Hành Trình Du Lịch Chư Thiên Vạn Giới Bắt Đầu Từ Phong Thần
Chỉnh Đốn Bi Ch...
Đông Nhật Chi Dương
2024-11-16 00:43:47
Người dịch: Nxkhiêm
Mấy ngày sau, Phong Nguyên để Triệu Hoành lưu thủ Ác Hổ Câu, tăng Hồ Liễu Sinh lên là nhị trại chủ, chính mình mang theo đám người Đàm Hữu Đạo trở về Bi Châu.
Ở bên trong kế hoạch của Phong Nguyên, Ác Hổ Câu chỉ cần duy trì hiện trạng, có thể ngay lập tức biết tin tức ở các đại châu phủ Sơn Đông là được.
. . .
Sau khi trở lại Bi Châu, Phong Nguyên không ngừng bắt đầu thực hiện những động tác lớn, nhấc lên từng trận sóng gió.
Huấn luyện lính mới, chèn ép cường hào địa chủ, thanh lý đạo phỉ.
Ngoài ra còn thu nạp các đại Vệ Sở Binh hộ nhân thủ, một lần nữa đo đạc Vệ Sở thổ địa, thanh lý quân đồn. . .
Những chuyện này phức tạp không thể tả, làm cho đám người Khương Anh Kiệt, Đàm Hữu Đạo mệt bở hơi tai.
Chỉ có điều, theo thời gian dần trôi qua, thế lực dưới trướng Phong Nguyên cũng bắt đầu lớn mạnh như bay.
Thời gian vội vã, trong nháy mắt đã một tháng trôi qua.
Ngày này, trong đại sảnh huyện nha Bi Châu, Phong Nguyên ngồi ở vị trí đầu, khí độ ung dung. Hai bên trái phải phân biệt ngồi văn võ dưới trướng.
Ngồi đầu bên trái chính là Khương Anh Kiệt, hắn xuất thân phủ Chu Vương, từ vừa mới bắt đầu đã hiệu lực ở bên cạnh Phong Nguyên, tư lịch thâm hậu, bây giờ chấp chưởng Vương phủ Tả Vệ cùng đội lính bắn súng, địa vị gần như chỉ ở bên dưới Phong Nguyên.
Ở bên cạnh hắn, còn có Cổ Như Kim, Hoàng Thủ Chính, gồm năm, sáu người. Trong đó Cổ Như Kim chưởng quản nội vụ Vương phủ, phụ trách mời chào những quyền sư giáo đầu từ trên giang hồ, còn chưởng quản chuyện tình báo.
Năm, sáu người bên cạnh Hoàng Thủ Chính là nhân tài bên trong thân quân được Hoàng Thủ Chính đề bạt lên khi biên luyện lại quân sĩ Vương phủ, những người này trong tương lai đều sẽ là trung tầng tướng tá trong quân.
Bên trái là võ tướng, bên phải tự nhiên là văn sĩ.
Bên phải văn sĩ lấy Đàm Hữu Đạo dẫn đầu, ở bên cạnh hắn ngồi bảy tám người, có người từng là quan phủ lại mục ở Bi Châu, có người là nhân tài được mời chào, đều là người già giặn, làm việc cẩn trọng.
Trải qua thời gian phát triển dài như vậy, dưới trướng Phong Nguyên cuối cùng cũng có đủ văn võ, dựng lên một đoàn thể nhỏ sinh cơ bừng bừng.
Tương lai có thể để đoàn thể lớn mạnh hay không thì phải xem năng lực của Phong Nguyên cùng những thủ hạ này rồi.
- . . . Bây giờ chúng ta đã hoàn toàn nắm giữ Bi Châu, phú thương địa chủ trong thành còn có trang bảo ngoài thành cũng đều biểu thị thần phục, đất ruộng có thể thanh lý cũng đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, đợi đến sang năm, thu gặt lương thực đầy đủ chúng ta biên luyện ba mươi nghìn nhân mã!
Đàm Hữu Đạo bây giờ là chủ bộ của Vương phủ, trong tay cầm một quyển sách, bẩm báo cho Phong Nguyên nghe về thu hoạch trong quãng thời gian này.
Bây giờ Bi Châu phát sinh biến hóa cực lớn.
Ngoài thành, cường đạo trong núi rừng bị đám người Khương Anh Kiệt, Hoàng Thủ Chính công kích, hoặc là hủy diệt, hoặc là chạy ra Cảnh nội Bi Châu.
Còn có lưu dân tiến vào Bi Châu, cũng được nhập tịch, trong đó thanh niên trai tráng được tuyển thành sĩ tốt, đồn điền luyện binh, người già trẻ em được nhận vào làm việc vặt vãnh.
Không còn lưu dân cùng cường đạo, Bi Châu nhất thời trở nên an toàn không ít.
Bây giờ, ở thời đại này, người có chức vị không ít nhưng chân chính có thể làm thực sự vô cùng hiếm thấy, Đàm Hữu Đạo tuy rằng xuất thân lục lâm sơn trại, nhưng bản lĩnh vượt xa những tri phủ Huyện lệnh kia.
Có hắn trù tính chung toàn cục, hơn nữa chiêu mộ thêm rất nhiều văn sĩ phụ trợ, quản lý toàn bộ sự vụ lớn nhỏ trong Bi Châu ngay ngắn rõ ràng.
Thế lực dưới trướng Phong Nguyên có thể phát triển nhanh chóng như thế, Đàm Hữu Đạo không thể không kể công.
- Đàm chủ bộ cực khổ rồi!
Phong Nguyên gật gù, trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng.
Sau đó, ánh mắt của hắn xoay chuyển, rơi vào trên người Khương Anh Kiệt.
- Khương thiên hộ, bây giờ thân quân của Vương phủ tổng cộng có bao nhiêu người? Trong đó lại có bao nhiêu tinh binh có thể ra trận?
Khương Anh Kiệt đứng dậy, chắp tay, hồi đáp:
- Bẩm Tiểu vương gia, bây giờ thân quân của Vương phủ tổng cộng có 4,500 người, còn có mới vừa chiêu mộ 2,300 thanh niên trai tráng trong lưu dân mới đến. Tổng binh lực đã đạt đến 6,800 người.
- Trong đó tinh binh có thể ra trận chỉ có hai ngàn! Hơn bốn ngàn lính mới còn lại chỉ cần thao luyện hai tháng là cũng có thể ra trận!
Những ngày gần đây, Phong Nguyên tọa trấn trong thành, cùng Đàm Hữu Đạo đồng thời chỉnh đốn nội chính, mà Khương Anh Kiệt cùng Hoàng Thủ Chính dựa theo Kỷ Hiệu Tân Thư cùng Luyện Binh Kỷ Thự, không ngừng thao luyện lính mới.
Trong lúc huấn luyện, hai người còn luân phiên dẫn người xuất kích, quét dọn sơn tặc đạo phỉ ở cảnh nội Bi Châu.
Sĩ tốt nguyên bản chỉ là mới vừa hình thành sức chiến đấu được ra trận thấy máu, sát khí trên người không ngừng tăng cường, thực lực chí ít tăng gấp đôi.
Cho nên nói, đừng thấy dưới trướng Phong Nguyên chỉ có hai ngàn tinh binh có thể ra trận, lúc chiến đấu chân chính có thể tương đương với mười nghìn quan quân bình thường hoặc là lưu tặc.
- Chỉ có điều. . .
Khương Anh Kiệt hơi dừng lại, nhìn Phong Nguyên cùng Đàm Hữu Đạo rồi nói.
- Tuy rằng binh lực nhiều, nhưng binh khí giáp trụ còn có cung tên tấm khiên vẫn rất thiếu, hiện tại chỉ có thể bảo đảm thân quân có vũ khí hoàn chỉnh, lính mới hiện tại huấn luyện dùng đều là côn gỗ, nếu như không có binh khí, coi như huấn luyện tốt cũng không có cách nào để ra trận!
Mấy ngày sau, Phong Nguyên để Triệu Hoành lưu thủ Ác Hổ Câu, tăng Hồ Liễu Sinh lên là nhị trại chủ, chính mình mang theo đám người Đàm Hữu Đạo trở về Bi Châu.
Ở bên trong kế hoạch của Phong Nguyên, Ác Hổ Câu chỉ cần duy trì hiện trạng, có thể ngay lập tức biết tin tức ở các đại châu phủ Sơn Đông là được.
. . .
Sau khi trở lại Bi Châu, Phong Nguyên không ngừng bắt đầu thực hiện những động tác lớn, nhấc lên từng trận sóng gió.
Huấn luyện lính mới, chèn ép cường hào địa chủ, thanh lý đạo phỉ.
Ngoài ra còn thu nạp các đại Vệ Sở Binh hộ nhân thủ, một lần nữa đo đạc Vệ Sở thổ địa, thanh lý quân đồn. . .
Những chuyện này phức tạp không thể tả, làm cho đám người Khương Anh Kiệt, Đàm Hữu Đạo mệt bở hơi tai.
Chỉ có điều, theo thời gian dần trôi qua, thế lực dưới trướng Phong Nguyên cũng bắt đầu lớn mạnh như bay.
Thời gian vội vã, trong nháy mắt đã một tháng trôi qua.
Ngày này, trong đại sảnh huyện nha Bi Châu, Phong Nguyên ngồi ở vị trí đầu, khí độ ung dung. Hai bên trái phải phân biệt ngồi văn võ dưới trướng.
Ngồi đầu bên trái chính là Khương Anh Kiệt, hắn xuất thân phủ Chu Vương, từ vừa mới bắt đầu đã hiệu lực ở bên cạnh Phong Nguyên, tư lịch thâm hậu, bây giờ chấp chưởng Vương phủ Tả Vệ cùng đội lính bắn súng, địa vị gần như chỉ ở bên dưới Phong Nguyên.
Ở bên cạnh hắn, còn có Cổ Như Kim, Hoàng Thủ Chính, gồm năm, sáu người. Trong đó Cổ Như Kim chưởng quản nội vụ Vương phủ, phụ trách mời chào những quyền sư giáo đầu từ trên giang hồ, còn chưởng quản chuyện tình báo.
Năm, sáu người bên cạnh Hoàng Thủ Chính là nhân tài bên trong thân quân được Hoàng Thủ Chính đề bạt lên khi biên luyện lại quân sĩ Vương phủ, những người này trong tương lai đều sẽ là trung tầng tướng tá trong quân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên trái là võ tướng, bên phải tự nhiên là văn sĩ.
Bên phải văn sĩ lấy Đàm Hữu Đạo dẫn đầu, ở bên cạnh hắn ngồi bảy tám người, có người từng là quan phủ lại mục ở Bi Châu, có người là nhân tài được mời chào, đều là người già giặn, làm việc cẩn trọng.
Trải qua thời gian phát triển dài như vậy, dưới trướng Phong Nguyên cuối cùng cũng có đủ văn võ, dựng lên một đoàn thể nhỏ sinh cơ bừng bừng.
Tương lai có thể để đoàn thể lớn mạnh hay không thì phải xem năng lực của Phong Nguyên cùng những thủ hạ này rồi.
- . . . Bây giờ chúng ta đã hoàn toàn nắm giữ Bi Châu, phú thương địa chủ trong thành còn có trang bảo ngoài thành cũng đều biểu thị thần phục, đất ruộng có thể thanh lý cũng đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, đợi đến sang năm, thu gặt lương thực đầy đủ chúng ta biên luyện ba mươi nghìn nhân mã!
Đàm Hữu Đạo bây giờ là chủ bộ của Vương phủ, trong tay cầm một quyển sách, bẩm báo cho Phong Nguyên nghe về thu hoạch trong quãng thời gian này.
Bây giờ Bi Châu phát sinh biến hóa cực lớn.
Ngoài thành, cường đạo trong núi rừng bị đám người Khương Anh Kiệt, Hoàng Thủ Chính công kích, hoặc là hủy diệt, hoặc là chạy ra Cảnh nội Bi Châu.
Còn có lưu dân tiến vào Bi Châu, cũng được nhập tịch, trong đó thanh niên trai tráng được tuyển thành sĩ tốt, đồn điền luyện binh, người già trẻ em được nhận vào làm việc vặt vãnh.
Không còn lưu dân cùng cường đạo, Bi Châu nhất thời trở nên an toàn không ít.
Bây giờ, ở thời đại này, người có chức vị không ít nhưng chân chính có thể làm thực sự vô cùng hiếm thấy, Đàm Hữu Đạo tuy rằng xuất thân lục lâm sơn trại, nhưng bản lĩnh vượt xa những tri phủ Huyện lệnh kia.
Có hắn trù tính chung toàn cục, hơn nữa chiêu mộ thêm rất nhiều văn sĩ phụ trợ, quản lý toàn bộ sự vụ lớn nhỏ trong Bi Châu ngay ngắn rõ ràng.
Thế lực dưới trướng Phong Nguyên có thể phát triển nhanh chóng như thế, Đàm Hữu Đạo không thể không kể công.
- Đàm chủ bộ cực khổ rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Nguyên gật gù, trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng.
Sau đó, ánh mắt của hắn xoay chuyển, rơi vào trên người Khương Anh Kiệt.
- Khương thiên hộ, bây giờ thân quân của Vương phủ tổng cộng có bao nhiêu người? Trong đó lại có bao nhiêu tinh binh có thể ra trận?
Khương Anh Kiệt đứng dậy, chắp tay, hồi đáp:
- Bẩm Tiểu vương gia, bây giờ thân quân của Vương phủ tổng cộng có 4,500 người, còn có mới vừa chiêu mộ 2,300 thanh niên trai tráng trong lưu dân mới đến. Tổng binh lực đã đạt đến 6,800 người.
- Trong đó tinh binh có thể ra trận chỉ có hai ngàn! Hơn bốn ngàn lính mới còn lại chỉ cần thao luyện hai tháng là cũng có thể ra trận!
Những ngày gần đây, Phong Nguyên tọa trấn trong thành, cùng Đàm Hữu Đạo đồng thời chỉnh đốn nội chính, mà Khương Anh Kiệt cùng Hoàng Thủ Chính dựa theo Kỷ Hiệu Tân Thư cùng Luyện Binh Kỷ Thự, không ngừng thao luyện lính mới.
Trong lúc huấn luyện, hai người còn luân phiên dẫn người xuất kích, quét dọn sơn tặc đạo phỉ ở cảnh nội Bi Châu.
Sĩ tốt nguyên bản chỉ là mới vừa hình thành sức chiến đấu được ra trận thấy máu, sát khí trên người không ngừng tăng cường, thực lực chí ít tăng gấp đôi.
Cho nên nói, đừng thấy dưới trướng Phong Nguyên chỉ có hai ngàn tinh binh có thể ra trận, lúc chiến đấu chân chính có thể tương đương với mười nghìn quan quân bình thường hoặc là lưu tặc.
- Chỉ có điều. . .
Khương Anh Kiệt hơi dừng lại, nhìn Phong Nguyên cùng Đàm Hữu Đạo rồi nói.
- Tuy rằng binh lực nhiều, nhưng binh khí giáp trụ còn có cung tên tấm khiên vẫn rất thiếu, hiện tại chỉ có thể bảo đảm thân quân có vũ khí hoàn chỉnh, lính mới hiện tại huấn luyện dùng đều là côn gỗ, nếu như không có binh khí, coi như huấn luyện tốt cũng không có cách nào để ra trận!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro