Hạnh Phúc Nhỏ Dễ Thương

Chương 1

Dữu Tử Đa Nhục

2024-05-29 23:27:41

“Tôi biết hôm nay không nên gặp cậu!” Cô cắn răng nói, sau khi nhìn người đàn ông lén lút ở góc bàn một cái, đưa tay lấy chiếc mũ đang đội trên đầu xuống đội lên đầu người đàn ông đối diện, lại nhẹ nhàng hạ chiếc mũ xuống che đi đôi mắt đào hoa đó, vội vàng kéo cậu ta ra khỏi quán cà phê.

Ngu Kỷ sải bước theo những bước chân nhỏ của cô, còn tranh thủ thời gian uống mấy ngụm cà phê, bày ra vẻ mặt chẳng sao cả: “Chỉ là vài fan hâm mộ, lại không phải paparazzi, đừng lo lắng.”

“Fan hâm mộ sẽ đội mũ cầm theo máy ảnh âm thầm chụp trộm sao? Đến cả chụp hình chung cũng không muốn?”. Cho dù cô bây giờ không còn là trợ lý của cậu ta nữa nhưng vẫn theo quán tính suy nghĩ mọi mặt thay, “Cái này vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”

Ngu Kỷ vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng sớm cũng đã thành thói quen, anh đưa bánh Donut ra: “Chị vẫn còn ăn cái bánh Donut này chứ?”

“Còn!” Tư Lật nhận lấy, cảm thấy cậu ta không còn nguy hiểm gì nữa, lại tức giận trừng mắt một cái: “Không lo quay phim cho tốt còn trở về làm gì, tôi thấy trợ lý mới của cậu thật không ổn rồi.”

  

Anh có chút vô tội nói: “Em ở xa như vậy trở về thăm chị, chị lại ghét bỏ như vậy sao?”

  

Tư Lật lười để ý đến cậu, nhìn thấy tên paparazzi đội mũ lưỡi trai màu đen phía đối diện đã ra khỏi thang máy dòm ngó xung quanh, vội vàng kéo Ngu Kỷ đi về hướng bên cạnh, nhìn thấy trước mặt là toilet, không chút suy nghĩ liền kéo cậu đi vào.

Vì bên này là góc cua, hơn nữa tầng này của trung tâm thương mại vẫn chưa mở hoàn toàn, rất nhiều cửa hàng vẫn còn đang sửa chữa, vì vậy Tư Lật cho rằng trong này nhất định sẽ không có người.

Nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới bên trong không những có người, mà còn là một người đàn ông.

Đối phương đứng trước bồn nước tiểu đưa lưng về phía họ, cánh tay hơi động đậy, nhất thời không nhìn ra đang cởi hay thắt thắt lưng. Tư Lật trong lòng lo lắng không yên, còn chưa kịp che mắt lại thì người đàn ông phía trước nghe thấy tiếng động, theo bản năng hơi nghiêng người, quay đầu lại nhìn một cái.

Tư Lật tự nhiên cũng tránh không khỏi nhìn thấy một ít... thứ.

Thứ này rất lớn.

Cô vô ý “a” lên một tiếng, cả người như bị điện giật, bị ép đến cứng cả rồi, trong đầu pháo nổ ầm ầm, cũng không biết là bị dọa hay bị gì, bị Ngu Kỷ kéo mới phản ứng lại, vừa nói xin lỗi vừa vội vàng cúi đầu xoay người lại.

  

Nhưng trong đầu lại không thể khống chế, không ngừng nghĩ về những hình ảnh ban nãy, thậm chí cũng quên việc nên phải lập tức ra ngoài.

Từ trong phản xạ của gạch men trắng tinh, cô có thể nhìn thấy một đôi chân thon dài thẳng tắp, có thể nhìn thấy đối phương cúi đầu ung dung, thong thả sửa sang lại quần áo, sau đó đi qua.

Không chút hoảng loạn nào.

Tên Ngu Kỷ kia vẫn còn cười trộm ở một bên, chế nhạo nói: “Đây là WC nam a chị hai, chị thật sự không phải cố ý chứ?”

  

Cái tên chết tiệt này! Tư Lật thầm mắng, thấp giọng nói: “Nếu không thì tôi kéo cậu đến WC nữ nhé? Tiểu sinh đang nổi trốn về nước gặp riêng phụ nữ bên ngoài, còn trốn vào trong WC nữ, đây là muốn tạo ra tin tức lớn sao?”

Bên kia truyền đến tiếng nước, Tư Lật vội vàng quay đầu xin lỗi với người ta, “Xin lỗi đã mạo phạm rồi, chúng tôi thật sự không phải cố ý…” Lời vẫn còn chưa nói hết đã hoàn toàn sửng sốt khi nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông trong gương.

  

Gặp quỷ rồi.

Đối phương đứng trước bồn rửa tay sau khi rửa tay xong, thông qua gương nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh lẽo, môi mỏng hơi nhấp, mặt không biểu cảm, cũng không nói bất kỳ lời nào.

Quá trình này nhìn không ra là vui hay không vui.

Xong rồi, xong rồi, xong rồi.

  

Ngu Kỷ vẫn giữ nguyên tư thế đó, tầm mắt đảo qua eo người đàn ông đó, nhướng lông mày cười hì hì nói: “Kích cỡ của anh Nhất Trầm thật tuyệt.”

A, Tư Lật muốn đem hắn bóp chết.

Có lẽ vì quen biết với Ngu Kỷ, hắn cong cong môi, khẽ gật đầu, “Cảm ơn.”



Đợi khi người đàn ông đó xoay người rời khỏi, Tư Lật vịn vào bồn rửa tay, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Ngu Kỷ đứng một bên vẫn còn một mình dư vị, “Mẹ ơi, như thế mà cũng có thể gặp được. Tại sao lúc nảy em không xin chụp ảnh cùng anh ấy nhỉ?” Lại nói: “Thật sự, thật sự là nam thần, toàn thân trên dưới không có chút khuyết điểm nào!”

Đúng vậy, như thế mà cũng có thể gặp được.

Cô sống nhiều năm như vậy, liều mạng ở trong ngành giải trí, nổ lực tiếp cận anh cũng không có cơ hội nói chuyện. Hôn nay lại có thể trực tiếp nhìn thấy đại bảo bối của anh.

Cô… Thực sự rất tuyệt nhưng vẫn thấy rất đau lòng.

Nam thần thật lạnh nhạt, cũng không thèm để ý đến cô.

“Chụp hình? Ở WC?” Tư Lật cười lạnh rơi lệ, đem bánh Donut ném vào lòng ngực Ngu Kỷ, “Cái tai họa nhà cậu, lần này thật sự bị cậu hại chết rồi!”

Ngu Kỷ sờ sờ mũi: “Con người chị thật là, không nên cảm ơn em sao? Ngưỡng mộ người ta lâu như thế, đến cả tấm hình chụp chung cũng không có. À, có ảnh chụp chung, lần trước khi em đứng cùng sân khấu với anh ấy, chị đứng bên cạnh, lúc chụp hình đã lọt vào ống kính rồi không phải sao?”

Không nhắc còn hơn.

“Đó là tấm hình tôi muốn tiêu hủy nhất.” Lúc đó, cô đứng ở một góc mà ánh đèn không thể chiếu tới, đang lặng lẽ kéo nội y, đèn flash liền sáng.

“Lần này thì lời quá rồi, đến bộ phận quan trọng nhất cũng nhìn thấy rồi. Tư Lật, em nói cho chị biết, chị có thể không biết, với kích cỡ đó của anh ấy, trong nhóm đàn ông ở Châu Á tuyệt đối được xem là hơn cả A rồi. Hơn nữa nhan sắc còn…”

Tư Lật nắm tay, cắn răng thấp giọng rống: “Cậu cút về Paris cho tôi.”  

Nhan sắc rất tuyệt, điều này cô biết!

Một lần nữa chứng minh nam thần của cô không phải người kén chọn.

Sau khi đuổi Ngu Kỷ đi, cô dùng nửa tiếng để điều chỉnh lại tâm trạng, trực tiếp đi đến phòng làm việc. Ngày đầu tiên báo cáo, không thể đến trễ, càng không thể xin nghỉ.

Cô chỉ có thể ở trên đường không ngừng cầu nguyện Duyệt Nhất Trầm hôm nay không cần đến phòng làm việc.

Đúng, mấy ngày trước, cô thuận lợi được phòng làm việc của Duyệt Nhất Trầm tuyển dụng, đồng thời hôm nay chính thức nhậm chức trợ lý riêng cho anh.

Đây cũng chính là lý do tại sao sau khi cô nhìn thấy phúc lợi lại cảm thấy đau lòng.

  

Cô biết, ấn tượng đầu tiên vô cùng quan trọng, vì vậy hôm nay cố tình thức dậy sớm một tiếng, dùng nửa giờ để trang điểm, phối với bộ quần áo khéo léo nhưng không hề cứng nhắc, kết quả thất bại trong gang tấc. Nam thần sẽ nghĩ sao về cô, có sẽ hay không sa thải khi nhìn thấy cô? Nói đi phải nói lại, nam thần tại sao ở WC cũng có thể có khí chất phi phàm như thế?

  

……

Cô mang tâm tình hối hận đến không thể hối hận thêm như thế, thấp thỏm bất an đến phòng làm việc.

Phòng làm việc của Duyệt Nhất Trầm ở một tiểu khu xa hoa nhưng vô cùng yên tĩnh, giao thông thuận tiện, hoàn cảnh tuyệt đẹp. Tư Lật sớm giống như kẻ ngốc đem vị trí đó khắc ghi vào trong tim rồi, hoàn toàn không cần nhìn địa chỉ trên email, dựa vào trí nhớ để tìm đến phòng làm việc.

Sau khi cô lên lầu đứng trước cửa gọi một cuộc điện thoại cho chị Kết, đối phương lập tức vẫy tay với cô từ bên trong, sau đó đích thân đến dẫn cô vào trong.

  

Chị Kết đã làm trợ lý cho Duyệt Nhất Trầm kể từ khi anh ấy xuất đạo cho đến nay, sau khi trở thành người đại diện có danh tiếng cũng dứt khoát, kiên quyết đi theo Duyệt Nhất Trầm khi anh mở phòng làm việc chuyển màn. Nếu như không phải vì năm nay phòng làm việc của Duyệt Nhất Trầm muốn phát triển người mới, cần quản lý như chị ấy xuống núi, chị ấy cũng không cần phải tìm trợ lý thay cho Duyết Nhất Trầm.

Sau khi vào cửa Tư Lật nhanh chóng quét mắt một vòng quanh phòng làm việc, phát hiện Duyệt Nhất Trầm không có ở đây, cô mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

  

Trước đây, chị Kết và cô cũng từng gặp nhau vài lần trong các trường hợp khác nhau, lúc phỏng vấn cũng nói chuyện rất vui vẻ, vì vậy không tính là xa lạ, cũng không cần phải hàn huyên quá nhiều. Chị Kết dẫn Tư Lật dạo quanh một vòng, cũng giới thiệu một lượt với mọi người, tiếp theo dẫn cô lên lầu. 

  



Phòng làm việc này là hai tầng đối lập nhau hoàn toàn, tầng một thì trang hoàng đơn giản, bầu không khí thoải mái, còn tầng hai thì có phần nghiêm túc, đến cả bình hoa trong góc đều là màu sắc lạnh lẽo.

“Gian phòng lớn đó là phòng hội nghị, phòng này là phòng làm việc của chị, phòng ở giữa là phòng của Duyệt Nhất Trầm.” Chị Kết giới thiệu với cô, “Trước tiên đến phòng làm việc của chị ngồi một chút, nhân lúc Duyệt Đại vẫn chưa đến, chị nói sơ qua công việc của em cũng như một số thói quen của cậu ấy. Còn có một số kế hoạch công việc gần đây, chị đều đã chỉnh sửa xong cả rồi, để trong hòm thư công tác của cậu ấy, trở về chị đem tài khoản đưa cho em.”

“Được” Công việc của trợ lý đa phần đều như nhau, cô tiếp nhận rất nhanh, bất quá thì làm lại từ đầu.

  

“Mặc dù chức vị trước mắt của em là trợ lý, nhưng tình hình của chúng ta em cũng phải biết rõ. Thực ra cũng tương đương với người đại diện rồi, chỉ có điều lượng công việc của Duyệt Nhất Trầm không lớn, vì vậy một số công việc của người quản lý chị cũng đưa cho em, chị hiện tại quá bận rồi.” 

“Cái này em biết.” Tư Lật gật đầu, lần trước lúc nói chuyện hai người họ cũng từng nói đến chuyện này, hơn nữa tiền lương họ đưa ra cũng tương đương với trình độ của người quản lý rồi. 

   

Tư Lật vào phòng cùng chị Kết, sau khi cảm ơn đã nhận lấy ly nước ép từ trong tay chị ấy, lại nói: “Mọi người bình thường đều gọi anh ấy như vậy?”

  

“Duyệt Đại sao?” Chị Kết cười rồi mới giải thích, nói: “Muốn gọi thế nào thì tùy ý, cậu ấy cũng không để ý những chuyện đó.”

  

Lại nói về một số hạng mục công việc và thói quen của Duyệt Nhất Trầm, ngược lại đều rất dễ ứng phó, không có đam mê gì, những chuyện bản thân có thể xử lý được tuyệt đối sẽ tự tay làm lấy, trong bất kỳ trường hợp nào trợ lý cũng phải đứng bên cạnh, anh ta đều sẽ tự mình cầm nước và trang phục. Phẩm chất của anh trong ngành đều được đánh giá rất tốt, anh dễ tiếp xúc hơn so với nhiều minh tinh nhỏ khác, độ galang cũng có tiếng.

Nghe nói việc tuyển chọn trợ lý lần này, chỉ mới nộp sơ yếu lý lịch đã có hơn hai trăm người, nếu như không phải vì có chút giao tình với chị Kết, lại từng lăn lộn hai năm ở công ty lớn như Tinh Ngu thì cô căn bản không có cửa mà vào.

 

Sau khi bàn xong chuyện chính hai người lại tùy ý trò chuyện một chút, cửa của phòng làm việc của chị Kết không có đóng, vì vậy Tư Lật nghe rất rõ âm thanh truyền từ lầu dưới lên.

“Duyệt Đại, chào.”

“Duyệt Đại đến rồi, hôm nay lại chạy bộ đến?”

Giọng của người đàn ông rất thấp, nhưng âm sắc rất rõ ràng, cũng rất dễ nhận ra. Chỉ là Tư Lật quá căng thẳng nên không biết anh đang nói cái gì.

  

“A, chị Kết ở tầng trên, đang nói chuyện với trợ lý mới của anh.”

  

Tay Tư Lật đặt trên đầu gối hơi cuộn lên, trái tim cứ đập liên hồi, huyệt thái dương căng chặt, hai chân bắt đầu không thoải mái, cũng không biết nên hối hận vì hôm nay đến đây hay nên hối hận vì hôm nay gặp Ngu Kỷ.

  

Thử hỏi minh tinh nào có thể chấp nhận một nữ trợ lý nhìn thấy nơi tư mật của mình trong nhà vệ sinh chứ.

Có lẽ cô nên cải trang, thay đổi quần áo ở trên xe, có lẽ như thế sẽ không bị nhận ra.

Thật là thất sách lại dày vò.

 

Chị Kết nghe thấy nghe thấy âm thanh liền ngừng câu chuyện, nhướng lông mày nói với Tư Lật: “Ông chủ của em đến rồi.”

Cô tự nhiên cũng sẽ nghe thấy tiếng bước chân đang lên lầu đó rồi.  

Chị Kết nói xong nhìn ra bên ngoài một cái, sau đó cười đứng lên: “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến. Nào, nào, nào, nhìn thử trợ lý xinh đẹp của cậu đi, Tư Lật.”

  

Tư Lật hít một hơi thật sâu, cứng nhắc quay đầu lại, nhìn vào dáng người cao dài đó, cố gắng trấn định nở nụ cười bình thản: “Duyệt tiên sinh, chào buổi sáng.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Nhỏ Dễ Thương

Số ký tự: 0