Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung
Chương 70
Thụ Linh Lung
2025-03-14 07:07:13
Chương 70
Cửa phòng làm việc bị Trần Tĩnh mở ra, những người khác cũng đi vào theo, sau đó đóng cửa lại.
Lúc này, mọi tầm mắt đều bị những bức hình trên mặt đất thu hút. Diệp Khanh ngồi xổm xuống, thu các tấm hình lại giống như thu quân bài, ánh mắt đảo nhanh qua những bức ảnh.
Ồ, Mộng Lâm cùng ông chủ Thẩm! Chết tiệt! Chụp không tệ! Nhìn nụ cười này, ánh mắt này… chậc chậc!
Đem mớ hình nhét vào tay Trần Tĩnh, đứng bên cạnh giúp cô xem từng tấm, những người khác cũng vươn dài cổ vào ngó.
Trần Tĩnh không che cũng không ngăn cản, xem xong còn đưa tất cả cho đồng nghiệp đứng sau để mọi người cùng xem, đỡ phải bàn tán lung tung sau lưng.
Trong hình là lúc Trần Tĩnh và Thẩm Xuân Hiền đi công tác lần trước, sân bay, trên máy bay, thành phố N…
Trần Tĩnh nhớ lại một chút, hình như là đúng, không phải PTS, có điều góc chụp rất khéo, hẳn là từ tay máy chuyên nghiệp, hiển nhiên là đã có mưu đồ từ trước!
“Cái này cũng chẳng nói lên điều gì, đồng nghiệp bình thường ngồi chung xe, trên máy bay tán gẫu, cười nói một chút đều như vậy đúng không?” Diệp Khanh nhướn mi, nhún nhún vai, đây cũng chẳng phải chuyện lớn gì, còn tưởng có hành động thân mật nào nữa chứ!
“Đều như vậy? Hừ, là đều như vậy hay chỉ có cô ta mới như vậy? Tại sao lại không như vậy với tôi?"
Diệp Khanh bĩu môi muốn cãi lại, bị Trần Tĩnh khẽ kéo tay lại, không mở miệng đối đáp nhưng trong lòng nghĩ thầm: Muốn cùng người khác như vậy thì trước tiên phải nhìn bộ dạng của bà đã! Dáng vẻ hung thần ác sát muốn ăn thịt người của bà thì ai dám ngồi cạnh mà bắt chuyện?
“Bà Thẩm, nếu là vì những bức ảnh này thì tôi không còn gì để nói. Sau này tôi sẽ cố gắng giữ khoảng cách với ông Thẩm! Ngoài những bức ảnh này, còn có chuyện gì khác không?"
Đối phương trăm phương ngàn kế để chụp những bức hình này, nhưng cô nhận ra, những bức hình này không nói lên điều gì, có thể khiến bà Thẩm mất bình tĩnh đến như vậy, hẳn là còn có nguyên nhân khác.
“Các người cùng đi thành phố N công tác ba ngày hai đêm, hai buổi tối, bọn nhỏ gọi điện cho ba nó nhưng không có ai nghe! Các người lúc đó đang làm gì? Tại sao không nghe điện thoại? À, phải nói là giữa các người có không ít chuyện để nói mà, ai cũng tin hết đúng không? Nhưng tôi không tin! Ai biết khi đó cái đồ hồ ly tinh nhà cô có phải đang nũng nịu trong lòng đàn ông hay không?”
“Bà câm miệng!” một giọng đàn ông giận dữ gầm lên, sau đó Trần Tĩnh cảm thấy một bàn tay nắm lấy tay cô, khẽ bóp hai cái.
Một tiếng gầm của Tiêu Yến Tranh khiến Tùng Nguyệt Chi ngẩn người ra, người đàn ông đang nổi giận trước mặt này là ai? Quan hệ thế nào với cái đồ hồ ly tinh kia? Đây là ra mặt cho cô ta à? A! Định khi dễ Tùng Nguyệt Chi này à?
“Anh là ai? Cùng hồ ly tinh này có quan hệ…”
“Giữ mồm miệng cho sạch sẽ! Còn nói bậy nữa đừng trách tôi không khách khí!” Tiêu Yến Tranh không cho phép ai nhục mạ cô gái nhỏ của hắn.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Trần Tĩnh, Diệp Khanh ném lại vẻ mặt đắc ý: “Là tôi kêu anh ta tới, mau khen tôi đi!”
Trần Tĩnh thật không biết làm sao, loại chuyện tốt như thế này lại để cho Tiêu Yến Tranh biết, người khác nhìn thế nào cô có thể không quan tâm, nhưng cô không muốn Tiêu Yến Tranh biết chuyện này, tránh cho sau này trong lòng có vết đen. Nhưng cô lại thay đổi suy nghĩ, hôn nhân của mình với hắn còn kéo dài được bao lâu chưa biết, cô cũng không quản được nhiều như vậy.
Tùng Nguyệt Chi bị khí thế của Tiêu Yến Tranh trấn áp, theo bản năng nhìn về phía người đàn ông của mình, hy vọng ông có thể cho bà một lời giải thích.
Thẩm Xuân Hiền cảm thấy huyệt thái dương giật dữ dội, vợ ông vừa làm chuyện mà ông chưa từng nghĩ đến, làm vợ chồng gần 20 năm, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy bộ dạng này của Tùng Nguyệt Chi, chẳng lẽ trước kia bà che giấu quá tốt?
Mặc dù ông chưa từng nói chuyện nhiều với Tiêu Yến Tranh, thỉnh thoảng Tiêu Yến Tranh tới đài đón Trần Tĩnh, bọn họ gặp mặt nhau vài lần, cho nên ông biết thân phận của hắn.
“Đây là chồng của Trần Tĩnh!” Thẩm Xuân Hiền tức giận nói với vợ: “Cuối cùng thì bà phát điên cái gì? Làm sao lại nghĩ tôi với Trần Tĩnh có chuyện với nhau? Bà nhìn chồng người ta đi, rồi nhìn kỹ lại tôi xem, bà thấy Trần Tĩnh có bị mù không? Tôi thấy bà mới bị mù!”
Thẩm Xuân Hiền bình thường luôn cười ha hả, tính tình cũng rất tốt, vợ ông đã theo ông nhiều năm, chịu không ít khổ cực, bây giờ ở nhà chăm sóc chồng con, tuy nói đã qua cái thời tình yêu nồng nhiệt của tuổi trẻ, vợ chồng họ vẫn luôn tôn trọng nhau, trước kia bà chưa bao giờ thấy tác phong làm việc của ông có vấn đề gì, ngay cả nghi thần nghi quỷ cũng không có, ít nhất ông không cảm thấy điều đó.
Đương nhiên, không phải là vì bên ngoài ông có điều gì che giấu, bản thân ông giữ mình cực tốt, mỗi ngày ngoài công việc cũng chỉ có gia đình, ông chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình lại là nhân vật chính của loại chuyện náo nhiệt này!
Tùng Nguyệt Chi bị chồng nói cho mấy câu, đứng ngây người ra.
Tiêu Yến Tranh đưa mắt nhìn Thẩm Xuân Hiền, ý là ông phải giải thích rõ với bà Thẩm, nếu không sợ là sau này sẽ có nhiều chuyện không hay.
Thẩm Xuân Hiền kéo Tùng Nguyệt Chi về phòng làm việc, ngồi lên ghế giải thích: “Những tấm hình kia, tôi không biết bà nghĩ như thế nào, tôi cùng cấp dưới đi công tác, chẳng lẽ phải làm bộ như người xa lạ? Phải ngồi tách nhau ra? Không nói câu nào? Trong khi chuyến công tác này có rất nhiều vấn đề phải kịp thời trao đổi, chẳng lẽ phải nhìn nhau như kẻ thù? Cười một cái cũng là phạm tội à?
“Nói về chuyện buổi tối bọn nhỏ gọi điện thoại, bên kia là đồng nghiệp của đài phát thanh, cùng lãnh đạo ăn cơm uống rượu, Trần Tĩnh chuẩn bị có thai nên không thể uống, còn mình tôi phải tiếp rượu bọn họ, uống đến mê muội thì làm sao trả lời điện thoại được? Đây không phải là lần đầu tiên tôi ra ngoài xã giao không nghe điện thoại, sao trước kia bà không hạch hỏi?”
Lúc này Tùng Nguyệt Chi có chút hoài nghi, mục đích của người gửi ảnh và thông tin cho bà là gì? Xem ra chuyện này không phải sự thật mà là dàn dựng, nhưng bây giờ làm sao bà có thể thú nhận với chồng mình được? Quay đầu lại sẽ bị mắng “chỉ nghe lời người khác nói, nhìn gió hoá ra mưa”, không bằng cứ giả vờ đến cùng, giả bộ nghi thần nghi quỷ vì đang tiền mãn kinh.
“Nhưng mà… nhưng ông phá lệ chiếu cố Trần Tĩnh, trực tiếp cho cô ta làm trợ lý tổng giám đốc, rất nhiều việc của công ty đều giao cho cô ta làm, ông còn không tín nhiệm tôi đến như vậy! Hai người quan hệ như vậy chẳng lẽ bình thường sao?”
Cho dù chồng bà cùng người phụ nữ kia có quan hệ bất chính gì hay không, bà cầm hình này đi ra ngoài nói thì đều sẽ thành sự thật, đây cũng không phải là bà tự biên tự diễn làm loạn lên, có thể thấy người đưa tư liệu này cho bà là người nội bộ, có thể là ai? Bà biết rất ít về công ty của chồng, tập trung toàn lực cho gia đình, bà chỉ quan tâm đến khoản tiền cuối năm chồng chuyển về tài khoản, còn tiền đó kiếm như thế nào, bà không cần biết.
“Bà!” Thẩm Xuân Hiền dứ ngón tay về phía vợ, thật là làm ông tức chết!
“Bà đó! Để tôi nói cho bà biết bà tốt chỗ nào! Trần Tĩnh năng lực làm việc rất tốt, tôi không thể đề bạt à? Bà học mấy thói xấu này từ khi nào? Có phải học từ mấy người bạn trong vòng của bà không? Sau này bà đừng qua lại với họ nữa, ở nhà nấu cơm chăm sóc bọn trẻ cho tốt đi! Đừng có mù quáng như thế nữa, nghe không?”
Tùng Nguyệt Chi lần đầu tiên thấy chồng nổi giận như vậy, nói lời cay nghiệt như vậy, bà cảm thấy mình làm loạn đủ rồi, cũng nên thu tay lại, tuy rằng lần này bị lợi dụng, nhưng bà cũng muốn dò xét xem chồng mình thế nào, xong rồi thì yên tâm về nhà tiếp tục chăm sóc chồng con. Là do chính bà không kiềm chế được, không thể trách người ta lợi dụng bà.
“Được rồi, tôi sai rồi, là tôi suy nghĩ nhiều, tôi đi xin lỗi cô ta là được chứ gì?” nói xong đứng dậy đẩy Thẩm Xuân Hiền ra, bước ra khỏi phòng Tổng giám đốc, đi thẳng về phía Trần Tĩnh.
Phòng làm việc này cách âm không tốt, hai vợ chồng nói chuyện gì bên trong, bên ngoài đều nghe thấy hết, báo động đã được giải trừ, mấy người đứng sau Trần Tĩnh dùng ánh mắt trao đổi với nhau, trên mặt biểu cảm rất nhiều màu sắc phong phú!
Mặc dù đã nghe được là Tùng Nguyệt Chi muốn tới xin lỗi Trần Tĩnh, Tiêu Yến Tranh vẫn bảo vệ bên cạnh Trần Tĩnh, mặt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Tùng Nguyệt Chi.
“Tiểu Trần, thật xin lỗi, tôi trách lầm cô, tôi muốn xin lỗi cô! Là tôi suy nghĩ nhiều! Sau này mong cô giúp đỡ công ty của lão Thẩm chúng tôi nhiều hơn, làm phiền cô!” nói xong còn cúi người trước mặt Trần Tĩnh.
Tiêu Yến Tranh vẫn bộ dạng lạnh lùng, làm cho người ta không rét mà run, Diệp Khanh đứng bên kia của Trần Tĩnh, liếc nhìn người bên cạnh Trần Tĩnh một cái, lại nhìn Tùng Nguyệt Chi bĩu môi, thầm nghĩ: Người đàn bà này thay đổi thật là nhanh! Xem ra bọn họ vừa rồi đồng cảm với Thẩm Xuân Hiền là dư thừa, người ta vẫn dư sức dạy dỗ!
Trần Tĩnh không còn tâm trạng đôi co ai đúng ai sai, Tiêu Yến Tranh đến đây rồi, mọi chuyện đều không thành vấn đề nữa, cô còn có chuyện quan trọng khác, chuyện nhỏ này giống như lông vũ, qua được thì cho qua. Có điều, cô cũng không muốn có hiềm khích với phu nhân của ông chủ, vốn không cùng một loại người, cũng không thể xem nhau như bạn, coi như người xa lạ đi.
Từ trong cổ họng buông ra chữ “ừ”, Trần Tĩnh nói với Thẩm Xuân Hiền: “Ông chủ, buổi chiều không có việc gì, tôi xin phép về trước”
Thẩm Xuân Hiền vội vàng gật đầu đồng ý, sau đó xin lỗi Tiêu Yến Tranh rồi đưa hai người ra cửa.
Nhân vật chính đã tan cuộc, nhưng các đồng nghiệp trong đài vẫn không ngớt bàn tán, có điều chủ đề thảo luận nhiều nhất lại là người chồng nam thần của Trần Tĩnh.
“Cô ấy kết hôn khi nào? Không tổ chức hôn lễ à? Tôi không được tham dự a!”
“Đây là điểm chính sao? Điểm chính là chị Tĩnh đào đâu được anh chồng anh tuấn đẹp trai phong độ như vậy??? Trong hố còn sót lại ai không?”
“Một đám si mê! Có tình nhắc nhở một chút: Người ta là hoa đã có chủ, đừng có để ý, vô dụng thôi! Có thể cân nhắc đến Diệp tiểu gia tôi đây! Tôi là tiểu thịt tươi rất tươi ngon đây!”
“Nôn oẹ!”
“Nôn oẹ!”
“Nôn oẹ!”
…
Quay về Tiêu Yến Tranh lái xe, Trần Tĩnh vùi người trên ghế phụ, cúi đầu không nói gì, rất ủ rũ.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Tiêu Yến Tranh nắm tay cô gái nhỏ, an ủi: “Đừng để ở trong lòng, coi như bị chó cắn đi, chúng ta không tức giận nữa, nha! Tối nay muốn ăn gì, mình cùng đi mua nhé”
“Được”
Cửa phòng làm việc bị Trần Tĩnh mở ra, những người khác cũng đi vào theo, sau đó đóng cửa lại.
Lúc này, mọi tầm mắt đều bị những bức hình trên mặt đất thu hút. Diệp Khanh ngồi xổm xuống, thu các tấm hình lại giống như thu quân bài, ánh mắt đảo nhanh qua những bức ảnh.
Ồ, Mộng Lâm cùng ông chủ Thẩm! Chết tiệt! Chụp không tệ! Nhìn nụ cười này, ánh mắt này… chậc chậc!
Đem mớ hình nhét vào tay Trần Tĩnh, đứng bên cạnh giúp cô xem từng tấm, những người khác cũng vươn dài cổ vào ngó.
Trần Tĩnh không che cũng không ngăn cản, xem xong còn đưa tất cả cho đồng nghiệp đứng sau để mọi người cùng xem, đỡ phải bàn tán lung tung sau lưng.
Trong hình là lúc Trần Tĩnh và Thẩm Xuân Hiền đi công tác lần trước, sân bay, trên máy bay, thành phố N…
Trần Tĩnh nhớ lại một chút, hình như là đúng, không phải PTS, có điều góc chụp rất khéo, hẳn là từ tay máy chuyên nghiệp, hiển nhiên là đã có mưu đồ từ trước!
“Cái này cũng chẳng nói lên điều gì, đồng nghiệp bình thường ngồi chung xe, trên máy bay tán gẫu, cười nói một chút đều như vậy đúng không?” Diệp Khanh nhướn mi, nhún nhún vai, đây cũng chẳng phải chuyện lớn gì, còn tưởng có hành động thân mật nào nữa chứ!
“Đều như vậy? Hừ, là đều như vậy hay chỉ có cô ta mới như vậy? Tại sao lại không như vậy với tôi?"
Diệp Khanh bĩu môi muốn cãi lại, bị Trần Tĩnh khẽ kéo tay lại, không mở miệng đối đáp nhưng trong lòng nghĩ thầm: Muốn cùng người khác như vậy thì trước tiên phải nhìn bộ dạng của bà đã! Dáng vẻ hung thần ác sát muốn ăn thịt người của bà thì ai dám ngồi cạnh mà bắt chuyện?
“Bà Thẩm, nếu là vì những bức ảnh này thì tôi không còn gì để nói. Sau này tôi sẽ cố gắng giữ khoảng cách với ông Thẩm! Ngoài những bức ảnh này, còn có chuyện gì khác không?"
Đối phương trăm phương ngàn kế để chụp những bức hình này, nhưng cô nhận ra, những bức hình này không nói lên điều gì, có thể khiến bà Thẩm mất bình tĩnh đến như vậy, hẳn là còn có nguyên nhân khác.
“Các người cùng đi thành phố N công tác ba ngày hai đêm, hai buổi tối, bọn nhỏ gọi điện cho ba nó nhưng không có ai nghe! Các người lúc đó đang làm gì? Tại sao không nghe điện thoại? À, phải nói là giữa các người có không ít chuyện để nói mà, ai cũng tin hết đúng không? Nhưng tôi không tin! Ai biết khi đó cái đồ hồ ly tinh nhà cô có phải đang nũng nịu trong lòng đàn ông hay không?”
“Bà câm miệng!” một giọng đàn ông giận dữ gầm lên, sau đó Trần Tĩnh cảm thấy một bàn tay nắm lấy tay cô, khẽ bóp hai cái.
Một tiếng gầm của Tiêu Yến Tranh khiến Tùng Nguyệt Chi ngẩn người ra, người đàn ông đang nổi giận trước mặt này là ai? Quan hệ thế nào với cái đồ hồ ly tinh kia? Đây là ra mặt cho cô ta à? A! Định khi dễ Tùng Nguyệt Chi này à?
“Anh là ai? Cùng hồ ly tinh này có quan hệ…”
“Giữ mồm miệng cho sạch sẽ! Còn nói bậy nữa đừng trách tôi không khách khí!” Tiêu Yến Tranh không cho phép ai nhục mạ cô gái nhỏ của hắn.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Trần Tĩnh, Diệp Khanh ném lại vẻ mặt đắc ý: “Là tôi kêu anh ta tới, mau khen tôi đi!”
Trần Tĩnh thật không biết làm sao, loại chuyện tốt như thế này lại để cho Tiêu Yến Tranh biết, người khác nhìn thế nào cô có thể không quan tâm, nhưng cô không muốn Tiêu Yến Tranh biết chuyện này, tránh cho sau này trong lòng có vết đen. Nhưng cô lại thay đổi suy nghĩ, hôn nhân của mình với hắn còn kéo dài được bao lâu chưa biết, cô cũng không quản được nhiều như vậy.
Tùng Nguyệt Chi bị khí thế của Tiêu Yến Tranh trấn áp, theo bản năng nhìn về phía người đàn ông của mình, hy vọng ông có thể cho bà một lời giải thích.
Thẩm Xuân Hiền cảm thấy huyệt thái dương giật dữ dội, vợ ông vừa làm chuyện mà ông chưa từng nghĩ đến, làm vợ chồng gần 20 năm, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy bộ dạng này của Tùng Nguyệt Chi, chẳng lẽ trước kia bà che giấu quá tốt?
Mặc dù ông chưa từng nói chuyện nhiều với Tiêu Yến Tranh, thỉnh thoảng Tiêu Yến Tranh tới đài đón Trần Tĩnh, bọn họ gặp mặt nhau vài lần, cho nên ông biết thân phận của hắn.
“Đây là chồng của Trần Tĩnh!” Thẩm Xuân Hiền tức giận nói với vợ: “Cuối cùng thì bà phát điên cái gì? Làm sao lại nghĩ tôi với Trần Tĩnh có chuyện với nhau? Bà nhìn chồng người ta đi, rồi nhìn kỹ lại tôi xem, bà thấy Trần Tĩnh có bị mù không? Tôi thấy bà mới bị mù!”
Thẩm Xuân Hiền bình thường luôn cười ha hả, tính tình cũng rất tốt, vợ ông đã theo ông nhiều năm, chịu không ít khổ cực, bây giờ ở nhà chăm sóc chồng con, tuy nói đã qua cái thời tình yêu nồng nhiệt của tuổi trẻ, vợ chồng họ vẫn luôn tôn trọng nhau, trước kia bà chưa bao giờ thấy tác phong làm việc của ông có vấn đề gì, ngay cả nghi thần nghi quỷ cũng không có, ít nhất ông không cảm thấy điều đó.
Đương nhiên, không phải là vì bên ngoài ông có điều gì che giấu, bản thân ông giữ mình cực tốt, mỗi ngày ngoài công việc cũng chỉ có gia đình, ông chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình lại là nhân vật chính của loại chuyện náo nhiệt này!
Tùng Nguyệt Chi bị chồng nói cho mấy câu, đứng ngây người ra.
Tiêu Yến Tranh đưa mắt nhìn Thẩm Xuân Hiền, ý là ông phải giải thích rõ với bà Thẩm, nếu không sợ là sau này sẽ có nhiều chuyện không hay.
Thẩm Xuân Hiền kéo Tùng Nguyệt Chi về phòng làm việc, ngồi lên ghế giải thích: “Những tấm hình kia, tôi không biết bà nghĩ như thế nào, tôi cùng cấp dưới đi công tác, chẳng lẽ phải làm bộ như người xa lạ? Phải ngồi tách nhau ra? Không nói câu nào? Trong khi chuyến công tác này có rất nhiều vấn đề phải kịp thời trao đổi, chẳng lẽ phải nhìn nhau như kẻ thù? Cười một cái cũng là phạm tội à?
“Nói về chuyện buổi tối bọn nhỏ gọi điện thoại, bên kia là đồng nghiệp của đài phát thanh, cùng lãnh đạo ăn cơm uống rượu, Trần Tĩnh chuẩn bị có thai nên không thể uống, còn mình tôi phải tiếp rượu bọn họ, uống đến mê muội thì làm sao trả lời điện thoại được? Đây không phải là lần đầu tiên tôi ra ngoài xã giao không nghe điện thoại, sao trước kia bà không hạch hỏi?”
Lúc này Tùng Nguyệt Chi có chút hoài nghi, mục đích của người gửi ảnh và thông tin cho bà là gì? Xem ra chuyện này không phải sự thật mà là dàn dựng, nhưng bây giờ làm sao bà có thể thú nhận với chồng mình được? Quay đầu lại sẽ bị mắng “chỉ nghe lời người khác nói, nhìn gió hoá ra mưa”, không bằng cứ giả vờ đến cùng, giả bộ nghi thần nghi quỷ vì đang tiền mãn kinh.
“Nhưng mà… nhưng ông phá lệ chiếu cố Trần Tĩnh, trực tiếp cho cô ta làm trợ lý tổng giám đốc, rất nhiều việc của công ty đều giao cho cô ta làm, ông còn không tín nhiệm tôi đến như vậy! Hai người quan hệ như vậy chẳng lẽ bình thường sao?”
Cho dù chồng bà cùng người phụ nữ kia có quan hệ bất chính gì hay không, bà cầm hình này đi ra ngoài nói thì đều sẽ thành sự thật, đây cũng không phải là bà tự biên tự diễn làm loạn lên, có thể thấy người đưa tư liệu này cho bà là người nội bộ, có thể là ai? Bà biết rất ít về công ty của chồng, tập trung toàn lực cho gia đình, bà chỉ quan tâm đến khoản tiền cuối năm chồng chuyển về tài khoản, còn tiền đó kiếm như thế nào, bà không cần biết.
“Bà!” Thẩm Xuân Hiền dứ ngón tay về phía vợ, thật là làm ông tức chết!
“Bà đó! Để tôi nói cho bà biết bà tốt chỗ nào! Trần Tĩnh năng lực làm việc rất tốt, tôi không thể đề bạt à? Bà học mấy thói xấu này từ khi nào? Có phải học từ mấy người bạn trong vòng của bà không? Sau này bà đừng qua lại với họ nữa, ở nhà nấu cơm chăm sóc bọn trẻ cho tốt đi! Đừng có mù quáng như thế nữa, nghe không?”
Tùng Nguyệt Chi lần đầu tiên thấy chồng nổi giận như vậy, nói lời cay nghiệt như vậy, bà cảm thấy mình làm loạn đủ rồi, cũng nên thu tay lại, tuy rằng lần này bị lợi dụng, nhưng bà cũng muốn dò xét xem chồng mình thế nào, xong rồi thì yên tâm về nhà tiếp tục chăm sóc chồng con. Là do chính bà không kiềm chế được, không thể trách người ta lợi dụng bà.
“Được rồi, tôi sai rồi, là tôi suy nghĩ nhiều, tôi đi xin lỗi cô ta là được chứ gì?” nói xong đứng dậy đẩy Thẩm Xuân Hiền ra, bước ra khỏi phòng Tổng giám đốc, đi thẳng về phía Trần Tĩnh.
Phòng làm việc này cách âm không tốt, hai vợ chồng nói chuyện gì bên trong, bên ngoài đều nghe thấy hết, báo động đã được giải trừ, mấy người đứng sau Trần Tĩnh dùng ánh mắt trao đổi với nhau, trên mặt biểu cảm rất nhiều màu sắc phong phú!
Mặc dù đã nghe được là Tùng Nguyệt Chi muốn tới xin lỗi Trần Tĩnh, Tiêu Yến Tranh vẫn bảo vệ bên cạnh Trần Tĩnh, mặt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Tùng Nguyệt Chi.
“Tiểu Trần, thật xin lỗi, tôi trách lầm cô, tôi muốn xin lỗi cô! Là tôi suy nghĩ nhiều! Sau này mong cô giúp đỡ công ty của lão Thẩm chúng tôi nhiều hơn, làm phiền cô!” nói xong còn cúi người trước mặt Trần Tĩnh.
Tiêu Yến Tranh vẫn bộ dạng lạnh lùng, làm cho người ta không rét mà run, Diệp Khanh đứng bên kia của Trần Tĩnh, liếc nhìn người bên cạnh Trần Tĩnh một cái, lại nhìn Tùng Nguyệt Chi bĩu môi, thầm nghĩ: Người đàn bà này thay đổi thật là nhanh! Xem ra bọn họ vừa rồi đồng cảm với Thẩm Xuân Hiền là dư thừa, người ta vẫn dư sức dạy dỗ!
Trần Tĩnh không còn tâm trạng đôi co ai đúng ai sai, Tiêu Yến Tranh đến đây rồi, mọi chuyện đều không thành vấn đề nữa, cô còn có chuyện quan trọng khác, chuyện nhỏ này giống như lông vũ, qua được thì cho qua. Có điều, cô cũng không muốn có hiềm khích với phu nhân của ông chủ, vốn không cùng một loại người, cũng không thể xem nhau như bạn, coi như người xa lạ đi.
Từ trong cổ họng buông ra chữ “ừ”, Trần Tĩnh nói với Thẩm Xuân Hiền: “Ông chủ, buổi chiều không có việc gì, tôi xin phép về trước”
Thẩm Xuân Hiền vội vàng gật đầu đồng ý, sau đó xin lỗi Tiêu Yến Tranh rồi đưa hai người ra cửa.
Nhân vật chính đã tan cuộc, nhưng các đồng nghiệp trong đài vẫn không ngớt bàn tán, có điều chủ đề thảo luận nhiều nhất lại là người chồng nam thần của Trần Tĩnh.
“Cô ấy kết hôn khi nào? Không tổ chức hôn lễ à? Tôi không được tham dự a!”
“Đây là điểm chính sao? Điểm chính là chị Tĩnh đào đâu được anh chồng anh tuấn đẹp trai phong độ như vậy??? Trong hố còn sót lại ai không?”
“Một đám si mê! Có tình nhắc nhở một chút: Người ta là hoa đã có chủ, đừng có để ý, vô dụng thôi! Có thể cân nhắc đến Diệp tiểu gia tôi đây! Tôi là tiểu thịt tươi rất tươi ngon đây!”
“Nôn oẹ!”
“Nôn oẹ!”
“Nôn oẹ!”
…
Quay về Tiêu Yến Tranh lái xe, Trần Tĩnh vùi người trên ghế phụ, cúi đầu không nói gì, rất ủ rũ.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Tiêu Yến Tranh nắm tay cô gái nhỏ, an ủi: “Đừng để ở trong lòng, coi như bị chó cắn đi, chúng ta không tức giận nữa, nha! Tối nay muốn ăn gì, mình cùng đi mua nhé”
“Được”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro