Hạnh Phúc Nhỏ Dễ Thương

Chương 8

Dữu Tử Đa Nhục

2024-05-29 23:27:41

Cô không muốn đem lại phiền phức cho anh, nhưng tạm thời cô căn bản không biết liên lạc ai, cũng không biết phải giải thích như thế nào với hàng xóm.

Đừng nói cô bây giờ căn bản không còn sức lực nào để đi bệnh viện, nếu đi, cũng không biết làm thế nào đối phó với ánh mắt của bác sĩ.

Dù sao cô cũng chưa từng thấy đứa bé bốn tuổi nào tự mình đến bệnh viện.

Duyệt Nhất Trầm rất nhanh thì chạy tới, sau khi vào cửa một câu vô nghĩa cũng không có, ôm lấy cô liền xông xuống lầu.

Mãi cho đến đến bệnh viện truyền nước, Tư Lật thần trí mới khôi phục một chút.

Cô mơ mơ màng màng nghe được y tá đang quở trách anh: "Anh làm ba như thế à? Để con gái mới bây lớn có thể ăn đồ bậy sao? Hơn nữa đêm hôm khuya khoắt, cũng chỉ mặc ít như thế..."

Duyệt Nhất Trầm ngoan ngoãn chịu đựng bị mắng, bộ dáng thậm chí có chút đáng thương, "Cái này nếu không thì điều chỉnh chậm một chút? Tôi sợ bé đau."

Y tá mặc kệ anh, cúi đầu phát hiện cô mở mắt, nở nụ cười với cô: “Bạn nhỏ tỉnh rồi?" Sau đó nói với Duyệt Nhất Trầm: "Tiên sinh, phiền anh di chuyển con gái một chút, để dành giường ngủ cho những đứa trẻ cần hơn."

Duyệt Nhất Trầm vội vã cẩn thận ôm cô đi ra ngoài, y tá ở phía sau giúp anh giơ bình dịch, vẫn dời đến đại sảnh để truyền dịch.

Anh không có đem cô đặt ở ghế trên, mà là tiếp tục ôm vào trong ngực. Tư Lật bởi vì khó chịu, ngược lại cũng không đoái hoài tới xấu hổ hay không được tự nhiên, trái lại gập người, tìm một tư thế thoải mái dựa vào.

Y tá lại bưng một ly nước đưa cho Duyệt Nhất Trầm: "Đợi lát nữa uống chút nước muối nhạt bổ sung một chút, hết nước thuốc thì rung chuông."

Duyệt Nhất Trầm nhận lấy ly nước, "Cảm ơn."

Anh cúi đầu, thấy đứa bé trong lòng cụp mí mắt, bộ dạng yếu ớt, có chút thương tiếc, "Trách tôi, không nên cho cô ăn lẩu, ăn cay lại cho cô uống nước đá."

"Chuyện không liên quan tới anh, là tôi nhất định ăn." Tư Lật nhỏ giọng nói.

Ngón tay anh xẹt qua gò má mặt tái nhợt của cô, âm thanh dịu dàng, "Uống nước không?"

Mặc dù cô không muốn uống, cũng biết lúc này thân thể cần bổ sung nước, vì vậy khẽ gật đầu, lúc anh đem ly tới gần, cái miệng nhỏ uống hết nửa ly.

"Có còn khó chịu không?" Duyệt Nhất Trầm hỏi, sau khi để ly xuống, cẩn thận cầm tay nhỏ bé của cô đặt trong lòng bàn tay, cô gắng làm ấm bàn tay lạnh như băng vì ghim tiêm của cô.

"Tốt hơn nhiều rồi." Giọng Tư Lật yếu ớt, ngửa đầu nhìn anh, "Nhưng anh làm thế nào nhanh như vậy đã đến?"

Anh cười cười, màu sắc con ngươi rất đậm, "Tôi không có đi xa, đi dạo một chút trung tâm thương mại ngay bên cạnh tiểu khu, lại mua cho cô vài bộ quần áo."

"... Là hàng thương hiệu sao?" Cô nghiêm túc hỏi.

"Hiệu TC, tôi đã từng tặng cho Duy Duy, em ấy rất thích, xem như là Channel Pháp thời trang trẻ em."

Tư Lật nheo mắt lại, "Tôi đây cũng rất thích."

Duyệt Nhất Trầm bật cười, "Không phải hàng hiệu không muốn, thực sự là nuôi không nổi."

Tư Lật cũng nói giỡn với anh: "Không ai muốn anh nuôi, là chính anh si hán*."

*Si hán: ý chỉ người đàn ông yêu chân thành tha thiết yêu một cô gái.

Bị nói như vậy anh cũng không có lộ ra một tia không ngờ, trái lại còn đưa tay gạt tóc cô rơi vào trong cổ, để cho cô thoải mái hơn một chút.

Cô rốt cuộc biết cái gì gọi là được chiều chuộng cũng không có sợ hãi.

Tư Lật ở lồng ngực ấm áp ngủ thiếp đi, chờ cô tỉnh lại lần nữa đã rút châm, đang được Duyệt Nhất Trầm ôm lên xe.

"Khá hơn không?" Duyệt Nhất Trầm một bên lót gối dưới đầu cô một bên hỏi..

"Ừm, dạ dày không còn đau." Cô mơ mơ màng màng nhìn chiếc cằm cương nghị của anh, có chút hoảng hốt, "Hiện tại mấy giờ rồi?"

Duyệt Nhất Trầm thuận tay đắp tấm chăn nhỏ lên người cô, lại thấp giọng dặn, "Hơn một giờ, cô trước tiên nằm một chút, đừng ngủ thiếp đi, đợi lát nữa về đến nhà uống thuốc rồi ngủ tiếp.

Cô ừ một tiếng, mơ hồ trông thấy anh ngồi vào ghế điều khiển, nhanh nhẹn khởi động xe gạt cần, lăn bánh thì cũng rất nhẹ nhàng chậm chạp.

Quả thực đẹp trai tới cực điểm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chờ xe lần nữa ngừng lại, Tư Lật cũng đã vui vẻ hoạt bát, cô tự mình mở cửa xe nhảy xuống, nhìn bãi đỗ xe hoàn toàn xa lạ ngẩn ra, mờ mịt, "Đến đâu rồi?"

Duyệt Nhất Trầm từ trong xe lấy chăn ra quấn lên người cô, thuận lợi ôm cô, "Nhà của tôi."

"A? Vì sao..." Cô phản ứng kịp, ở trong ngực anh đạp chân, "Tôi không đi nhà anh, tôi phải về nhà mình!"

Duyệt Nhất Trầm không có phản ứng với cô, bước nhanh đi đến thang máy.

Cô tự biết hôm nay đã vô cùng làm phiền anh, không dám làm phiền anh thêm nữa. Vì vậy quyết liệt yêu cầu phải về nhà mình, "Tôi hiện tại đã không sao, hơn nữa tôi bảo đảm sẽ không xảy ra vấn đề lần nữa."

Duyệt Nhất Trầm nhéo nhéo lỗ mũi cô, "Từ nơi này đi nhà cô phải hơn hai mươi phút, đi đi về về tốn một giờ, tôi vẫn phải ngủ chứ?"

Mặc dù biết anh đây chỉ lấy cớ, nhưng Tư Lật vẫn sợ. Đạo đức nghề nghiệp vẫn phải có, anh ngày mai còn phải làm việc, cô không thể ảnh hưởng anh nghỉ ngơi.

Vì vậy ngoan ngoãn bị dẫn tới nhà anh.

Duyệt Nhất Trầm ở trong một căn hộ kép gần phòng làm việc, phòng ở không tính lớn, nhưng không gian sử dụng rất được, tổng thể đơn giản, ưu nhã cách điệu, rất phù hợp với phong cách của anh.

Duyệt Nhất Trầm vặn nắm tay mở cửa, đi thẳng đến cạnh sô pha biên mới buông cô ra.

"Duyệt Nhất Trầm, anh muốn nuôi tôi sao?" Tư Lật trên người còn quấn chăn của anh, ngồi ở đó tựa như một viên kẹo ngọt.

Duyệt Nhất Trầm nhìn cô một cái, từ trong túi lấy ra đôi dép hồng nhạt vừa mua cho cô, tiện thể thay cho cô, sau đó xoa xoa đầu của cô, cười hỏi: "Có thể chứ?"

Tim Tư Lật không hiểu sao đập mất nửa nhịp.

"Sẽ không cảm thấy phiền phức sao?"

"Trẻ con đáng yêu như vậy, nuôi mười đứa cũng không ngại phiền."

Tư Lật nghẹn lời.

Duyệt Nhất Trầm mang cô lên lầu.

“Đêm nay cô trước tiên ở nơi này, ga giường và vỏ chăn đều là mới vừa thay, bên trong có phòng tắm độc lập."

Tư Lật không ngừng gật đầu.

Duyệt Nhất Trầm để cô xuống, tiện thể mở đèn, đem một đống túi quần áo mang về bỏ ngay ngắn vào tủ quần áo.

Tư Lật bò lên giường, lúc mò mẫm đèn đầu giuòng không cẩn thận đụng tới một chốt mở, bên cạnh rèm cửa sổ từ từ mở ra, xuyên qua cửa sổ sát đất, Tư Lật thấy một sân thượng tuyệt đẹp.

Sân thượng rất rộng, thoáng mát, có bàn ghế và dù che ánh nắng mặt trời, còn có một quầy bar nhỏ với một bể bơi bên cạnh, ánh đèn chiếu rọi xuống, hồ bơi hiện lên màu xanh thăm thẳm.

Tư Lật cảm giác mình xem nhẹ căn hộ này.

Duyệt Nhất Trầm nhìn cô nhìn chằm chằm bể bơi ngoài cửa sổ, liếc nhìn, nhịn không được nhắc nhở: "Đừng đi bơi, dễ chết chìm."

Tư Lật lúc phản ứng kịp vẻ mặt thất vọng, cô thiếu chút nữa đã quên chính mình cao không tới một thước.

Duyệt Nhất Trầm không đành lòng nhìn cô mất mác, vội vã an ủi: "Ngày mai đi mua cho cô một chiếc phao liền có thể bơi."

Tư Lật mất hứng thú, "Có phao còn gọi là bơi sao? Cái đó được gọi là ngâm nước."

Duyệt Nhất Trầm cảm thấy buồn cười, nhưng nhìn cô bộ dáng này lại có chút lo lắng, nhịn không được căn dặn: "Thực sự đừng bơi, cô tay ngắn chân ngắn, vạn nhất thực sự gặp chuyện không may lại khó nói, sơ suất mất Kinh Châu*, cô đừng quên cô hôm nay làm thế nào đến bệnh viện."

*Sơ suất mất Kinh Châu: có nguồn gốc từ Tam Quốc Diễn Nghĩa, vì sơ suất của Gia Cát Lượng chưa xem xét kỹ mọi thứ khiến cho nhà Thục Hán mất Kinh Châu, Quan Vũ, Trương Phi bị giết chết, thế lực nhà Thục Hán từ thịnh xuống suy.

"Đã biết. Anh biết không, khi còn nhỏ ba mang tôi đi khảo cổ, ông ấy bận rộn quên mất, để tôi một mình ở bên hồ chơi một ngày đêm."

Ngụ ý là anh so với ba cô còn dong dài hơn.

Duyệt Nhất Trầm sờ mũi một cái, không hiểu sao cô thế nào lớn đến từng này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Buổi tối Tư Lật nằm trên giường lớn mở mắt nhìn lật qua lật lại. Có thể là ban ngày ngủ nhiều, cũng có thể là đã qua giờ ngủ, cô không buồn ngủ chút nào.

Lúc này quá mức ngoài dự đoán, cho nên cô vẫn luôn trong trạng thái kích động, cũng hết sức để cho cô không để mắt đến suy nghĩ không yên lòng.

Tới lúc này, đêm khuya vắng người thì cô phải nhìn thẳng vào những vấn đề kia, không thể không bắt đầu hoảng loạn. Thân thể cô rốt cuộc làm sao vậy? Cô sẽ phải như vậy phải không? Ngộ nhỡ không cách nào khôi phục, cô nên làm cái gì bây giờ?

Trong tâm trạng này cô càng không ngủ được.

Duyệt Nhất Trầm tắm rửa xong đi ra thì nghe được âm thanh dong dong truyền đến từ trong phòng Tư Lật, lại càng hoảng sợ, vội vã đi gõ cửa, "Tư Lật? Cô còn chưa ngủ?"

Cô gái ở bên trong ừ một tiếng.

Cô không có mở cửa, Duyệt Nhất Trầm cũng không tiện xông vào, chỉ có thể xuống lầu hâm nóng một ly sữa bưng lên, "Tư Lật?" Anh gõ cửa, "Mở cửa đi."

Bên trong vang lên tiếng sột xoạt một hồi lâu cửa mởi mở ra.

Duyệt Nhất Trầm không thích ứng, cách một giây sau mới nhớ tới, cúi đầu xuống, sau đó mới nhìn đến đầu cô nhóc, "Ở bên trong làm gì, còn chưa ngủ?"

Tư Lật mở đèn, quay đầu đi vào phòng, "Ngủ không được."

Duyệt Nhất Trầm vừa định hỏi đó là âm thanh gì, liền thấy cô nhóc đi tới chân tường, hai tay chống trên mặt đất, hai chân lật lên trên, đạp dựng đứng lên.

Duyệt Nhất Trầm lại càng hoảng sợ, vội vã đặt ly xuống, tiếp được cô đứng không vững ngã xuống.

"Đừng làm động tác nguy hiểm này, té thì làm sao bây giờ."

Trong giọng nói chứ tràn đầy sự đau lòng

"A." Tư Lật xếp bằng ngồi dưới đất, vẻ mặt rất thất vọng, "Tôi muốn xem thân thể yếu đuối này rốt cuộc có ích gì?"

Duyệt Nhất Trầm không nhịn được cười, tay anh ôm cô lên giường, xoa xoa cánh tay của cô nói: "Làm sao vậy? Sáng sớm không phải còn cao hứng sao? Cải lão hoàn đồng, bao nhiêu người ước ao còn không được."

"Thế nhưng tôi cũng không muốn quay lại lần nữa." Giọng cô rất uể oải,

"Hơn nữa ngộ nhỡ vẫn mãi không trưởng thành thì sao. Không giải thích được người thậm chí ba mươi tuổi đột nhiên biến thành người sinh hoạt cũng không thể tự lo liệu, tôi cũng ghét bỏ chính mình. Duyệt Nhất Trầm anh nói tôi có đúng hay không bị người ngoài hành tinh tiêm thứ gì vào?"

Còn là tia phóng xạ đột biến? Vi-rút kiểu mới? Cô cũng không dám nói, nghĩ thôi cũng cảm thấy đáng sợ.

"Sinh hoạt không thể tự gánh vác? Tôi nhìn cô có thể, không phải còn muốn tự mình về nhà sao?" Duyệt Nhất Trầm trêu chọc xong lại an ủi cô: "Hơn nữa cô đáng yêu như vậy, ai lại ghét bỏ."

Tư Lật hoàn toàn không nghe lọt anh nói bất luận cái gì, chỉ là ôm đầu vẻ mặt lo nghĩ, "Cũng không cách nào làm việc, không có thu nhập thì nuôi sống mình như thế nào? Còn phải đi học một lần nữa? Giết tôi đi."

Rõ ràng là một tiểu nha đầu, nhưng vẻ mặt già dặn nói ra những lời này, đặc biệt buồn cười. Cô phiền não như vậy, Duyệt Nhất Trầm tâm tình lại vô cùng tốt, có lẽ không bằng nói một chút anh cả ngày hôm nay tâm tình cũng không tệ, "Tôi nuôi ngươi, tôi rất muốn một đứa con gái."

"Tôi có ba!"

"Cho nên nếu ông ấy không muốn nuôi, tôi tới nuôi."

Tư Lật càng thêm đau đầu, "Bây giờ là lúc nghiêm túc thảo luận quyền nuôi con sao?"

“Xin lỗi, chỉ là muốn cho cô đừng lo lắng." Duyệt Nhất Trầm cười sờ sờ đầu của cô, trấn an nói: "Nhẫn nhục chịu đựng, ngủ sớm dậy sớm, sinh hoạt thật tốt, coi như là ông trời tặng cho cô một phần quà. Nếu như cô thực sự lo lắng, tôi ngày mai lại dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra một chút, thế nào?"

Tư Lật gục mặt xuống, Duyệt Nhất Trầm nhìn không ra cô đang suy nghĩ gì, cuối cùng chỉ đưa ly sữa tươi qua, "Tới, uống sữa tươi rồi ngủ."

"Tôi không uống sữa tươi."

"Uống một chút ngủ ngon hơn."

Cô không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, đành phải nhấp vài hớp lại giục anh đi ngủ, "Ngày mai anh còn phải chụp hình, nhanh lên trở về phòng nghỉ ngơi."

Duyệt Nhất Trầm xoa xoa tóc bù xù của cô, "Ừ, cô cũng ngủ đi, đừng lăn qua lăn lại."

Sau khi nhìn chằm chằm cô nằm xuống anh mới xoay người đi ra ngoài, lúc đóng cửa trong nháy mắt mới nhớ tới cô quên uống thuốc. Vì vậy lại gõ cửa, "Tư Lật, uống thuốc rồi ngủ tiếp."

Không người trả lời, mặc dù là biết cô đang giả bộ ngủ, Duyệt Nhất Trầm cũng không nỡ gọi cô dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Nhỏ Dễ Thương

Số ký tự: 0