họ dù sao cũng chưa bắt đầu bên nhau, chờ đến khi Tống San San quyết định rồi nhắc cũng không muộn, huống chi Tiêu Yến Tranh nói “có lẽ, có thể” chứ cũng không khẳng định, dù sao ở lâu mới biết lòng nhau.
Về đến nhà, hai người cùng nhau tắm rửa vệ sinh, sau đó tràn trề niềm vui mà vận động triền miên. Cùng với sự khích lệ và kí.ch th.ích của Tiêu Yến Tranh, Trần Tĩnh cảm thấy mình ngày càng buông lỏng, càng ngày cảm giác của cô càng tốt!
Xế chiều hôm nay, Tống San San còn lưu manh sờ khuôn mặt trắng nõn hồng rực như trứng gà của cô mà trêu chọc rằng cuộc sống gần đây thoả mãn quá! Nhìn một cái là biết Tiêu công tử phục vụ tốt!
Trần Tĩnh bị trêu ghẹo nhưng không hề yếu thế, mắt nhìn thấy Tống San San cũng phải vội vã tìm người yêu, coi như vì sức khoẻ và tinh thần của chính mình!
Tiêu Yến Tranh giúp người phụ nữ lau chùi, dọn dẹp, sau đó ôm lấy cô nằm trên giường nói chuyện phiếm. Đây là thói quen mà hai người nuôi dưỡng được sau này, mỗi ngày trước khi đi ngủ phải trò chuyện, chuyện của mình, của người khác, không sao cả, chỉ cần có chuyện để nói cùng nhau. Tiêu Yến Tranh nói cuộc sống chung của hai vợ chồng quan trọng nhất chính là trò chuyện, không ngừng tìm chủ đề để nói với nhau, không thể mỗi người ôm một cái điện thoại không nói với nhau câu gì! Đó là đại kỵ!
Trò chuyện một chút, Trần Tĩnh bỗng nhớ tới những gì Tống San San nói liên quan đến việc Tiêu Yến Tranh giấu diếm gia thế cùng cuộc hôn nhân đầu tiên, nghĩ ngợi hồi lâu, Trần Tĩnh trong đầu lặp đi lặp lại câu nói của Tiêu Yến Tranh “giữa hai vợ chồng quan trọng nhất là trò chuyện”, cuối cùng cũng hỏi:
“Tiêu Yến Tranh!”
“Ừ?” Tiêu Yến Tranh nhướn mi, rất lâu rồi cô không gọi đầy đủ tên hắn, nhất là lúc gần gũi trên giường như thế này.
“Anh… tại sao ly dị?”
Trong lòng Tiêu Yến Tranh có chút vui mừng, đây có phải chứng tỏ cô gái này bắt đầu chú ý đến hắn? Theo suy nghĩ của hắn, chỉ khi cô không để hắn trong lòng thì mới thờ ơ với quá khứ của hắn, nhất là không hỏi không nói gì về cuộc hôn nhân trước đây. Bây giờ cô đã chủ động hỏi cho thấy, ít nhất hắn đã có một vị trí trong lòng cô!
Người đàn ông yên lặng một lát, chậm rãi nói: “Là do anh vô dụng, không cho được cô ấy cuộc sống cô muốn”
Một câu đơn giản, hắn nghĩ mình nên nói rõ ràng. Sự giáo dục của gia đình mà hắn nhận được từ khi còn nhỏ không cho phép hắn đổ hết trách nhiệm cho người khác, mọi việc đều phải tìm lý do từ bản thân mình trước, chính xác là mình vô dụng, không có khả năng kiếm đủ tiền để thoả mãn h.am mu.ốn vật chất của cô ấy.
Nhưng câu này vào tai Trần Tĩnh, lại thành – là đối phương chê hắn, bỏ hắn, thế tức là trong lòng hắn vẫn còn chỗ dành cho vợ cũ phải không?
Lúc này Trần Tĩnh không suy nghĩ sâu xa về mục đích cũng như ẩn ý trong lời nói của người đàn ông, cô chỉ biết vợ trước của hắn mang con gái rời đi, càng không thể ý thức được quan niệm này của mình sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống tương lai của hai người như thế nào, tóm lại cô cho rằng chỉ cần làm rõ nguyên nhân hắn ly dị là đủ rồi, cô không cần đi sâu suy nghĩ vòng vo làm gì.
“Vậy… sao anh phải giấu diếm gia thế? Sợ là phụ nữ yêu anh là vì gia thế của anh sao?” Nếu đã hiểu rõ vấn đề thứ nhất thì cũng cần phải hỏi vấn đề thứ hai.
Ờ, cái này đúng là làm khó Tiêu Yến Tranh! Cuối cùng hắn quyết định nói thật, bởi vì hắn cảm thấy không nên giấu diếm cô làm gì.
“Anh cùng ba mẹ có một hiệp ước, trước 35 tuổi, anh hoàn toàn độc lập, sống cuộc sống riêng của mình, bao gồm cả việc không nhận của họ một đồng nào, tương đương với việc anh tuyệt đối tự do, ví dụ như theo đuổi điều mình yêu thích, và cả hôn nhân”
Trần Tĩnh thầm nghĩ: Người có tiền quả thật nhiều trò! Đều không phải là đốt tiền sao? Còn vì mơ ước của mình mà không nhận một đồng nào của cha mẹ? Ước mơ của Trần Tĩnh cô không phải là có nhiều tiền sao? Còn Tiêu Yến Tranh thì lại là cái loại “nếu như ca hát không dễ dàng thì về nhà thừa kế gia sản tỉ tỉ đồng”, thật là đáng thương quá đi!
A! Thật là muốn cho hắn một trận!
“Anh Tiêu bình thường vẫn tập thể dục chứ? Nhìn dáng người của anh thế này có vẻ như đã từng tập luyện qua rồi, không tệ! Anh tập ở đâu? Mời huấn luyện viên sao?”
Tiêu Yến Tranh đang nướng thịt, một tay cầm kéo, cắt thịt bò thành từng miếng nhỏ, gắp mấy miếng vào đĩa của Trần Tĩnh và Tống San San, lại gắp hai miếng để vào đĩa Quan Chính Thiên mới đáp lại một chữ: “Ừ”
Bên kia, Quan Chính Thiên vẫn đang chờ Tiêu Yến Tranh trả lời, nhướn mi chờ, thấy Tiêu Yến Tranh thả kéo xuống, tự mình ăn, dáng vẻ không muốn trả lời. Quan Chính Thiên a a cười, trên mặt không hề có vẻ gì lúng túng, gắp miếng thịt vào miệng, nhai mấy miếng nuốt xong nói: “Nhà hàng này có bí kíp chế biến thịt bò ngon nhất, San San quả nhiên rất biết gọi món”
Tống San San cười cười, thầm nghĩ: Nhà hàng này khác gì phòng ăn của tôi, chẳng lẽ tôi còn không biết món nào ngon à?
Quan Chính Thiên không để cho cuộc trò chuyện rơi vào ngõ cụt, quay sang Trần Tĩnh: “Trần tiểu thư…”
“Trần Tĩnh!” không chờ Quan Chính Thiên nói hết câu, Trần Tĩnh đã lên tiếng nhắc hắn gọi thẳng tên của mình, chứ cứ gọi kiểu giả bộ “cô Trần”, “Trần tiểu thư” là cô không thích.
Lúc Trần Tĩnh mở miệng, Tiêu Yến Tranh nhìn một cái rồi cười, sau đó gắp một miếng chả mực đặt vào đĩa của cô, liếc nhìn Quan Chính Thiên với ánh mắt đầy ẩn ý.
Quan Chính Thiên không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu ý cầm lấy kẹp thịt nướng, gắp hai miếng chả mực đặt vào đĩa của Tống San San.
“Trần Tĩnh, bình thường cô có tập thể dục không? Nếu bạn cô muốn tập thì giới thiệu với tôi nhé, sẽ có giá ưu đãi. Nếu muốn mua đồ tập thì cũng có thể gọi cho tôi, có giảm giá!” Quan Chính Thiên đặt cái kẹp nướng xuống, tiếp tục chủ đề đang nói dở.
Trần Tĩnh cười cười: “Tôi không tập thể dục, nhưng nếu có bạn bè muốn tập thì sẽ giới thiệu cho anh”
Quan Chính Thiên vui vẻ, gắp mấy miếng thịt bò đặt lên vỉ nướng.
Trần Tĩnh nghiêng đầu nhìn Tống San San, hai người cùng cười, cái người Quan Chính Thiên này khác hẳn với bọn họ! Nhưng chẳng phải có câu nói “cha mẹ sinh con trời sinh tính” sao, người với người vốn không giống nhau, chỉ cần nhân phẩm không có vấn đề, còn tính cách, sở thích, có thể từ từ tìm hiểu.
Lúc tính tiền, vốn nói Tiêu Yến Tranh trả tiền nên Trần Tĩnh và Tống San San đều không lên tiếng, Quan Chính Thiên cũng không nói gì. Tiêu Yến Tranh trả tiền xong, mọi người đi ra cửa, Trần Tĩnh cùng Tiêu Yến Tranh chuẩn bị lái xe về nhà, Trần Tĩnh nhìn Tống San San một cái, ánh mắt tỏ ý cô tiếp xúc nhiều hơn một chút đi, Tống San San đẩy một cái: “Hai người mau về đi! Trên đường lái xe cẩn thận!”
Sau khi Trần Tĩnh và Tiêu Yến Tranh đi, Quan Chính Thiên chủ động: “Để tôi đưa em về”
Là một huấn luyện viên thể hình biết ăn nói, Quan Chính Thiên sớm muốn biết số phòng của Tống San San.
Nghe theo gợi ý của Trần Tĩnh, Tống San San không từ chối ý tốt của Quan Chính Thiên.
Quan Chính Thiên trừ cái miệng nói không dừng ra, thì hành động cũng coi như là một quân tử:
“San San, lần trước nói chuyện với em, em nghĩ như thế nào? Nếu em thấy tôi có chỗ nào chưa tốt thì cứ nói thẳng, tôi sẽ sửa đổi. Tôi cảm thấy hai người bên nhau thì nhất định phải nói chuyện với nhau nhiều hơn. Nói chuyện mới hiểu được tâm ý của đối phương, tôi có điều gì chưa hợp ý em thì em phải nói tôi mới biết để thay đổi, đúng không?”
Tống San San cắn môi một cái, chưa trả lời ngay, tiếp tục đi về phía nhà mình.
“San San, ngày mai em có buổi tập lúc 4 giờ chiều, nhớ tới nhé!... Còn nữa, bây giờ em không đồng ý cũng không sao, nhưng tôi hy vọng em có thể nghiêm túc cân nhắc, thật đó! Nếu em thấy tôi có gì không phù hợp thì có thể nói trực tiếp với tôi, có khi do em không hiểu tôi nên dẫn đến hiểu nhầm không biết chừng! Tôi…”
Dù Quan Chính Thiên vẫn nói liên tục nhưng Tống San San cũng không cảm thấy chán ghét, bởi vì cô đang nghĩ đến gia cảnh của hắn. Thật ra thì Tống San San có chút giấu Trần Tĩnh, đó là cô không chỉ quen Quan Chính Thiên ở phòng tập mà còn qua coi mắt.
Hồi tết về nhà, cô bị cô dì chú bác các thể loại trong nhà giục cưới, bất đắc dĩ phải đi coi mắt! Quan Chính Thiên là một trong những đối tượng đó!
Ngoại hình Quan Chính Thiên không có gì phải chê trách. Lúc Tống San San đến làm thẻ tại phòng tập đã lén chụp hình hắn gửi cho Trần Tĩnh. Sau đó trở thành đối tượng xem mắt, hai người cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn. Sau khi về thành phố D, Quan Chính Thiên bắt đầu chính thức theo đuổi cô.
Tống San San có thể hiểu vì sao hắn nói những câu mời chào có phần buôn bán đó: Điều kiện gia đình không quá tốt, muốn thành công phải tự mình nỗ lực! Mục đích của hắn chỉ là kiếm được nhiều tiền hơn, so với Trần Tĩnh thì trực tiếp hơn!
Tống San San biết việc chậm chạp trả lời này không phải lỗi của đối phương, mà là từ chính cô, chưa thể mở lòng để tiếp nhận người khác, cô đúng kiểu 10 năm rắn cắn còn sợ dây thừng!
Bên tai có tiếng nói chuyện không ngừng của người đàn ông, đoạn đường về nhà đã không còn tĩnh mịch, rất nhanh đã tới cửa toà nhà.
“Đến nhà tôi rồi”, Tống San San nói.
“À! Nhanh quá… Vậy em lên trước đi, ngày mai gặp!” Quan Chính Thiên cũng sảng khoái, không dây dưa, đưa mắt nhìn Tống San San đi vào cửa, ngẩng đầu nhìn cho đến khi lầu 8 sáng đèn mới rời đi.
Trần Tĩnh cùng Tiêu Yến Tranh trên xe nói chuyện một chút về Quan Chính Thiên.
Trần Tĩnh: “Em cảm thấy San San nên nhìn ra ngoài nhiều hơn, cũng có phải là kết hôn ngay đâu, cảm thấy không hợp thì chia tay, không cần phải quá mức cẩn thận như thế, đến đồ trên Taobao mua rồi còn trả được cơ mà!”
Tiêu Yến Tranh khẽ cười: “Dù sao mình cũng phải trả phí bưu điện chứ?”
“Dù sao thì cũng có được một khoảng thời gian bên nhau!”
Tiêu Yến Tranh vô lực phản bác, lúc dừng đèn đỏ khẽ sờ đầu Trần Tĩnh một cái, sâu xa nói: “Đối với nhân phẩm của người kia, anh có chút lưu tâm”
“Hả?” Trần Tĩnh lập tức quay đầu nhìn: “Anh nói thế có ý gì?”
Dừng một chút, Tiêu Yến Tranh nói: “Người quá mức tiến thủ thường có dã tâm lớn, loại dã tâm này chỉ cần hơi lệch một tí, liền có thể biến thành dụng ý khác”
“Hả?” Trần Tĩnh chớp mắt, vẫn là dáng vẻ u mê.
Một lần nữa dừng đèn đỏ, Tiêu Yến Tranh quay đầu nhìn Trần Tĩnh: “Người có d.ục v.ọng vật chất quá mạnh mẽ, chỉ cần không để ý một chút sẽ trở thành vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào, bọn họ sẽ lợi dụng tất cả những gì có thể để có được mục đích của mình, hiểu không?”
Trần Tĩnh phản ứng chậm mấy giây, chậm rãi gật đầu, đây chính là một trong những khuyết điểm thiếu sót của mình – không giỏi nhìn qua hành động để phát hiện những yếu tố tiềm ẩn bên trong, có thể do tính cô quá thẳng, không quen cong quẹo, hoặc có thể nói cô không đặt tâm tư vào chuyện này, không giỏi trong việc đi tìm tòi nghiên cứu người khác.
Trần Tĩnh không gửi tin nhắn ngay cho Tống San San về chuyện này. Cô cảm thấy bây giờ nói những thứ này còn hơi sớm, hai người bọn họ dù sao cũng chưa bắt đầu bên nhau, chờ đến khi Tống San San quyết định rồi nhắc cũng không muộn, huống chi Tiêu Yến Tranh nói “có lẽ, có thể” chứ cũng không khẳng định, dù sao ở lâu mới biết lòng nhau.
Về đến nhà, hai người cùng nhau tắm rửa vệ sinh, sau đó tràn trề niềm vui mà vận động triền miên. Cùng với sự khích lệ và kí.ch th.ích của Tiêu Yến Tranh, Trần Tĩnh cảm thấy mình ngày càng buông lỏng, càng ngày cảm giác của cô càng tốt!
Xế chiều hôm nay, Tống San San còn lưu manh sờ khuôn mặt trắng nõn hồng rực như trứng gà của cô mà trêu chọc rằng cuộc sống gần đây thoả mãn quá! Nhìn một cái là biết Tiêu công tử phục vụ tốt!
Trần Tĩnh bị trêu ghẹo nhưng không hề yếu thế, mắt nhìn thấy Tống San San cũng phải vội vã tìm người yêu, coi như vì sức khoẻ và tinh thần của chính mình!
Tiêu Yến Tranh giúp người phụ nữ lau chùi, dọn dẹp, sau đó ôm lấy cô nằm trên giường nói chuyện phiếm. Đây là thói quen mà hai người nuôi dưỡng được sau này, mỗi ngày trước khi đi ngủ phải trò chuyện, chuyện của mình, của người khác, không sao cả, chỉ cần có chuyện để nói cùng nhau. Tiêu Yến Tranh nói cuộc sống chung của hai vợ chồng quan trọng nhất chính là trò chuyện, không ngừng tìm chủ đề để nói với nhau, không thể mỗi người ôm một cái điện thoại không nói với nhau câu gì! Đó là đại kỵ!
Trò chuyện một chút, Trần Tĩnh bỗng nhớ tới những gì Tống San San nói liên quan đến việc Tiêu Yến Tranh giấu diếm gia thế cùng cuộc hôn nhân đầu tiên, nghĩ ngợi hồi lâu, Trần Tĩnh trong đầu lặp đi lặp lại câu nói của Tiêu Yến Tranh “giữa hai vợ chồng quan trọng nhất là trò chuyện”, cuối cùng cũng hỏi:
“Tiêu Yến Tranh!”
“Ừ?” Tiêu Yến Tranh nhướn mi, rất lâu rồi cô không gọi đầy đủ tên hắn, nhất là lúc gần gũi trên giường như thế này.
“Anh… tại sao ly dị?”
Trong lòng Tiêu Yến Tranh có chút vui mừng, đây có phải chứng tỏ cô gái này bắt đầu chú ý đến hắn? Theo suy nghĩ của hắn, chỉ khi cô không để hắn trong lòng thì mới thờ ơ với quá khứ của hắn, nhất là không hỏi không nói gì về cuộc hôn nhân trước đây. Bây giờ cô đã chủ động hỏi cho thấy, ít nhất hắn đã có một vị trí trong lòng cô!
Người đàn ông yên lặng một lát, chậm rãi nói: “Là do anh vô dụng, không cho được cô ấy cuộc sống cô muốn”
Một câu đơn giản, hắn nghĩ mình nên nói rõ ràng. Sự giáo dục của gia đình mà hắn nhận được từ khi còn nhỏ không cho phép hắn đổ hết trách nhiệm cho người khác, mọi việc đều phải tìm lý do từ bản thân mình trước, chính xác là mình vô dụng, không có khả năng kiếm đủ tiền để thoả mãn h.am mu.ốn vật chất của cô ấy.
Nhưng câu này vào tai Trần Tĩnh, lại thành – là đối phương chê hắn, bỏ hắn, thế tức là trong lòng hắn vẫn còn chỗ dành cho vợ cũ phải không?
Lúc này Trần Tĩnh không suy nghĩ sâu xa về mục đích cũng như ẩn ý trong lời nói của người đàn ông, cô chỉ biết vợ trước của hắn mang con gái rời đi, càng không thể ý thức được quan niệm này của mình sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống tương lai của hai người như thế nào, tóm lại cô cho rằng chỉ cần làm rõ nguyên nhân hắn ly dị là đủ rồi, cô không cần đi sâu suy nghĩ vòng vo làm gì.
“Vậy… sao anh phải giấu diếm gia thế? Sợ là phụ nữ yêu anh là vì gia thế của anh sao?” Nếu đã hiểu rõ vấn đề thứ nhất thì cũng cần phải hỏi vấn đề thứ hai.
Ờ, cái này đúng là làm khó Tiêu Yến Tranh! Cuối cùng hắn quyết định nói thật, bởi vì hắn cảm thấy không nên giấu diếm cô làm gì.
“Anh cùng ba mẹ có một hiệp ước, trước 35 tuổi, anh hoàn toàn độc lập, sống cuộc sống riêng của mình, bao gồm cả việc không nhận của họ một đồng nào, tương đương với việc anh tuyệt đối tự do, ví dụ như theo đuổi điều mình yêu thích, và cả hôn nhân”
Trần Tĩnh thầm nghĩ: Người có tiền quả thật nhiều trò! Đều không phải là đốt tiền sao? Còn vì mơ ước của mình mà không nhận một đồng nào của cha mẹ? Ước mơ của Trần Tĩnh cô không phải là có nhiều tiền sao? Còn Tiêu Yến Tranh thì lại là cái loại “nếu như ca hát không dễ dàng thì về nhà thừa kế gia sản tỉ tỉ đồng”, thật là đáng thương quá đi!
A! Thật là muốn cho hắn một trận!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro