Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung
Chương 97
Thụ Linh Lung
2025-03-14 07:07:13
Chương 97
“Vậy con lấy chất độc ở đâu?” Tiêu Yến Tranh ép thêm một bước.
“Con…” rốt cuộc cũng chỉ là một đứa nhỏ, trong lòng vốn đã hoảng sợ, không biết phải che giấu như thế nào. Nhưng nó nhớ rõ mẹ đã nói: Nó còn nhỏ, có làm gì sai cũng không sao, không ai có quyền đánh mắng nó, chú cảnh sát cũng không bắt trẻ con, cho nên nó không phải sợ gì cả.
Lúc này, qua cử chỉ hành vi của Đóa Đóa, Tiêu Yến Tranh đã có thể khẳng định, vụ đầu độc là do Đóa Đóa gây ra, có điều hắn không hiểu, một đứa trẻ 7 tuổi sao có thể nghĩ ra được điều đó? Chẳng lẽ là Lâm Dĩnh Trinh?
Lần đầu tiên Tiêu Yến Tranh đặt Lâm Dĩnh Trinh vào danh sách hiềm nghi, cẩn thận liên hệ với những vụ việc đã xảy ra trước đây, không khó đoán được động cơ của Lâm Dĩnh Trinh, đúng là hắn đã bỏ qua cô ta.
Lúc trước hắn quả thật không ngờ người muốn đoạt mạng hắn lại là cô ta!
Là do vẫn còn oán hận hay vì tiền bạc? Liên kết các vụ việc lại với nhau thì không khó đoán ra: Lâm Dĩnh Trinh không ngừng muốn lấy mạng hắn, còn muốn giết cả Qua Qua, như vậy chỉ còn Đóa Đóa là người thừa kế duy nhất, tất cả gia sản của Tiêu gia đều thuộc về Đóa Đóa, Lâm Dĩnh Trinh dĩ nhiên mẫu bằng tử quý, hưởng vinh hoa phú quý theo con gái.
Nghĩ tới đây da đầu Tiêu Yến Tranh tê dại, tay chân lạnh toát, so sánh với thủ đoạn ngoan độc của Lâm Dĩnh Trinh, mấy cái “tàn nhẫn” của Trần Tĩnh có ý nghĩa gì? Thậm chí còn không được tính đến!
Suy nghĩ quay về Đóa Đóa, hắn đột nhiên cảm thấy đứa con gái này thật xa lạ với mình. Hắn không thể tin được con gái đi theo Lâm Dĩnh Trinh lại học được những điều này! Cuối cùng thì là lỗi của hắn hay của Lâm Dĩnh Trinh? Đều có trách nhiệm cả, hắn không thể không liên quan.
“Đóa Đóa”, Tiêu Yến Tranh nghiêng người đối diện với con gái, chuyện này không hề nhỏ, hắn không thể không nghiêm túc hỏi: “Là mẹ dạy con làm như vậy phải không? Chất độc do mẹ đưa cho con phải không?”
Ánh mắt của ba quá mức tàn nhẫn, Đóa Đóa chưa từng thấy ánh mắt kh.ủng bố đó của ba, nó sợ tới mức không biết phải làm gì, nhưng vẫn nhớ rất kỹ những lời mẹ nói: Cho dù bất kỳ ai hỏi cũng không được nói là mẹ bảo nó làm, nếu không mẹ sẽ chết, mẹ mà chết, ba cũng không còn là của nó, nó sẽ trở thành cô nhi.
Nó chỉ có thể lắc đầu không ngừng rồi òa lên khóc, ánh mắt của ba thật đáng sợ, nó không chịu được, đứng dậy bỏ chạy. Tiêu Yến Tranh với tay định giữ nó lại nhưng bắt hụt, lại không dám dùng sức sợ nó đau nên bàn tay trượt qua vai nó, đứa bé chạy ra khỏi phòng, lao xuống dưới lầu.
Thực ra Đóa Đóa cũng không biết phải chạy đi đâu, nó cũng không kịp nghĩ đến điều này, chỉ là nó không dám nhìn vào ánh mắt kia của ba, giống như muốn ăn thịt nó, nó phải chạy trốn.
Tiêu Yến Tranh đuổi theo phía sau, hô to: “Đóa Đóa, đừng chạy!” hắn lo đứa bé chạy quá nhanh sẽ xảy ra chuyện.
Trên lầu không có lối ra, chỉ có một đường duy nhất là đi xuống cầu thang chạy ra ngoài.
“Đóa Đóa!” ngay khi Tiêu Yến Tranh hét lên, Đóa Đóa bước hụt ngã lăn xuống cầu thang.
Cũng may, biệt thự của Trần Tĩnh không lớn, cầu thang có đoạn nghỉ gấp khúc nên Đóa Đóa chỉ lăn khoảng nửa chiều dài cầu thang, đạp vỡ chậu cây nằm trong góc, chắc bị mảnh vỡ của chậu cây cắt vào đùi, máu chảy ròng ròng.
Tiêu Yến Tranh không để ý đến cái chân bị thương, đi nhanh tới ôm lấy Đóa Đóa bế ra xe, chở thẳng đến bệnh viện.
Trong phòng cấp cứu, bởi vì mất khá nhiều máu, bác sĩ phải truyền máu khẩn cấp cho Đóa Đóa.
Đứng ở bên ngoài, tâm trạng Tiêu Yến Tranh phức tạp đến cực điểm! Một bên là Lâm Dĩnh Trinh dụng tâm hiểm ác, một bên là con gái của mình còn nhỏ đã bị mẹ ruột lợi dụng làm vũ khí, tâm lý đứa nhỏ sau này sẽ như thế nào? Còn nữa, hắn phải đòi công lý cho mẹ con Trần Tĩnh như thế nào? Vợ trước của mình xúi giục con gái ruột của mình âm mưu hạ độc giết con trai ruột của mình!
A!
Những người như Tiêu Yến Tranh vốn không bao giờ tin vào chuyện kiếp trước kiếp này, bây giờ cũng không khỏi đặt câu hỏi, rốt cuộc kiếp trước hắn đã phạm phải tội ác tày trời nào mà kiếp này phải chịu nhiều tổn thương đến như vậy!
Đưa đến bệnh viện kịp thời, vết thương của Đóa Đóa được xử lý tốt, chuyển lên phòng bệnh. Tiêu Yến Tranh không xếp cho 2 phòng cạnh nhau mà cách một phòng ở giữa, hắn không biết phải đối diện mở miệng với cô thế nào, ài, thật sự là làm khó nhau quá!
Khó mở miệng, không muốn đối mặt nhưng cuối cùng Tiêu Yến Tranh vẫn chọn cách thẳng thắn với Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh sau khi nghe xong thì kinh ngạc mở to 2 mắt, che miệng không thốt ra lời, tại sao lại có thể như vậy?
“Trước mắt, anh mới chỉ thông qua các biểu hiện của Đóa Đóa mà suy đoán như vậy, tuy anh cảm giác đây thật sự là chân tướng nhưng chúng ta không có bằng chứng xác thực nào trong tay để chứng minh tất cả những chuyện này do Lâm Dĩnh Trinh làm. Lát nữa anh sẽ đến cục cảnh sát để phối hợp cùng bọn họ, xem có tìm ra được manh mối nào không. Anh sẽ coi chừng Đóa Đóa ở bên này, em cùng ba mẹ cũng nên chú ý, anh sợ đứa nhỏ này không nhận thức được hậu quả hành vi của mình, sợ vẫn không từ bỏ ý định trong đầu kia…”
Trần Tĩnh gật đầu, cô hiểu hắn định nói gì, sợ Đóa Đóa lại xuống tay lần nữa.
Tiêu Yến Tranh ngồi với con một lúc, ước chừng Đóa Đóa sắp tỉnh lại thì sang phòng bệnh của con gái.
Đứa bé vẫn còn đang ngủ, thân thể gầy gò bé nhỏ nằm trên giường bệnh, thoạt nhìn rất yếu ớt đáng thương. Có một người mẹ như vậy, xem ra kiếp trước của đứa nhỏ này cũng không tốt đẹp gì. Tiêu Yến Tranh đau lòng lại tự trách, thầm nghĩ, chờ chuyện này điều tra ra manh mối, hắn sẽ giành lại quyền nuôi Đóa Đóa, không để đứa nhỏ đi theo mẹ tiếp tục như vậy được.
Trên đầu giường có ghi thông tin cơ bản của bệnh nhân, Tiêu Yến Tranh lơ đãng lướt nhìn qua, đột nhiên hắn lùi lại, nhìn thật kỹ tờ giấy ghi thông tin đó, trên đó ghi rõ ràng: nhóm máu AB.
Nhóm máu AB? Tại sao lại là nhóm máu AB? Hắn nhóm máu O, Lâm Dĩnh Trinh nhóm máu B, kiến thức sinh học cơ bản cũng hiểu được rằng nhóm máu O kết hợp với nhóm máu B không thể cho ra nhóm máu AB? Điều này hoàn toàn không thể!
Nhìn đứa nhỏ đang ngủ trên giường vài lần, Đóa Đóa đang ngủ rất sâu, Tiêu Yến Tranh xoay người đi ra ngoài, nhờ Tôn Mỹ Hoa trông chừng giúp Đóa Đóa, hắn đi tới phòng bác sĩ điều trị cho Đóa Đóa.
“Anh Tiêu, không thể có sai sót được, chúng tôi làm xét nghiệm nhóm máu, vừa rồi còn truyền máu cho người bệnh chính là nhóm máu AB, không có phản ứng phụ, không có rối loạn, chứng tỏ đúng nhóm máu. Còn về vấn đề anh nói… ừm… cũng không phải là tuyệt đối không có khả năng, tỷ lệ có thể 1/1 vạn hoặc 1 triệu… Hoặc là anh có thể làm xét nghiệm DNA, bệnh viện chúng tôi có cơ quan giám định pháp y được chỉ định”, bác sĩ điều trị nói với giọng thông cảm.
Tiêu Yến Tranh nhẹ gật đầu, cảm ơn bác sĩ rồi đi ra ngoài, trực tiếp hỏi trung tâm xét nghiệm nằm ở đâu, sau đó về phòng bệnh lấy chiếc váy dính máu của Đóa Đóa đi xét nghiệm.
Ba ngày sau, thông qua phó viện trưởng, Tiêu Yến Tranh có được kết quả giám định trước, quả đúng như dự đoán, Đóa Đóa không phải là con gái hắn!
Biết được kết quả, Tiêu Yến Tranh vừa đau lòng vừa thấy nhẹ nhõm. Có lẽ gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, hắn cảm thấy tâm lý của mình có lẽ đã bị kích động quá mức, không biết phải nên như thế nào mới tốt.
Ban đầu Tiêu Yến Tranh muốn qua cảnh sát tìm ra những chứng cớ chứng minh tội ác của Lâm Dĩnh Trinh, để cô ta nhận hình phạt thích đáng, sau đó nhân dịp này đòi lại quyền nuôi Đóa Đóa, ít nhất trong giai đoạn trưởng thành, con gái không bị Lâm Dĩnh Trinh ảnh hưởng nữa.
Nhưng bây giờ Đóa Đóa không phải là con ruột của hắn, không có huyết thống, hắn phải làm sao? Đóa Đóa là con của Lâm Dĩnh Trinh với ai không còn quan trọng, mấu chốt là hắn phải làm thế nào với Đóa Đóa? Dù sao cũng đã chăm sóc nó từ khi còn trong bụng mẹ, nửa năm đầu tiên sau khi chào đời cũng do một tay hắn chăm sóc, tuy xa cách 3 năm nhưng sau này thường xuyên gặp nhau, tình cảm cha con vốn rất tốt, giờ bảo hắn buông tay mặc kệ sao?
Trong phòng bệnh của Qua Qua, đứa nhỏ vẫn còn đang ngủ, Tiêu Yến Tranh ngồi trên ghế, Trần Tĩnh ngồi ở mép giường, khẽ kéo bàn tay của người đàn ông lại, hơi dùng sức để lôi tâm trí đang lang thang của Tiêu Yến Tranh quay về.
“Hoặc là anh có thể nói chuyện trực tiếp với Lâm Dĩnh Trinh, nghe xem ý tứ của cô ấy thế nào. Cô ta hẳn phải biết ba của Đóa Đóa là ai, nếu cô ta có chuyện gì, ít ra Đóa Đóa còn có ba ruột để chiếu cố. Em hiểu tình cảm nhiều năm của anh và Đóa Đóa không dễ dàng buông bỏ được, nếu Đóa Đóa không làm ra chuyện đó, em không ngại chuyện nuôi thêm một đứa trẻ, nhưng… Em rất sợ, chúng ta không thể lúc nào cũng để ý được Qua Qua, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*. Em không muốn đến lúc đó lại phải hối hận. Cho dù anh có nói em là người máu lạnh hay ghen tị xấu xa gì đó cũng được, em không phủ nhận, em chỉ muốn con em bình an lớn lên, em không thể giữ bên người một quả bom nguy hiểm như vậy được. Đây là giới hạn của em.
“Còn có Lâm Dĩnh Trinh, nếu có chứng cớ về vụ hạ độc, còn có vụ bắt cóc ở vườn trẻ trước đó, nếu đúng cô ta là chủ mưu, phải đưa cô ta ra pháp luật xử lý. Đây là cố ý giết người, anh có hiểu không! Cô ta chủ ý làm việc đó, hoàn toàn có thể cấu thành tội nghiêm trọng, còn xúi giục trẻ chưa thành niên phạm tội, đây là tội rất nặng! Loại người này không thể chịu được!”
(* Đây là một câu thành ngữ với ý nghĩa nôm na là: Không sợ việc lớn, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra)
Trần Tĩnh càng nói càng tức, nghĩ đến con trai hai lần suýt mất mạng, chân Tiêu Yến Tranh bây giờ vẫn còn hơi khập khiễng, người đứng sau tất cả những màn độc thủ đó là Lâm Dĩnh Trinh, người đàn bà đó thật sự đáng ghét! Cũng thật quá đáng sợ! Nếu không đưa cô ta ra pháp luật, lòng cô sẽ vẫn luôn thấp thỏm, sợ không thể yên tâm mà sống tiếp được. Cô sẽ phải luôn luôn trong trạng thái đề phòng, không lúc nào không cảnh giác với những nguy hiểm xung quanh, như vậy thì phải sống kiểu gì?
Tiêu Yến Tranh hiểu rất rõ tâm trạng của cô, chuyện của Lâm Dĩnh Trinh, hắn hoàn toàn đồng ý với cô, hắn chỉ do dự một chút về chuyện của Đóa Đóa.
Hắn đứng dậy, đem cô gái đang kích động kia ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng trấn an, trong lòng hắn cũng đã có chủ ý.
Buổi chiều, trước khi đến cục cảnh sát, Tiêu Yến Tranh ngồi trong xe gọi điện thoại cho Lâm Dĩnh Trinh.
Những chuyện xảy ra mấy ngày vừa rồi, Lâm Dĩnh Trinh ở thành phố N không biết gì cả, cô ta loanh quanh trong thành phố, 3 ngày rồi không nhận được điện thoại của con gái, không biết nó có ra tay hay không? Liệu nó có quên không? Liệu có phải không nghe lời cô ta mà lùi bước không? Tiêu Yến Tranh không gọi điện thoại, tức là Đóa Đóa vẫn chưa ra tay. Không ra tay nên cô ta sốt ruột!
Đột nhiên điện thoại hiện ra cuộc gọi của Tiêu Yến Tranh, trong lòng Lâm Dĩnh Trinh cả kinh, nhưng cũng ẩn ẩn lộ ra vui sướng, không biết cuộc gọi này mang đến tin tốt hay tin xấu.
“Vậy con lấy chất độc ở đâu?” Tiêu Yến Tranh ép thêm một bước.
“Con…” rốt cuộc cũng chỉ là một đứa nhỏ, trong lòng vốn đã hoảng sợ, không biết phải che giấu như thế nào. Nhưng nó nhớ rõ mẹ đã nói: Nó còn nhỏ, có làm gì sai cũng không sao, không ai có quyền đánh mắng nó, chú cảnh sát cũng không bắt trẻ con, cho nên nó không phải sợ gì cả.
Lúc này, qua cử chỉ hành vi của Đóa Đóa, Tiêu Yến Tranh đã có thể khẳng định, vụ đầu độc là do Đóa Đóa gây ra, có điều hắn không hiểu, một đứa trẻ 7 tuổi sao có thể nghĩ ra được điều đó? Chẳng lẽ là Lâm Dĩnh Trinh?
Lần đầu tiên Tiêu Yến Tranh đặt Lâm Dĩnh Trinh vào danh sách hiềm nghi, cẩn thận liên hệ với những vụ việc đã xảy ra trước đây, không khó đoán được động cơ của Lâm Dĩnh Trinh, đúng là hắn đã bỏ qua cô ta.
Lúc trước hắn quả thật không ngờ người muốn đoạt mạng hắn lại là cô ta!
Là do vẫn còn oán hận hay vì tiền bạc? Liên kết các vụ việc lại với nhau thì không khó đoán ra: Lâm Dĩnh Trinh không ngừng muốn lấy mạng hắn, còn muốn giết cả Qua Qua, như vậy chỉ còn Đóa Đóa là người thừa kế duy nhất, tất cả gia sản của Tiêu gia đều thuộc về Đóa Đóa, Lâm Dĩnh Trinh dĩ nhiên mẫu bằng tử quý, hưởng vinh hoa phú quý theo con gái.
Nghĩ tới đây da đầu Tiêu Yến Tranh tê dại, tay chân lạnh toát, so sánh với thủ đoạn ngoan độc của Lâm Dĩnh Trinh, mấy cái “tàn nhẫn” của Trần Tĩnh có ý nghĩa gì? Thậm chí còn không được tính đến!
Suy nghĩ quay về Đóa Đóa, hắn đột nhiên cảm thấy đứa con gái này thật xa lạ với mình. Hắn không thể tin được con gái đi theo Lâm Dĩnh Trinh lại học được những điều này! Cuối cùng thì là lỗi của hắn hay của Lâm Dĩnh Trinh? Đều có trách nhiệm cả, hắn không thể không liên quan.
“Đóa Đóa”, Tiêu Yến Tranh nghiêng người đối diện với con gái, chuyện này không hề nhỏ, hắn không thể không nghiêm túc hỏi: “Là mẹ dạy con làm như vậy phải không? Chất độc do mẹ đưa cho con phải không?”
Ánh mắt của ba quá mức tàn nhẫn, Đóa Đóa chưa từng thấy ánh mắt kh.ủng bố đó của ba, nó sợ tới mức không biết phải làm gì, nhưng vẫn nhớ rất kỹ những lời mẹ nói: Cho dù bất kỳ ai hỏi cũng không được nói là mẹ bảo nó làm, nếu không mẹ sẽ chết, mẹ mà chết, ba cũng không còn là của nó, nó sẽ trở thành cô nhi.
Nó chỉ có thể lắc đầu không ngừng rồi òa lên khóc, ánh mắt của ba thật đáng sợ, nó không chịu được, đứng dậy bỏ chạy. Tiêu Yến Tranh với tay định giữ nó lại nhưng bắt hụt, lại không dám dùng sức sợ nó đau nên bàn tay trượt qua vai nó, đứa bé chạy ra khỏi phòng, lao xuống dưới lầu.
Thực ra Đóa Đóa cũng không biết phải chạy đi đâu, nó cũng không kịp nghĩ đến điều này, chỉ là nó không dám nhìn vào ánh mắt kia của ba, giống như muốn ăn thịt nó, nó phải chạy trốn.
Tiêu Yến Tranh đuổi theo phía sau, hô to: “Đóa Đóa, đừng chạy!” hắn lo đứa bé chạy quá nhanh sẽ xảy ra chuyện.
Trên lầu không có lối ra, chỉ có một đường duy nhất là đi xuống cầu thang chạy ra ngoài.
“Đóa Đóa!” ngay khi Tiêu Yến Tranh hét lên, Đóa Đóa bước hụt ngã lăn xuống cầu thang.
Cũng may, biệt thự của Trần Tĩnh không lớn, cầu thang có đoạn nghỉ gấp khúc nên Đóa Đóa chỉ lăn khoảng nửa chiều dài cầu thang, đạp vỡ chậu cây nằm trong góc, chắc bị mảnh vỡ của chậu cây cắt vào đùi, máu chảy ròng ròng.
Tiêu Yến Tranh không để ý đến cái chân bị thương, đi nhanh tới ôm lấy Đóa Đóa bế ra xe, chở thẳng đến bệnh viện.
Trong phòng cấp cứu, bởi vì mất khá nhiều máu, bác sĩ phải truyền máu khẩn cấp cho Đóa Đóa.
Đứng ở bên ngoài, tâm trạng Tiêu Yến Tranh phức tạp đến cực điểm! Một bên là Lâm Dĩnh Trinh dụng tâm hiểm ác, một bên là con gái của mình còn nhỏ đã bị mẹ ruột lợi dụng làm vũ khí, tâm lý đứa nhỏ sau này sẽ như thế nào? Còn nữa, hắn phải đòi công lý cho mẹ con Trần Tĩnh như thế nào? Vợ trước của mình xúi giục con gái ruột của mình âm mưu hạ độc giết con trai ruột của mình!
A!
Những người như Tiêu Yến Tranh vốn không bao giờ tin vào chuyện kiếp trước kiếp này, bây giờ cũng không khỏi đặt câu hỏi, rốt cuộc kiếp trước hắn đã phạm phải tội ác tày trời nào mà kiếp này phải chịu nhiều tổn thương đến như vậy!
Đưa đến bệnh viện kịp thời, vết thương của Đóa Đóa được xử lý tốt, chuyển lên phòng bệnh. Tiêu Yến Tranh không xếp cho 2 phòng cạnh nhau mà cách một phòng ở giữa, hắn không biết phải đối diện mở miệng với cô thế nào, ài, thật sự là làm khó nhau quá!
Khó mở miệng, không muốn đối mặt nhưng cuối cùng Tiêu Yến Tranh vẫn chọn cách thẳng thắn với Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh sau khi nghe xong thì kinh ngạc mở to 2 mắt, che miệng không thốt ra lời, tại sao lại có thể như vậy?
“Trước mắt, anh mới chỉ thông qua các biểu hiện của Đóa Đóa mà suy đoán như vậy, tuy anh cảm giác đây thật sự là chân tướng nhưng chúng ta không có bằng chứng xác thực nào trong tay để chứng minh tất cả những chuyện này do Lâm Dĩnh Trinh làm. Lát nữa anh sẽ đến cục cảnh sát để phối hợp cùng bọn họ, xem có tìm ra được manh mối nào không. Anh sẽ coi chừng Đóa Đóa ở bên này, em cùng ba mẹ cũng nên chú ý, anh sợ đứa nhỏ này không nhận thức được hậu quả hành vi của mình, sợ vẫn không từ bỏ ý định trong đầu kia…”
Trần Tĩnh gật đầu, cô hiểu hắn định nói gì, sợ Đóa Đóa lại xuống tay lần nữa.
Tiêu Yến Tranh ngồi với con một lúc, ước chừng Đóa Đóa sắp tỉnh lại thì sang phòng bệnh của con gái.
Đứa bé vẫn còn đang ngủ, thân thể gầy gò bé nhỏ nằm trên giường bệnh, thoạt nhìn rất yếu ớt đáng thương. Có một người mẹ như vậy, xem ra kiếp trước của đứa nhỏ này cũng không tốt đẹp gì. Tiêu Yến Tranh đau lòng lại tự trách, thầm nghĩ, chờ chuyện này điều tra ra manh mối, hắn sẽ giành lại quyền nuôi Đóa Đóa, không để đứa nhỏ đi theo mẹ tiếp tục như vậy được.
Trên đầu giường có ghi thông tin cơ bản của bệnh nhân, Tiêu Yến Tranh lơ đãng lướt nhìn qua, đột nhiên hắn lùi lại, nhìn thật kỹ tờ giấy ghi thông tin đó, trên đó ghi rõ ràng: nhóm máu AB.
Nhóm máu AB? Tại sao lại là nhóm máu AB? Hắn nhóm máu O, Lâm Dĩnh Trinh nhóm máu B, kiến thức sinh học cơ bản cũng hiểu được rằng nhóm máu O kết hợp với nhóm máu B không thể cho ra nhóm máu AB? Điều này hoàn toàn không thể!
Nhìn đứa nhỏ đang ngủ trên giường vài lần, Đóa Đóa đang ngủ rất sâu, Tiêu Yến Tranh xoay người đi ra ngoài, nhờ Tôn Mỹ Hoa trông chừng giúp Đóa Đóa, hắn đi tới phòng bác sĩ điều trị cho Đóa Đóa.
“Anh Tiêu, không thể có sai sót được, chúng tôi làm xét nghiệm nhóm máu, vừa rồi còn truyền máu cho người bệnh chính là nhóm máu AB, không có phản ứng phụ, không có rối loạn, chứng tỏ đúng nhóm máu. Còn về vấn đề anh nói… ừm… cũng không phải là tuyệt đối không có khả năng, tỷ lệ có thể 1/1 vạn hoặc 1 triệu… Hoặc là anh có thể làm xét nghiệm DNA, bệnh viện chúng tôi có cơ quan giám định pháp y được chỉ định”, bác sĩ điều trị nói với giọng thông cảm.
Tiêu Yến Tranh nhẹ gật đầu, cảm ơn bác sĩ rồi đi ra ngoài, trực tiếp hỏi trung tâm xét nghiệm nằm ở đâu, sau đó về phòng bệnh lấy chiếc váy dính máu của Đóa Đóa đi xét nghiệm.
Ba ngày sau, thông qua phó viện trưởng, Tiêu Yến Tranh có được kết quả giám định trước, quả đúng như dự đoán, Đóa Đóa không phải là con gái hắn!
Biết được kết quả, Tiêu Yến Tranh vừa đau lòng vừa thấy nhẹ nhõm. Có lẽ gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, hắn cảm thấy tâm lý của mình có lẽ đã bị kích động quá mức, không biết phải nên như thế nào mới tốt.
Ban đầu Tiêu Yến Tranh muốn qua cảnh sát tìm ra những chứng cớ chứng minh tội ác của Lâm Dĩnh Trinh, để cô ta nhận hình phạt thích đáng, sau đó nhân dịp này đòi lại quyền nuôi Đóa Đóa, ít nhất trong giai đoạn trưởng thành, con gái không bị Lâm Dĩnh Trinh ảnh hưởng nữa.
Nhưng bây giờ Đóa Đóa không phải là con ruột của hắn, không có huyết thống, hắn phải làm sao? Đóa Đóa là con của Lâm Dĩnh Trinh với ai không còn quan trọng, mấu chốt là hắn phải làm thế nào với Đóa Đóa? Dù sao cũng đã chăm sóc nó từ khi còn trong bụng mẹ, nửa năm đầu tiên sau khi chào đời cũng do một tay hắn chăm sóc, tuy xa cách 3 năm nhưng sau này thường xuyên gặp nhau, tình cảm cha con vốn rất tốt, giờ bảo hắn buông tay mặc kệ sao?
Trong phòng bệnh của Qua Qua, đứa nhỏ vẫn còn đang ngủ, Tiêu Yến Tranh ngồi trên ghế, Trần Tĩnh ngồi ở mép giường, khẽ kéo bàn tay của người đàn ông lại, hơi dùng sức để lôi tâm trí đang lang thang của Tiêu Yến Tranh quay về.
“Hoặc là anh có thể nói chuyện trực tiếp với Lâm Dĩnh Trinh, nghe xem ý tứ của cô ấy thế nào. Cô ta hẳn phải biết ba của Đóa Đóa là ai, nếu cô ta có chuyện gì, ít ra Đóa Đóa còn có ba ruột để chiếu cố. Em hiểu tình cảm nhiều năm của anh và Đóa Đóa không dễ dàng buông bỏ được, nếu Đóa Đóa không làm ra chuyện đó, em không ngại chuyện nuôi thêm một đứa trẻ, nhưng… Em rất sợ, chúng ta không thể lúc nào cũng để ý được Qua Qua, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*. Em không muốn đến lúc đó lại phải hối hận. Cho dù anh có nói em là người máu lạnh hay ghen tị xấu xa gì đó cũng được, em không phủ nhận, em chỉ muốn con em bình an lớn lên, em không thể giữ bên người một quả bom nguy hiểm như vậy được. Đây là giới hạn của em.
“Còn có Lâm Dĩnh Trinh, nếu có chứng cớ về vụ hạ độc, còn có vụ bắt cóc ở vườn trẻ trước đó, nếu đúng cô ta là chủ mưu, phải đưa cô ta ra pháp luật xử lý. Đây là cố ý giết người, anh có hiểu không! Cô ta chủ ý làm việc đó, hoàn toàn có thể cấu thành tội nghiêm trọng, còn xúi giục trẻ chưa thành niên phạm tội, đây là tội rất nặng! Loại người này không thể chịu được!”
(* Đây là một câu thành ngữ với ý nghĩa nôm na là: Không sợ việc lớn, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra)
Trần Tĩnh càng nói càng tức, nghĩ đến con trai hai lần suýt mất mạng, chân Tiêu Yến Tranh bây giờ vẫn còn hơi khập khiễng, người đứng sau tất cả những màn độc thủ đó là Lâm Dĩnh Trinh, người đàn bà đó thật sự đáng ghét! Cũng thật quá đáng sợ! Nếu không đưa cô ta ra pháp luật, lòng cô sẽ vẫn luôn thấp thỏm, sợ không thể yên tâm mà sống tiếp được. Cô sẽ phải luôn luôn trong trạng thái đề phòng, không lúc nào không cảnh giác với những nguy hiểm xung quanh, như vậy thì phải sống kiểu gì?
Tiêu Yến Tranh hiểu rất rõ tâm trạng của cô, chuyện của Lâm Dĩnh Trinh, hắn hoàn toàn đồng ý với cô, hắn chỉ do dự một chút về chuyện của Đóa Đóa.
Hắn đứng dậy, đem cô gái đang kích động kia ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng trấn an, trong lòng hắn cũng đã có chủ ý.
Buổi chiều, trước khi đến cục cảnh sát, Tiêu Yến Tranh ngồi trong xe gọi điện thoại cho Lâm Dĩnh Trinh.
Những chuyện xảy ra mấy ngày vừa rồi, Lâm Dĩnh Trinh ở thành phố N không biết gì cả, cô ta loanh quanh trong thành phố, 3 ngày rồi không nhận được điện thoại của con gái, không biết nó có ra tay hay không? Liệu nó có quên không? Liệu có phải không nghe lời cô ta mà lùi bước không? Tiêu Yến Tranh không gọi điện thoại, tức là Đóa Đóa vẫn chưa ra tay. Không ra tay nên cô ta sốt ruột!
Đột nhiên điện thoại hiện ra cuộc gọi của Tiêu Yến Tranh, trong lòng Lâm Dĩnh Trinh cả kinh, nhưng cũng ẩn ẩn lộ ra vui sướng, không biết cuộc gọi này mang đến tin tốt hay tin xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro