Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung

Chương 48

Thụ Linh Lung

2025-03-14 07:07:13


Chương 48

Cái này thì Đoá Đoá trả lời rất nhanh, bởi vì mẹ đã dạy ở nhà rồi, cũng là nơi nó thích tới nhất!

“Công viên!” Tiểu Đoá Đoá hai mắt sáng rực, trong mắt toàn là niềm vui!

“Được rồi! Ba mang Đoá Đoá đi công viên! Chúng ta cùng ngồi vòng quay ngựa gỗ nhé!” Tiêu Yến Tranh cụng vào trán con gái, chơi trò đấu đầu khiến con gái cười khanh khách.

Trả tiền xong, Tiêu Yến Tranh bế con gái đi ra ngoài, tựa hồ như không nhớ còn có một người ngồi đối diện mình.

Lâm Dĩnh Trinh xoay người phía sau hắn, trừng mắt giận dữ, thầm nghĩ: Nhịn một chút! Nhìn vào số tiền kia mà nhịn một chút!

Lúc bọn họ đến công viên là giữa trưa, cũng không có nhiều người chơi trò chơi, lần này không chờ Tiêu Yến Tranh mở miệng, Lâm Dĩnh Trinh chủ động nói hắn đưa con gái lên chơi trò chơi, cô ta đứng ngoài chụp hình, sau này cho dù hắn hay con gái muốn đều có thể xem lại được.

Tiêu Yến Tranh chỉ mong Lâm Dĩnh Trinh không đi theo mình và con gái, cô ta muốn chụp hình hắn cũng không ngăn cản được, huống chi hắn thực sự cũng muốn có một ít hình, sau này dù con gái không có ở bên thì vẫn có hình để xem.

Đối với đứa nhỏ 3 tuổi, công viên là một thiên đường, chơi đủ các trò với ba không biết mệt mỏi.

Nhưng cuối cùng thì vẫn là con nít, buổi trưa phải ngủ một giấc, hôm nay vì quá hưng phấn nên đã không ngủ trưa, đến 4 giờ chiều không chịu được, ngủ gục trong ngực Tiêu Yến Tranh.

Tiêu Yến Tranh nhìn đồng hồ, chuyến bay của Trần Tĩnh 6 giờ hạ cánh, hắn đưa hai mẹ con về khách sạn rồi đến sân bay là kịp giờ.

Trên đường trở về, Tiêu Yến Tranh chuyên chú lái xe, Lâm Dĩnh Trinh ngồi đằng sau trông chừng Đoá Đoá đang ngủ say nhưng ánh mắt vẫn luôn liếc nhìn người đàn ông ở ghế lái. Cô ta ngồi ở bên phải ghế sau, ngước mắt lên là nhìn thấy góc mặt của người đàn ông, tướng mạo của Tiêu Yến Tranh không thể chê vào đâu được, đường nét góc cằm cực kỳ quyến rũ.

Khi còn trẻ, là cái tuổi chỉ quan tâm đến tướng mạo, chỉ chú trọng đến vẻ bề ngoài cùng cảm xúc, quan niệm “yêu vào uống nước cũng no”, tình yêu là trên hết! Dù u mê cũng mơ hồ biết được rằng sống chung thì phải xem điều kiện gia đình hai bên, nhưng nhà cô ta cũng coi như trung lưu, cha mẹ đều là công chức chức vụ không thấp, từ nhỏ đã được chiều chuộng cơm bưng nước rót, chưa bao giờ rơi vào tình cảnh quẫn bách, lo chuyện củi lửa mắm muối hàng ngày.

Hơn nữa, cô chỉ tiếp xúc với các du học sinh, những người này có thể ra nước ngoài du học thì điều kiện gia đình cũng phải khá giả, không phải quan nhị đại thì cũng là nhà giàu, so với nhà mình cũng không tệ!

Bọn họ ở tuổi này hầu hết là con độc nhất trong nhà, gia tài của hai bên trước sau gì cũng rơi vào tay bọn họ, cho nên không phải lo ngại gì về sinh kế.

Chính vì nghĩ như thế nên cô ta không hề điều tra gia cảnh của các chàng trai trong tầm ngắm, thích Tiêu Yến Tranh là thích thôi.

Cô ta đã quan sát người thanh niên này hơn một tháng, phát hiện hắn luôn có dáng vẻ lạnh lùng, tựa hồ như không có hứng thú với phụ nữ, bất kể là cô ta trượt chân hay làm đổ ly nước trước mặt hắn, ngay cả một ánh mắt hắn cũng không nhìn qua!

Bất đắc dĩ cô ta phải đi đường vòng, tìm cơ hội làm quen Triệu Thành Vũ, vì cô thấy quan hệ của hai người không tệ. Cô ta xin Triệu Thành Vũ dẫn đến giới thiệu với Tiêu Yến Tranh, không ngờ Tiêu Yến Tranh không nể mặt bạn bè tí nào, lấy cớ “đi làm bộn bề nhiều việc” để từ chối.

Triệu Thành Vũ cũng hết cách, thậm chí còn trêu chọc nói: Còn không biết hắn sao? Chính xác là một khúc gỗ! Không bằng ở cùng tôi còn hơn! Lâm Dĩnh Trinh thấy hắn đùa cợt thì không thèm để ý, suy nghĩ suốt một tháng cuối cùng tìm ra một diệu kế.

Cô ta nghe Triệu Thành Vũ nói thân thủ Tiêu Yến Tranh không tệ, rất cương trực chính nghĩa, vì thế đã nhờ hai người bạn da trắng cùng cô ta diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân bày kế với Tiêu Yến Tranh, cuối cùng cũng đạt được mục đích xông vào cuộc sống của hắn.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Dĩnh Trinh không khỏi coi thường, hừ, bà đây đã có bản lĩnh làm cho ngươi quỳ dưới gấu váy lão nương một lần thì đương nhiên sẽ có thể làm được lần thứ hai!

Hắn không nói gì? Không sao, hắn vốn vẫn như vậy! Đối với người xa lạ thì lạnh lùng như lá mùa thu! Trước kia cô ta vẫn chọc hắn: Làm gì mà anh cứ trưng ra bộ mặt như đấu tranh giai cấp thế! Cười lên chẳng phải mê người hơn bao nhiêu à!

Hắn khi đó vô cùng cưng chiều cô ta, cười nói: Chính vì anh cười lên quá mê người, sợ em ghen, cho nên anh chỉ cười với một mình em thôi, người khác không có tư cách để nhìn!

A, khi đó bọn họ thật ngọt ngào!

Nếu hắn sớm cho biết về gia thế, làm sao cô ta chê hắn được? Làm sao có thể bỏ hắn đi? Nói cho cùng, tất cả đều là lỗi của hắn!

Xe rất nhanh đã tới khách sạn, Tiêu Yến Tranh liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn kịp, hắn dừng ở chỗ đậu xe, xuống xe mở cửa bế lấy Tiểu Đoá Đoá, chờ Lâm Dĩnh Trinh xuống xe thì khoá cửa, cùng bước vào khách sạn.

Lâm Dĩnh Trinh tự giác đi trước dẫn đường.

Bọn họ ở phòng 1006, Lâm Dĩnh Trinh lấy thẻ phòng mở cửa, đi tới bên giường vén chăn ra, Tiêu Yến Tranh đặt con gái lên giường, lúc đắp chăn cho con mới phát hiện trên người con bé toàn là mồ hôi.

“Nó như vậy có thoải mái không? Có cần lau người một chút không?” mặc dù con gái bị chia cắt từ khi mới có nửa tuổi, nhưng dù sao hắn cũng có nửa năm kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ. Trong nửa năm đó, việc chăm sóc con nhỏ chủ yếu rơi vào tay hắn, Lâm Dĩnh Trinh cơ bản chỉ đến giờ thì cho bú sữa mà thôi, sau đó ngoài sữa mẹ thì phải uống thêm sữa bột, tất cả đều do người ba là hắn bận bịu trước sau, kể cả việc tắm rửa, thay tã cho con.

Lâm Dĩnh Trinh nhìn hắn cười dịu dàng: “Không phải anh nói đi sân bay đón người sao? Anh cứ đi đi, chỗ này giao cho em! Anh sợ em ngược đãi con mình sao?”

Như dự liệu, Tiêu Yến Tranh không có biểu hiện gì khác lạ, vẫn lạnh lùng như cũ, giống như mình đang thiếu hắn mấy trăm triệu vậy!

“Tôi đi trước”

Tiêu Yến Tranh cảm thấy hơn 2 năm qua đều là Lâm Dĩnh Trinh chăm sóc đứa nhỏ, thời gian cô ta chăm con còn nhiều hơn hắn, hắn chẳng có gì mà không yên lòng, vì thế không do dự xoay người bước đi.

Trên đường ra sân bay, điện thoại của Tiêu Yến Tranh liên tục vang lên tiếng chuông có tin nhắn, liếc nhìn đồng hồ, lúc này cô gái nhỏ vẫn còn đang ở trên trời, nếu không phải là tin nhắn của cô ấy thì tin nhắn của những người khác không cần phải xem ngay, cho nên hắn căn bản không để ý, lái xe thẳng tới sân bay.

Trên đường trong nội thành vào đúng thời điểm tan tầm nên bị chậm mất một lúc, lúc đến sân bay thì đã sát giờ, Tiêu Yến Tranh đậu xe xong vội vã chạy vào sân bay.

Vừa vặn hắn đến chỗ cửa đón khách thì thấy cô gái nhỏ kéo chiếc valy màu đỏ đang theo dòng hành khách đi ra.

Thấy cô gái nhỏ vẫy mình từ xa, khoé miệng Tiêu Yến Tranh cong lên, tâm trạng rất tốt! Một ngày một đêm không được nhìn thấy cô, thật sự rất muốn cô.

Hai người cách nhau một lớp cửa và lan can, trong mắt không chỉ có nụ cười, còn có nhớ nhung.

Cuối cùng cũng đi đến cuối đường, cô gái nhỏ buông tay cầm hành lý, treo người lên cổ người đàn ông, mũi chân nhón lên, hai đôi môi vồ vập chạm vào nhau, nhưng chỉ trong chốc lát đã tách ra.

Trước mặt nhiều người thế, lộ liễu quá cũng không tốt.

“Em nhớ anh!” ngay khi hai đôi môi vừa tách ra, cô thì thầm vào tai hắn mấy chữ này.

Đây là những lời trong lòng của cô! Từ lúc cúp điện thoại tối qua đến giờ, ngoại trừ lúc bận rộn với đoàn nhạc, cô đều nghĩ về hắn! Không phải vì chuyện vợ cũ và con gái hắn ở thành phố D, sau khi Tống San San giải thích, cô đã buông bỏ lo lắng về chuyện nhỏ này, cô chỉ đơn giản là nhớ hắn! Là nhớ nhung! Là khẩn thiết muốn được gặp hắn!

Trong đôi mắt sáng ngời của cô gái nhỏ là tình yêu nồng đậm, tình yêu đó chiếu thẳng vào tim Tiêu Yến Tranh, k.ích th.ích não hắn tiết ra càng nhiều hormone tình yêu! Hắn ôm chặt người phụ nữ nhỏ bé trong tay, thì thầm vào tai cô: "Anh cũng nhớ em, bảo bối!"

Hành lý của hành khách đi trên chuyến bay đã được chuyển ra băng chuyền, nhiều người đứng tràn ra lối đi, Tiêu Yến Tranh xoay người ôm eo cô gái, một tay cầm valy, nhẹ nhàng dẫn cô đi về phía cửa ra.

Hai người đều có tướng mạo xuất chúng lại thêm chuyện bày tỏ tình cảm ngọt ngào, làm cho người đi đường không khỏi để ý, nhìn đi nhìn lại vài lần.

Hai người vào trong xe, Tiêu Yến Tranh không vội lái đi ngay mà kéo cô lại, hung hăng hôn một trận! Vừa gặp cô hắn đã muốn làm như vậy, nhưng trước mặt bao nhiêu người buộc phải kiềm chế, không nên rải cơm chó khiến người ta bức xúc.

Trên xe dán kính phản quang, đầu xe lại quay về hướng cây cối, người bên ngoài không thể nhìn được người bên trong, Trần Tĩnh không chút e dè nghênh đón, cho đến khi cô không thở nổi, người đàn ông mới chịu rời khỏi môi cô.

Hai người cùng thở gấp.

“Đồ ngốc này, sao lại không biết lấy hơi? Xem ra kỹ năng này còn phải luyện tập nhiều! Tối nay vi phu sẽ dạy dỗ em thật tốt!” ngón tay cái Tiêu Yến Tranh khẽ vu.ốt ve cặp môi sưng đỏ của cô gái, trên mặt là nụ cười cưng chiều.

“Lưu manh!” Cô gái khẽ đập vào ngực hắn, sẵng giọng: “Dạy không tốt là xảy ra nhân mạng đó!”

“Xảy ra nhân mạng, anh chịu trách nhiệm!” giọng người đàn ông nhẹ nhàng mà trầm thấp, ánh mắt sâu thẳm, khoé miệng cong lên tà mị, hiển nhiên “nhân mạng” của hắn không giống với “nhân mạng” Trần Tĩnh nói.

“Anh!” Trần Tĩnh nghe ra được ý của người đàn ông, cạn lời.

Người đàn ông cầm tay cô gái, khẽ đặt lên đó một nụ hôn, dịu dàng nói: “Đúng! Anh! Nói là anh chịu trách nhiệm!”

Trần Tĩnh cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, mặt cô sẽ chín đỏ! Cô thật lo lắng liệu người đàn ông này có ăn thịt cô ngay tại chỗ hay không! Cô vội vàng tránh khỏi vòng tay hắn, ngồi lại ghế của mình, lấy cớ cài dây an toàn để không phải ngẩng đầu lên, chỉ có thanh âm nhỏ như muỗi kêu: “Mau về nhà đi, em đói rồi”

“Ừ” giọng người đàn ông càng khàn thấp, trầm nặng hơn.

Trần Tĩnh thề là cô nói từ “đói” này hoàn toàn mang nghĩa đen, trên máy bay không có cơm hộp, chỉ có ít bánh mỳ đơn giản và trái cây, cô thực sự đói bụng.

“Được rồi! Chúng ta lập tức về nhà! Bà xã đói bụng, dĩ nhiên phải đút cho vợ ăn no!”

Đôi môi cong lên nụ cười, người đàn ông khởi động xe, nhanh chóng chạy thẳng một đường.

Trần Tĩnh bất tri bất giác nghĩ vừa rồi mình có nói gì sai không…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung

Số ký tự: 0