Chương 12
Dữu Tử Đa Nhục
2024-05-29 23:27:41
Tư Lật hậu tri hậu giác*, “Hả? Anh đang chụp tôi sao?”
*Hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra.
“Không được chụp?”
“Nhớ là phải đẹp.”
Anh cười đến mức mặt cong cong, “Đã đẹp lắm rồi.”
Trước khi ngủ Tư Lật theo thường lệ lướt Weibo một lần, nhấn vào cột chú ý đặc biệt, phát hiện Duyệt Nhất Trầm thay đổi avatar. Tim Tư Lật ngừng đập một lúc, sau đó mới mở hình kia ra.
Ảnh chụp đúng là ảnh anh vừa chụp cô, cô đứng ở cửa phòng tắm, mặc một bộ váy ngủ màu trắng, cái tai thỏ màu trắng được kéo quanh đầu, tóc bù xù, có vài sợi ướt dính trên mặt trắng noãn của cô. Cô ngửa đầu nhìn anh, vẻ mặt có chút mờ mịt, nhưng con ngươi rất sáng, đen trắng rõ ràng.
Lần đầu cô phát hiện hai mắt của mình cũng được xem là đẹp.
Đã có cư dân mạng phát hiện anh thay đổi avatar, lần lượt để lại bình luận dưới bài viết gần nhất của anh.
Đát đát đát thát thát thát: Nam thần sao anh lại đổi avatar rồi? Lần này tuyệt đối đừng là con gái nha.
Không sai tôi là bạn cùng lớp với cơm tẻ: Đúng vậy nam thần, anh đừng lén kết hôn sinh con nha.
Năm xưa nỗi buồn nhỏ vết thương nhỏ: Có phải là minh tinh nhí mới ký không? Thật xinh đẹp.
Avatar ban đầu của Duyệt Nhất Trầm là ảnh chụp quảng cáo tuyên truyền công ích của Duy Duy. Tấm hình này để hơn hai năm, lúc vừa mới bắt đầu đổi fan đều bùng nổ, nghĩ là con gái riêng của anh, lời đồn trên mạng nổi lên tứ phía, anh cũng không có đổi lại. Hiện tại đổi thành cô, cô không khỏi cảm thán mãi thôi.
Đàn ông đều là có mới nới cũ gì đó.
Tư Lật không tắt đèn, bật cameras làm đẹp trong điện thoại, tìm góc đẹp tự chụp vài tấm gửi cho Duyệt Nhất Trầm.
Tư Lật: Nam thần, cầu xin anh, đổi lại cái khác được chứ?
Duyệt Nhất Trầm rất nhanh trả lời: Chụp ở trên giường? Không tốt lắm đâu?
Tư Lật: Ở cửa nhà vệ sinh chụp là tốt sao?
Duyệt Nhất Trầm: Tôi cảm thấy rất tốt, nghỉ ngơi sớm một chút, đừng chụp nữa.
Sau khi anh trả lời tin nhắn lặng lẽ đem ảnh chụp cô gửi tới lưu về.
Tư Lật có chút buồn bực, vì vậy ngày hôm sau nguyên ngày đều dành để chụp tự sướng.
Dì Lý ở bên cạnh thấy nghẹn họng nhìn trân trối, liền gọi điện thoại cho Duyệt Nhất Trầm, “Tiểu Khả Ái đã chụp suốt ngày, cô bé chơi điện thoại lâu như vậy có phải sẽ đối con mắt không tốt hay không?”
Duyệt Nhất Trầm ừ một tiếng, “Là không tốt lắm, trong thư phòng có một máy ảnh DSLR*, dì lấy xuống cho em ấy.”
*Máy ảnh DSLR hay máy ảnh phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh kỹ thuật số sử dụng hệ thống gương cơ học và hệ thống gương phản xạ để đưa ánh sáng từ ống kính tới ống ngắm ở phía sau máy ảnh.
Dì Lý: “...”
Duyệt Nhất Trầm buổi tối trở về, vừa vào cửa liền thấy cô đang năn nỉ dì Lý dùng máy ảnh DSLR giúp cô chụp ảnh. Dì Lý không biết dùng máy ảnh, xem ra đã làm hết sức, ngẩng đầu nhìn thấy Duyệt Nhất Trầm đi vào nhà, lập tức như trút được gánh nặng, đem máy ảnh đưa cho anh, “Duyệt tiên sinh, cậu tới giúp Tiểu Khả Ái chụp, tôi thật sự là không biết dùng thứ này.”
Lúc anh nhận lấy máy ảnh thì Tư lật đã xoay ngời chạy bịch bịch lên lầu, anh chỉnh cameras, tùy ý chụp mấy tấm bóng lưng nhỏ bé của cô, sau đó theo sau.
Tư Lật đã chạy đến sân thượng, đang ngồi cạnh mép bể bơi chọn ảnh, phát Weibo trước khi Duyệt Nhất Trầm đi tới.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, hướng cameras về phía cô chụp, âm thanh liên tiếp khiến Tư Lật trên mặt không nhịn được, đưa tay bụm mặt, “Đừng chụp nữa.”
Cô luôn cảm thấy có chút xấu hổ, sợ Duyệt Nhất Trầm chê cười cô tự luyến.
“Lớn lên xinh đẹp như vậy còn không cho chụp sao?” Duyệt Nhất Trầm cười nói, “Tôi xem một chút hôm nay cô chụp được bao nhiêu?”
Tư Lật giấu điện thoại sau lưng, “Không cho.”
Nếu như Duyệt Nhất Trầm cố gắng đoạt, đoán chừng không cần một giây đồng hồ là có thể cướp được, tay anh dài như vậy, với tay một chút là có thể bắt được. Nhưng Tư Lật hiểu rõ anh, anh rất galang, cùng nữu minh tinh đi thảm đỏ cho tới bây giờ đều là ôm hờ, thực sự nếu phải chụp hình, bàn tay cũng tránh ra, tuyên truyền cùng hoạt động ở ngoài phim, càng cố gắng hết sức tránh đụng trực tiếp vào khách quý nữ, cho nên thường bị khán giả trêu chọc là một gay thân sĩ.
Bởi vậy cô có thể nói là hoàn toàn không có phòng bị, lúc anh lại gần cô ngẩng ra, sau đó mới theo bản năng ngửa về phía sau, kết quả không để ý khả năng cân bằng của mình chỉ tồn tại bằng số không, thẳng tắp hướng mặt đất té xuống.
Duyệt Nhất Trầm lanh tay lẹ mắt đưa tay về phía cô, tốc độ quá nhanh, kéo cả người anh cũng nghiêng theo, té lên người của cô.
Nhịp tim Tư Lật dừng lại, đầu óc gần như trống rỗng, nhìn thấy con người đen nhánh kia của anh.
Khoảng cách hai người rất gần, Tư Lật ngửi được hơi thở thanh mát xen lẫn mùi cạo râu của anh, sợi tóc trước trán anh gần như đụng đến mắt cô.
Anh rất nhanh đỡ cô dậy, hiển nhiên cũng thuận tay lấy đi điện thoại di động của cô.
Chờ cô kịp phản ứng, đối phương đã đem toàn bộ ảnh chụp gửi đến điện thoại di động của anh.
“Không có gì không nên nhìn hả?” Anh hỏi một tiếng.
Tư Lật tức giận nhìn anh một cái, “Gửi cũng gửi xong rồi, có ý nghĩa gì?”
Nghe được anh khẽ cười một tiếng, đưa điện thoại di động trả lại cho cô, nói đùa: “Nếu như thích chụp ảnh, tôi có thể thuê cho cô một phòng chụp ảnh, cho cô chụp đủ.”
“Có thể chứ?”
Duyệt Nhất Trầm cho cô một cú, “Thật đúng là muốn chụp.”
Tư Lật che ót, tội nghiệp mà nhìn anh, “Muốn, muốn để lại chút kỷ niệm.”
Anh trong nháy mắt lại mềm lòng, cầm lấy cameras nói: “Nếu như cô muốn chụp, tôi chụp cho cô.”
Tư Lật ngay lập tức vui vẻ.
Cô hình như cũng nắm giữ được chút bí quyết làm nũng.
Buổi tối lúc Tư Lật mở Weibo mới phát hiện mình không chuyển tài khoản, một chùm ảnh chụp trực tiếp phát với quý danh.
Qúy danh của cô tên gọi là: Mê muội Duyệt Nhất Trầm, thông thường đều là chia sẽ động thái phòng làm việc cùng các tác phẩm của Duyệt Nhất Trầm. Cô thường lẫn lộn trong vòng fan hâm mộ của Duyệt Nhất Trầm, cho nên trong vòng không coi là nhỏ, cũng nhiều fan Duyệt Nhất Trầm chú ý lẫn nhau.
Đột nhiên phát một chùm ảnh chụp, cô hơi lo lắng sẽ khiến người hâm mộ hiểu lầm.
Nhưng mà sự thực chứng minh là cô suy nghĩ nhiều, đến sáng ngày hôm sau mở Weibo thì Weibo đó chỉ có hơn mười lượt bình luận, tự chụp và anh chụp khác rất xa, không ai nhận ra cô bé trong hình là avatar của Duyệt Nhất Trầm, vì vậy cũng không thu hút nhiều sự chú ý.
Cô lặng lẽ xóa nó, sau đó lại dùng tài khoản Weibo phụ phát một lần.
Gần như đúng lúc xóa Weibo, Duyệt Nhất Trầm gửi một tin nhắn Weichat.
Duyệt Nhất Trầm: “Tại sao muốn xóa ảnh chụp?”
Tư Lật: “Làm sao anh biết Weibo của tôi?!!!”
Duyệt Nhất Trầm: “Lúc ra cửa cầm nhầm iPad.”
Tư Lật:...... “Hình ảnh, Baidu Wangpan, Trình đa phương tiện và video đều đừng chọn!”
Duyệt Nhất Trầm: “Được.”
Mười phút sau anh lại gửi tin nhắn lần thứ hai, lần này là một giọng nói, anh ở bên kia rất yên tĩnh, âm thanh truyền tới không có bất kỳ tạp chất gì, trầm thấp dễ nghe, giống như ở cánh đòng bát ngát tấu lên đàn violon.
Duyệt Nhất Trầm: “Cho dù coi phim Mỹ, cô cũng đừng xem thể loại này... Cô đừng hù dọa dì Lý.”
Tư Lật quả thật muốn bùng nổ: “Không phải nói anh đừng chọn sao!”
Duyệt Nhất Trầm: “Không cẩn thận chọn sai rồi.”
Tư Lật không lời nào để nói, chỉ có thể gắng gượng nói sang chuyện khác: “Không ở phòng làm việc?”
Duyệt Nhất Trầm: “Lồng tiếng bên này còn có một chút việc thu âm bổ sung, ngày hôm nay chắc là có lẽ trở về sớm, cô muốn ăn cái gì?”
Tư Lật: “A, thật vậy chăng! Tôi muốn ăn xong sẽ đi shoping, cho nên chúng ta có thể ăn ở trung tâm thành phố không?”
Duyệt Nhất Trầm: “Có thể.”
Nửa phút sau anh lại bổ sung một câu: “Chờ tôi trở về đón cô.”
Tư Lật không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ xóa câu vừa đánh một nửa: Vậy tự tôi quá giang xe ra...
May mà hôm nay anh không cho cô leo cây.
Sáu giờ chiều anh về đến nhà, Tư Lật đã sớm tự mình cột tóc, mặc quần áo xong, nhu thuận ngồi ở phòng khách chờ anh.
Duyệt Nhất Trầm vốn có ý định thay quần áo khác lại ra cửa, nhưng thấy chính mình vừa vào cửa Tư Lật liền tung tăng chạy tới, đứng ở trước mặt anh ngẩng đầu ngóng trong mà nhìn anh, anh liền dừng thay đổi giày, trực tiếp khom lưng ôm cô bé nhỏ.
“Muốn ăn cái gì, nghĩ kỹ chưa?”
Tư Lật ánh mắt lấp lánh, “Muốn ăn đồ Nhật.”
Duyệt Nhất Trầm từ tủ giày lấy ra đôi giày nhỏ của cô, Tư Lật vội vã vùng vẫy muốn xuống đất: “Tự tôi mang.”
Nhưng anh đã dứt khoát một tay thay cô mang vào.
Cô không khỏi cảm khái, “Cảm giác mình không phải biến thành cô gái nhỏ, hoàn toàn là biến thành người tàn phế.”
Duyệt Nhất Trầm cười rộ lên, sờ soạng mặt cô nói: “Cô bé nên được chăm sóc như vậy.”
Tư Lật tự dưng có chút buồn, cô nhớ kỹ lúc mình còn là cô bé con, cũng không có từng được chăm sóc như vậy. Bởi vì cô từ lúc còn nhỏ vẫn là tự mình mặc đồ mang giày, từ bắt đầu mặc đồ lót khố cũng chính là tự mình giặt sạch.
Duyệt Nhất Trầm còn cưng chiều như vậy tiếp nữa, cô chỉ sợ thực sự có ngày rơi vào tay giặc vĩnh viễn không thoát ra được.
Xe sắp sửa dừng lại, Tư Lật tháo dây an toàn muốn xuống xe, lại bị người đè đầu, “Đừng nhúc nhích.”
Duyệt Nhất Trầm sau lưng ghế điều khiển lấy ra một cặp kính đen và chiếc mũ đan màu xám đeo lên, sau đó mới xuống xe đi vòng qua tới bên này ôm cô.
Tư Lật muốn cự tuyệt, nhưng lại vô cùng tham luyến ôm ấp ấm áp dày rộng này, vì vậy làm tê liệt chính mình không giãy dụa nữa.
Duyệt Nhất Trầm trực tiếp ôm cô vào nhà hàng Nhật.
Đây là khu vực đồ ăn nhật bản có độ nổi tiếng cao nhất rồi, nguyên liệu nấu ăn mới mẻ chính gốc, cảnh vật xung quanh thanh tịnh mà đẹp đẽ, hơn nữa ánh sáng vừa vặn, không dễ dàng bị nhận ra. Nhà hàng này là lựa chọn hàng đầu của rất nhiều nhân vật công chúng trong vòng.
Duyệt Nhất Trầm đeo kính mắt và mũ, thế nhưng lúc vào nhà hàng vẫn dẫn tới không ít cái nhìn chăm chú.
Không phải là nhận ra nhân vật công chúng, mà là thân hình cùng khí chất của anh ở nơi này, vốn ở trong đám người lại tương đối nổi bật, huống hồ trong lòng còn ôm một tiểu loli.
Anh hôm nay mặc một bộ áo len màu xanh da trời, phía dưới là quần jean, rất đơn giản mà thoải mái, khiến cả người anh nhìn đẹp trai anh tuấn.
Duyệt Nhất Trầm sớm điện thoại đặt trước chỗ ngồi, vì vậy hai người sau khi vào cửa liền được dẫn tới trong góc của nhà hàng.
Vị trí bên này tương đối vắng vẻ, phía trước có chậu hoa cản trở, phía sau đều là tường thủy tinh. Bởi vì sân chơi ở gần đó, cho nên ở vị trí này vừa vặn có thể thấy bánh xe bầu trời xinh đẹp đang chuyển động.
Chỉ là bàn xéo đối diện ba mét có người, hơn nữa còn là mấy cô gái trẻ tuổi.
Tư Lật chú ý tới từ lúc bọn họ đi tới, các cô liền nhìn chằm chằm vào Duyệt Nhất Trầm.
Cô có thể phân biệt ra được, hoàn toàn chỉ là ánh mắt tán thưởng, cũng không phải anh bị nhận ra, điều này làm cho cô có chút yên tâm.
Duyệt Nhất Trầm sau khi ngồi xuống liền cầm menu đưa cho cô, “Muốn ăn cái gì thì chọn.”
Kết quả cô chọn mấy món đều bị bác bỏ.
Không phải cái này quá lạnh thì cái kia quá sống, tôi van anh, sashimi không phải sống thì ăn thế nào?
Tư Lật cuối cùng vẫn là rầu rĩ không vui mà đem menu trả lại, “Quên đi, anh chọn.”
Anh ngược lại cũng không từ chối, trực tiếp cứng nhắc chọn đồ ăn, sau khi gọi món Tư Lật nhìn thoáng qua, tất cả đều là đồ ăn không nóng không lạnh.
Tư Lật há miệng nhưng sau khi nhìn đến ánh mắt cảnh báo “Nhớ lại hậu quả của món lẩu”, lập tức thỏa hiệp.
Mặc dù không có sashimi, nhưng chung quy tốt hơn canh ở nhà của dì Lý.
Lúc hai người ăn được một nửa thì phát hiện không đúng, gần như đồng thời quay đầu nhìn sang, bàn nữ sinh sát vách lập tức lúng túng thu hồi điện thoại di động.
*Hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra.
“Không được chụp?”
“Nhớ là phải đẹp.”
Anh cười đến mức mặt cong cong, “Đã đẹp lắm rồi.”
Trước khi ngủ Tư Lật theo thường lệ lướt Weibo một lần, nhấn vào cột chú ý đặc biệt, phát hiện Duyệt Nhất Trầm thay đổi avatar. Tim Tư Lật ngừng đập một lúc, sau đó mới mở hình kia ra.
Ảnh chụp đúng là ảnh anh vừa chụp cô, cô đứng ở cửa phòng tắm, mặc một bộ váy ngủ màu trắng, cái tai thỏ màu trắng được kéo quanh đầu, tóc bù xù, có vài sợi ướt dính trên mặt trắng noãn của cô. Cô ngửa đầu nhìn anh, vẻ mặt có chút mờ mịt, nhưng con ngươi rất sáng, đen trắng rõ ràng.
Lần đầu cô phát hiện hai mắt của mình cũng được xem là đẹp.
Đã có cư dân mạng phát hiện anh thay đổi avatar, lần lượt để lại bình luận dưới bài viết gần nhất của anh.
Đát đát đát thát thát thát: Nam thần sao anh lại đổi avatar rồi? Lần này tuyệt đối đừng là con gái nha.
Không sai tôi là bạn cùng lớp với cơm tẻ: Đúng vậy nam thần, anh đừng lén kết hôn sinh con nha.
Năm xưa nỗi buồn nhỏ vết thương nhỏ: Có phải là minh tinh nhí mới ký không? Thật xinh đẹp.
Avatar ban đầu của Duyệt Nhất Trầm là ảnh chụp quảng cáo tuyên truyền công ích của Duy Duy. Tấm hình này để hơn hai năm, lúc vừa mới bắt đầu đổi fan đều bùng nổ, nghĩ là con gái riêng của anh, lời đồn trên mạng nổi lên tứ phía, anh cũng không có đổi lại. Hiện tại đổi thành cô, cô không khỏi cảm thán mãi thôi.
Đàn ông đều là có mới nới cũ gì đó.
Tư Lật không tắt đèn, bật cameras làm đẹp trong điện thoại, tìm góc đẹp tự chụp vài tấm gửi cho Duyệt Nhất Trầm.
Tư Lật: Nam thần, cầu xin anh, đổi lại cái khác được chứ?
Duyệt Nhất Trầm rất nhanh trả lời: Chụp ở trên giường? Không tốt lắm đâu?
Tư Lật: Ở cửa nhà vệ sinh chụp là tốt sao?
Duyệt Nhất Trầm: Tôi cảm thấy rất tốt, nghỉ ngơi sớm một chút, đừng chụp nữa.
Sau khi anh trả lời tin nhắn lặng lẽ đem ảnh chụp cô gửi tới lưu về.
Tư Lật có chút buồn bực, vì vậy ngày hôm sau nguyên ngày đều dành để chụp tự sướng.
Dì Lý ở bên cạnh thấy nghẹn họng nhìn trân trối, liền gọi điện thoại cho Duyệt Nhất Trầm, “Tiểu Khả Ái đã chụp suốt ngày, cô bé chơi điện thoại lâu như vậy có phải sẽ đối con mắt không tốt hay không?”
Duyệt Nhất Trầm ừ một tiếng, “Là không tốt lắm, trong thư phòng có một máy ảnh DSLR*, dì lấy xuống cho em ấy.”
*Máy ảnh DSLR hay máy ảnh phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh kỹ thuật số sử dụng hệ thống gương cơ học và hệ thống gương phản xạ để đưa ánh sáng từ ống kính tới ống ngắm ở phía sau máy ảnh.
Dì Lý: “...”
Duyệt Nhất Trầm buổi tối trở về, vừa vào cửa liền thấy cô đang năn nỉ dì Lý dùng máy ảnh DSLR giúp cô chụp ảnh. Dì Lý không biết dùng máy ảnh, xem ra đã làm hết sức, ngẩng đầu nhìn thấy Duyệt Nhất Trầm đi vào nhà, lập tức như trút được gánh nặng, đem máy ảnh đưa cho anh, “Duyệt tiên sinh, cậu tới giúp Tiểu Khả Ái chụp, tôi thật sự là không biết dùng thứ này.”
Lúc anh nhận lấy máy ảnh thì Tư lật đã xoay ngời chạy bịch bịch lên lầu, anh chỉnh cameras, tùy ý chụp mấy tấm bóng lưng nhỏ bé của cô, sau đó theo sau.
Tư Lật đã chạy đến sân thượng, đang ngồi cạnh mép bể bơi chọn ảnh, phát Weibo trước khi Duyệt Nhất Trầm đi tới.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, hướng cameras về phía cô chụp, âm thanh liên tiếp khiến Tư Lật trên mặt không nhịn được, đưa tay bụm mặt, “Đừng chụp nữa.”
Cô luôn cảm thấy có chút xấu hổ, sợ Duyệt Nhất Trầm chê cười cô tự luyến.
“Lớn lên xinh đẹp như vậy còn không cho chụp sao?” Duyệt Nhất Trầm cười nói, “Tôi xem một chút hôm nay cô chụp được bao nhiêu?”
Tư Lật giấu điện thoại sau lưng, “Không cho.”
Nếu như Duyệt Nhất Trầm cố gắng đoạt, đoán chừng không cần một giây đồng hồ là có thể cướp được, tay anh dài như vậy, với tay một chút là có thể bắt được. Nhưng Tư Lật hiểu rõ anh, anh rất galang, cùng nữu minh tinh đi thảm đỏ cho tới bây giờ đều là ôm hờ, thực sự nếu phải chụp hình, bàn tay cũng tránh ra, tuyên truyền cùng hoạt động ở ngoài phim, càng cố gắng hết sức tránh đụng trực tiếp vào khách quý nữ, cho nên thường bị khán giả trêu chọc là một gay thân sĩ.
Bởi vậy cô có thể nói là hoàn toàn không có phòng bị, lúc anh lại gần cô ngẩng ra, sau đó mới theo bản năng ngửa về phía sau, kết quả không để ý khả năng cân bằng của mình chỉ tồn tại bằng số không, thẳng tắp hướng mặt đất té xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Duyệt Nhất Trầm lanh tay lẹ mắt đưa tay về phía cô, tốc độ quá nhanh, kéo cả người anh cũng nghiêng theo, té lên người của cô.
Nhịp tim Tư Lật dừng lại, đầu óc gần như trống rỗng, nhìn thấy con người đen nhánh kia của anh.
Khoảng cách hai người rất gần, Tư Lật ngửi được hơi thở thanh mát xen lẫn mùi cạo râu của anh, sợi tóc trước trán anh gần như đụng đến mắt cô.
Anh rất nhanh đỡ cô dậy, hiển nhiên cũng thuận tay lấy đi điện thoại di động của cô.
Chờ cô kịp phản ứng, đối phương đã đem toàn bộ ảnh chụp gửi đến điện thoại di động của anh.
“Không có gì không nên nhìn hả?” Anh hỏi một tiếng.
Tư Lật tức giận nhìn anh một cái, “Gửi cũng gửi xong rồi, có ý nghĩa gì?”
Nghe được anh khẽ cười một tiếng, đưa điện thoại di động trả lại cho cô, nói đùa: “Nếu như thích chụp ảnh, tôi có thể thuê cho cô một phòng chụp ảnh, cho cô chụp đủ.”
“Có thể chứ?”
Duyệt Nhất Trầm cho cô một cú, “Thật đúng là muốn chụp.”
Tư Lật che ót, tội nghiệp mà nhìn anh, “Muốn, muốn để lại chút kỷ niệm.”
Anh trong nháy mắt lại mềm lòng, cầm lấy cameras nói: “Nếu như cô muốn chụp, tôi chụp cho cô.”
Tư Lật ngay lập tức vui vẻ.
Cô hình như cũng nắm giữ được chút bí quyết làm nũng.
Buổi tối lúc Tư Lật mở Weibo mới phát hiện mình không chuyển tài khoản, một chùm ảnh chụp trực tiếp phát với quý danh.
Qúy danh của cô tên gọi là: Mê muội Duyệt Nhất Trầm, thông thường đều là chia sẽ động thái phòng làm việc cùng các tác phẩm của Duyệt Nhất Trầm. Cô thường lẫn lộn trong vòng fan hâm mộ của Duyệt Nhất Trầm, cho nên trong vòng không coi là nhỏ, cũng nhiều fan Duyệt Nhất Trầm chú ý lẫn nhau.
Đột nhiên phát một chùm ảnh chụp, cô hơi lo lắng sẽ khiến người hâm mộ hiểu lầm.
Nhưng mà sự thực chứng minh là cô suy nghĩ nhiều, đến sáng ngày hôm sau mở Weibo thì Weibo đó chỉ có hơn mười lượt bình luận, tự chụp và anh chụp khác rất xa, không ai nhận ra cô bé trong hình là avatar của Duyệt Nhất Trầm, vì vậy cũng không thu hút nhiều sự chú ý.
Cô lặng lẽ xóa nó, sau đó lại dùng tài khoản Weibo phụ phát một lần.
Gần như đúng lúc xóa Weibo, Duyệt Nhất Trầm gửi một tin nhắn Weichat.
Duyệt Nhất Trầm: “Tại sao muốn xóa ảnh chụp?”
Tư Lật: “Làm sao anh biết Weibo của tôi?!!!”
Duyệt Nhất Trầm: “Lúc ra cửa cầm nhầm iPad.”
Tư Lật:...... “Hình ảnh, Baidu Wangpan, Trình đa phương tiện và video đều đừng chọn!”
Duyệt Nhất Trầm: “Được.”
Mười phút sau anh lại gửi tin nhắn lần thứ hai, lần này là một giọng nói, anh ở bên kia rất yên tĩnh, âm thanh truyền tới không có bất kỳ tạp chất gì, trầm thấp dễ nghe, giống như ở cánh đòng bát ngát tấu lên đàn violon.
Duyệt Nhất Trầm: “Cho dù coi phim Mỹ, cô cũng đừng xem thể loại này... Cô đừng hù dọa dì Lý.”
Tư Lật quả thật muốn bùng nổ: “Không phải nói anh đừng chọn sao!”
Duyệt Nhất Trầm: “Không cẩn thận chọn sai rồi.”
Tư Lật không lời nào để nói, chỉ có thể gắng gượng nói sang chuyện khác: “Không ở phòng làm việc?”
Duyệt Nhất Trầm: “Lồng tiếng bên này còn có một chút việc thu âm bổ sung, ngày hôm nay chắc là có lẽ trở về sớm, cô muốn ăn cái gì?”
Tư Lật: “A, thật vậy chăng! Tôi muốn ăn xong sẽ đi shoping, cho nên chúng ta có thể ăn ở trung tâm thành phố không?”
Duyệt Nhất Trầm: “Có thể.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nửa phút sau anh lại bổ sung một câu: “Chờ tôi trở về đón cô.”
Tư Lật không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ xóa câu vừa đánh một nửa: Vậy tự tôi quá giang xe ra...
May mà hôm nay anh không cho cô leo cây.
Sáu giờ chiều anh về đến nhà, Tư Lật đã sớm tự mình cột tóc, mặc quần áo xong, nhu thuận ngồi ở phòng khách chờ anh.
Duyệt Nhất Trầm vốn có ý định thay quần áo khác lại ra cửa, nhưng thấy chính mình vừa vào cửa Tư Lật liền tung tăng chạy tới, đứng ở trước mặt anh ngẩng đầu ngóng trong mà nhìn anh, anh liền dừng thay đổi giày, trực tiếp khom lưng ôm cô bé nhỏ.
“Muốn ăn cái gì, nghĩ kỹ chưa?”
Tư Lật ánh mắt lấp lánh, “Muốn ăn đồ Nhật.”
Duyệt Nhất Trầm từ tủ giày lấy ra đôi giày nhỏ của cô, Tư Lật vội vã vùng vẫy muốn xuống đất: “Tự tôi mang.”
Nhưng anh đã dứt khoát một tay thay cô mang vào.
Cô không khỏi cảm khái, “Cảm giác mình không phải biến thành cô gái nhỏ, hoàn toàn là biến thành người tàn phế.”
Duyệt Nhất Trầm cười rộ lên, sờ soạng mặt cô nói: “Cô bé nên được chăm sóc như vậy.”
Tư Lật tự dưng có chút buồn, cô nhớ kỹ lúc mình còn là cô bé con, cũng không có từng được chăm sóc như vậy. Bởi vì cô từ lúc còn nhỏ vẫn là tự mình mặc đồ mang giày, từ bắt đầu mặc đồ lót khố cũng chính là tự mình giặt sạch.
Duyệt Nhất Trầm còn cưng chiều như vậy tiếp nữa, cô chỉ sợ thực sự có ngày rơi vào tay giặc vĩnh viễn không thoát ra được.
Xe sắp sửa dừng lại, Tư Lật tháo dây an toàn muốn xuống xe, lại bị người đè đầu, “Đừng nhúc nhích.”
Duyệt Nhất Trầm sau lưng ghế điều khiển lấy ra một cặp kính đen và chiếc mũ đan màu xám đeo lên, sau đó mới xuống xe đi vòng qua tới bên này ôm cô.
Tư Lật muốn cự tuyệt, nhưng lại vô cùng tham luyến ôm ấp ấm áp dày rộng này, vì vậy làm tê liệt chính mình không giãy dụa nữa.
Duyệt Nhất Trầm trực tiếp ôm cô vào nhà hàng Nhật.
Đây là khu vực đồ ăn nhật bản có độ nổi tiếng cao nhất rồi, nguyên liệu nấu ăn mới mẻ chính gốc, cảnh vật xung quanh thanh tịnh mà đẹp đẽ, hơn nữa ánh sáng vừa vặn, không dễ dàng bị nhận ra. Nhà hàng này là lựa chọn hàng đầu của rất nhiều nhân vật công chúng trong vòng.
Duyệt Nhất Trầm đeo kính mắt và mũ, thế nhưng lúc vào nhà hàng vẫn dẫn tới không ít cái nhìn chăm chú.
Không phải là nhận ra nhân vật công chúng, mà là thân hình cùng khí chất của anh ở nơi này, vốn ở trong đám người lại tương đối nổi bật, huống hồ trong lòng còn ôm một tiểu loli.
Anh hôm nay mặc một bộ áo len màu xanh da trời, phía dưới là quần jean, rất đơn giản mà thoải mái, khiến cả người anh nhìn đẹp trai anh tuấn.
Duyệt Nhất Trầm sớm điện thoại đặt trước chỗ ngồi, vì vậy hai người sau khi vào cửa liền được dẫn tới trong góc của nhà hàng.
Vị trí bên này tương đối vắng vẻ, phía trước có chậu hoa cản trở, phía sau đều là tường thủy tinh. Bởi vì sân chơi ở gần đó, cho nên ở vị trí này vừa vặn có thể thấy bánh xe bầu trời xinh đẹp đang chuyển động.
Chỉ là bàn xéo đối diện ba mét có người, hơn nữa còn là mấy cô gái trẻ tuổi.
Tư Lật chú ý tới từ lúc bọn họ đi tới, các cô liền nhìn chằm chằm vào Duyệt Nhất Trầm.
Cô có thể phân biệt ra được, hoàn toàn chỉ là ánh mắt tán thưởng, cũng không phải anh bị nhận ra, điều này làm cho cô có chút yên tâm.
Duyệt Nhất Trầm sau khi ngồi xuống liền cầm menu đưa cho cô, “Muốn ăn cái gì thì chọn.”
Kết quả cô chọn mấy món đều bị bác bỏ.
Không phải cái này quá lạnh thì cái kia quá sống, tôi van anh, sashimi không phải sống thì ăn thế nào?
Tư Lật cuối cùng vẫn là rầu rĩ không vui mà đem menu trả lại, “Quên đi, anh chọn.”
Anh ngược lại cũng không từ chối, trực tiếp cứng nhắc chọn đồ ăn, sau khi gọi món Tư Lật nhìn thoáng qua, tất cả đều là đồ ăn không nóng không lạnh.
Tư Lật há miệng nhưng sau khi nhìn đến ánh mắt cảnh báo “Nhớ lại hậu quả của món lẩu”, lập tức thỏa hiệp.
Mặc dù không có sashimi, nhưng chung quy tốt hơn canh ở nhà của dì Lý.
Lúc hai người ăn được một nửa thì phát hiện không đúng, gần như đồng thời quay đầu nhìn sang, bàn nữ sinh sát vách lập tức lúng túng thu hồi điện thoại di động.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro