Hành Trình Du Lịch Chư Thiên Vạn Giới Bắt Đầu Từ Phong Thần
Phủ Thanh Châu...
Đông Nhật Chi Dương
2024-11-16 00:43:47
Người dịch: Nxkhiêm
Đại Thương, phủ Thanh Châu Hầu. Lúc này đang là xuân, gió mát thổi nhẹ, nhưng khí tức trong phủ Thanh Châu Hầu lại tràn ngập xơ xác tiêu điều cùng căng thẳng.
Trong hậu viện, gió mát thổi, hồ nước hoa sen chập chờn bất định, sân diện tích rộng lớn, đình đài lầu các chênh lệch phân bố, một ít giáp sĩ tinh nhuệ phía bên ngoài không ngừng tuần sát, cảnh giác nhìn về phía chu vi, thủ ngự vô cùng nghiêm mật.
Mấy người hầu gái có thể từ trên người của những giáp sĩ này cảm giác được bầu không khí căng thẳng nghiêm túc, đều núp ở bên hồ nước, nhìn một người thiếu niên ngồi ngay ngắn ở ven hồ nước, trao đổi ánh mắt với nhau, không dám nói chuyện lớn tiếng.
Thiếu niên ở ven hồ nước tựa hồ có bệnh trong người, sắc mặt hơi trắng khiến cho thiếu niên vốn mày kiếm mắt sao, khí thế lại cắt giảm không ít.
Hắn ngơ ngác nhìn hoa sen trong hồ nước, ánh mắt không có tiêu cự, như là đang suy tư chuyện gì đó.
- Thúy Yên tỷ tỷ có cảm thấy sau khi tỉnh lại, công tử thật sự là không còn giống như trước đây nữa rồi hay không?!
Một hầu gái mặc váy đỏ nhìn thấy thiếu gia vẫn ngồi bất động, có chút không nhịn được, sau khi nhìn thấy xa xa giáp sĩ tuần sát đi xa, nàng lặng lẽ tiến đến bên cạnh một người hầu gái mặc áo xanh nhạt, nhỏ giọng nói.
- Ta cũng cảm giác được, trước đây công tử tính tình khá là hấp tấp, căn bản không bao giờ ngồi yên, không nghĩ tới sau khi tỉnh lại trở nên trầm ổn như thế!
Không đợi người hầu gái tên là Thúy Yên kia trả lời, một thiếu nữ mặc áo tím đứng bên cạnh hai người đã liên tục gật đầu.
- Bất luận là hạng người gì, sau khi trải qua một kiếp nạn sinh tử, nhất định sẽ có biến hóa! Lần này công tử gặp phải ám hại, trải qua cửu tử nhất sinh, trở nên trầm ổn cũng rất bình thường! Đâu có gì kỳ quái?!
Thúy Yên tướng mạo xinh đẹp, so với ba người hầu gái khác càng hơn một bậc, bất luận là tính cách vẫn là tướng mạo, đều siêu quần bạt tụy, bình thường rất được Thanh Châu Hầu coi trọng, có chút địa vị ở trong phủ Thanh Châu Hầu.
Mặc dù đang nói chuyện với ba tiểu tỷ muội thế nhưng mà phần lớn sự chú ý của nàng lại đặt trên người của thiếu niên ngồiở cách đó không xa. Thiếu niên này chính là Phong Nguyên, con trai cả của Thanh Châu Hầu, cũng là tiểu chủ nhân của phủ Thanh Châu Hầu.
Quãng thời gian trước, đối phương gặp phải ám sát ở trong thành Thanh Châu, thiếu một chút là chết rồi, nằm ở trên giường mười mấy ngày mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, thần thái cử chỉ cùng tính cách của hắn đã phát sinh biến hóa không nhỏ, làm cho những thị nữ bên người như các nàng có chút không quen.
- Thúy Yên tỷ tỷ nói có đạo lý... Cũng không biết là tặc nhân đến từ nơi nào, lại dám ám sát công tử ở ngay trong thành Thanh Châu, may là công tử không có chuyện gì, bằng không phủ Thanh Châu Hầu của chúng ta sẽ là trời sập!
Người hầu gái mặc váy đỏ tên là Hồng Đào nắm quả đấm nhỏ, có chút vui mừng cảm thán.
- Khẳng định là người Đông Di! Cũng chỉ có những dã nhân Đông Di kia, mới có lá gan lớn như vậy, dám trêu chọc phủ Thanh Châu Hầu của chúng ta!
Ở một bên, Lục Liễu lạnh lùng hừ một tiếng, lúc nói đến hai từ Đông Di, trên khuôn mặt không thèm che giấu biểu cảm xem thường.
Đông Di chính là kẻ địch ở phương Đông của vương triều Đại Thương, những năm gần đây hai bên không ngừng chém giết, từ lâu đã kết xuống nợ máu, đặc biệt là Thanh Châu, nơi cách Đông Di gần nhất, ở trong mắt củatất cả bách tính Thanh Châu, Đông Di chính là vùng đất hoang vu, man dại, đâu đâu cũng có dã nhân, không hề khác gì dã thú cả.
- Lần này Hầu gia là thật sự nổi giận, nghe nói, Hầu gia tự mình mang theo ba vị tướng quân truy tra chuyện này, nếu như đúng là người Đông Di ám sát công tử, Hầu gia nhất định sẽ cho bọn hắn biết lợi hại!
Thúy Yên nói.
Vương triều Đại Thương lập quốc mấy ngàn năm, lấy tứ phương Bá hầu phân lĩnh bốn mặt, Cửu Châu hầu trú đóng ở bát hoang, nhân số sum xuê, dĩ nhiên là thịnh thế hoa tươi cẩm, ngọn lửa hừng hực nấu dầu.
Thanh Châu Hầu là một trong Cửu Châu hầu, là láng giềng Đông Lỗ, giám thị Đông Di, chính là trấn địa trọng yếu của vương triều Đại Thương, Thanh Châu Hầu Phong Tông càng là trọng thần tâm phúc của Nhân Hoàng Đế Ất, là người quyền cao chức trọng tọa trấn một phương.
Dựa theo quy chế phân phong của vương triều Đại Thương, Thanh Châu sở hữu vùng đất màu mỡ diện tích một triệu dặm, nhân khẩu bên trong gần một trăm triệu người, dưới trướng có mấy trăm ngàn binh lính, chỉ đứng sau Đông Bá Hầu thống lĩnh hai trăm đường chư hầu ở phương đông.
Thân là con trai cả của Thanh Châu Hầu, ở Thanh Châu có thể nói là dưới một người trên vạn người, địa vị cực cao, đồng thời Phong Nguyên lại còn là con trai độc nhất của Thanh Châu Hầu. Chính vì vậy, sau khi hắn gặp phải ám sát, Thanh Châu Hầu Phong Tông giận tím mặt, làm cho cả thành Thanh Châu đều vì chuyện này mà trở nên căng thẳng xơ xác tiêu điều. Vốn là thành trì náo nhiệt phồn hoa, chớp mắt trở nên quạnh quẽ không ít.
Cách đó không xa, ở tại ven hồ nước nhìn như đang ngẩn người thần du tứ phương Phong Nguyên, lỗ tai khẽ động, nghe được tiếng nói chuyện của bốn thị nữ, trên mặt lướt qua cảm xúc cay đắng khó có thể nhận ra.
- Hazz! Thực sự là không nghĩ tới, ta lại sẽ đi tới thế giới này!
Đúng vậy! Phong Nguyên đang ngồi bên hồ nước chính là một người xuyên việt.
Chân chính Phong Nguyên đã sớm biến mất ở mười mấy ngày trước, thay vào đó chính là linh hồn đến từ một thế giới khác. Hai cái linh hồn ở trong thời gian mười mấy ngày này dung hợp với nhau, tạo thành một cá thể mới tinh.
- Vương triều Đại Thương, thái sư Văn Trọng, Đông Bá Hầu Khương Hoàn Sở...
Sau khi hấp thu ký ức của linh hồn nơi này, biết được ba cái tên quen thuộc, Phong Nguyên nhất thời cảm giác có chút không tốt rồi. Nơi này rõ ràng là thế giới Phong Thần, hơn nữa còn là lúc sắp bạo phát đại kiếp, vô số Tiên Phật Thần Ma dồn dập nhập cục.
Thân phận của hắn bây giờ chính là con trai cả của Thanh Châu Hầu, một trong hai trăm đường chư hầu ở phía Đông của vương triều nhà Ân, đứng hàng Cửu Châu hầu.
Trong mắt của người thường người, thân phận này của Phong Nguyên cao cao tại thượng, nếu như nơi này chỉ là một thế giới bình thường, thậm chí thế giới cao võ, Phong Nguyên có thể nắm giữ thân phận như vậy cũng sẽ cảm thấy vui vẻ quên sầu.
Bởi vì, đối với kiếp trước của mình, hắn cũng không có gì tiếc nuối cùng lưu luyến, có thể nắm giữ quyền thế to lớn, hưởng thụ đến những cô gái tuyệt sắc kiếp trước vô pháp chạm đến, không bệnh không tai vượt qua một đời, quả thực là hoàn mỹ.
Chỉ tiếc, sau khi ở trong ký ức nhìn thấy ba cái tên khá là quen thuộc kia, Phong Nguyên đã đánh vỡ hết thảy ảo tưởng.
Ở trong mắt của Luyện Khí sĩ cùng tiên thần mạnh mẽ, con trai của Thanh Châu Hầu và những người khác không có gì quá khác biệt. Nói không chắc còn không chờ được đến đại chiến Phong Thần bắt đầu, hắn liền bị một tên yêu quái hoặc Luyện Khí sĩ nào đó tiện tay giải quyết.
Hắn không phải là sau đó Đại Thương Nhân Hoàng Đế Tân, nắm giữ Nhân Hoàng khí vận hộ thể, ở trước khi khí số chưa hết thì ngay cả Thánh nhân đều không tiện ra tay với hắn.
- Tuy nói đại chiến Phong Thần còn chưa có bắt đầu, nhưng thế giới này cũng có chút nguy hiểm đối với ta! Không nói những chuyện khác, mười mấy ngày trước, thân là con trai của Thanh Châu Hầu, bên người có mười mấy giáp sĩ tinh nhuệ bảo vệ, lại bị người khác ám sát ngay khi còn ở trong thành Thanh Châu, nếu như không phải ta đi đến thế giới này, phủ Thanh Châu Hầu đã sớm trải rộng đồ trắng rồi!
Trong lòng của Phong Nguyên âm thầm cảm thán, ở kiếp trước tiện tay lật xem thời điểm vẫn không cảm giác được vấn đề gì thế nhưng mà khi thật sự tiến vào thế giới này, hắn mới phát hiện thế giới Phong Thần chân thực có nguy hiểm cỡ nào.
Tạm không nói kẻ địch của vương triều Đại Thương ở bốn mặt là Đông Di, Tây Nhung, Nam Man, Bắc Địch, chỉ tính riêng ở ngoài thành Thanh Châu đã có đại lượng dã nhân tạp cư, trong rừng núi càng là địa bàn của rất nhiều yêu ma tinh quái.
Mặc dù là công tử của phủ Thanh Châu Hầu như Phong Nguyên vậy, sau khi rời đi thành Thanh Châu , nếu như sức mạnh phòng ngự bên người không cao, lúc nào cũng có thể tao ngộ nguy hiểm đến tính mạng.
May mắn được sống lại một đời, Phong Nguyên tuyệt đối sẽ không nghĩ lại chết một lần.
Hắn ở ven hồ nước ngồi yên, ngoại trừ chậm rãi tìm đọc ký ức mười mấy năm của tiền thân thì còn đang suy tư chính mình nên làm gì để có thể sinh tồn ở trong thế giới nguy hiểm này.
Đại Thương, phủ Thanh Châu Hầu. Lúc này đang là xuân, gió mát thổi nhẹ, nhưng khí tức trong phủ Thanh Châu Hầu lại tràn ngập xơ xác tiêu điều cùng căng thẳng.
Trong hậu viện, gió mát thổi, hồ nước hoa sen chập chờn bất định, sân diện tích rộng lớn, đình đài lầu các chênh lệch phân bố, một ít giáp sĩ tinh nhuệ phía bên ngoài không ngừng tuần sát, cảnh giác nhìn về phía chu vi, thủ ngự vô cùng nghiêm mật.
Mấy người hầu gái có thể từ trên người của những giáp sĩ này cảm giác được bầu không khí căng thẳng nghiêm túc, đều núp ở bên hồ nước, nhìn một người thiếu niên ngồi ngay ngắn ở ven hồ nước, trao đổi ánh mắt với nhau, không dám nói chuyện lớn tiếng.
Thiếu niên ở ven hồ nước tựa hồ có bệnh trong người, sắc mặt hơi trắng khiến cho thiếu niên vốn mày kiếm mắt sao, khí thế lại cắt giảm không ít.
Hắn ngơ ngác nhìn hoa sen trong hồ nước, ánh mắt không có tiêu cự, như là đang suy tư chuyện gì đó.
- Thúy Yên tỷ tỷ có cảm thấy sau khi tỉnh lại, công tử thật sự là không còn giống như trước đây nữa rồi hay không?!
Một hầu gái mặc váy đỏ nhìn thấy thiếu gia vẫn ngồi bất động, có chút không nhịn được, sau khi nhìn thấy xa xa giáp sĩ tuần sát đi xa, nàng lặng lẽ tiến đến bên cạnh một người hầu gái mặc áo xanh nhạt, nhỏ giọng nói.
- Ta cũng cảm giác được, trước đây công tử tính tình khá là hấp tấp, căn bản không bao giờ ngồi yên, không nghĩ tới sau khi tỉnh lại trở nên trầm ổn như thế!
Không đợi người hầu gái tên là Thúy Yên kia trả lời, một thiếu nữ mặc áo tím đứng bên cạnh hai người đã liên tục gật đầu.
- Bất luận là hạng người gì, sau khi trải qua một kiếp nạn sinh tử, nhất định sẽ có biến hóa! Lần này công tử gặp phải ám hại, trải qua cửu tử nhất sinh, trở nên trầm ổn cũng rất bình thường! Đâu có gì kỳ quái?!
Thúy Yên tướng mạo xinh đẹp, so với ba người hầu gái khác càng hơn một bậc, bất luận là tính cách vẫn là tướng mạo, đều siêu quần bạt tụy, bình thường rất được Thanh Châu Hầu coi trọng, có chút địa vị ở trong phủ Thanh Châu Hầu.
Mặc dù đang nói chuyện với ba tiểu tỷ muội thế nhưng mà phần lớn sự chú ý của nàng lại đặt trên người của thiếu niên ngồiở cách đó không xa. Thiếu niên này chính là Phong Nguyên, con trai cả của Thanh Châu Hầu, cũng là tiểu chủ nhân của phủ Thanh Châu Hầu.
Quãng thời gian trước, đối phương gặp phải ám sát ở trong thành Thanh Châu, thiếu một chút là chết rồi, nằm ở trên giường mười mấy ngày mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, thần thái cử chỉ cùng tính cách của hắn đã phát sinh biến hóa không nhỏ, làm cho những thị nữ bên người như các nàng có chút không quen.
- Thúy Yên tỷ tỷ nói có đạo lý... Cũng không biết là tặc nhân đến từ nơi nào, lại dám ám sát công tử ở ngay trong thành Thanh Châu, may là công tử không có chuyện gì, bằng không phủ Thanh Châu Hầu của chúng ta sẽ là trời sập!
Người hầu gái mặc váy đỏ tên là Hồng Đào nắm quả đấm nhỏ, có chút vui mừng cảm thán.
- Khẳng định là người Đông Di! Cũng chỉ có những dã nhân Đông Di kia, mới có lá gan lớn như vậy, dám trêu chọc phủ Thanh Châu Hầu của chúng ta!
Ở một bên, Lục Liễu lạnh lùng hừ một tiếng, lúc nói đến hai từ Đông Di, trên khuôn mặt không thèm che giấu biểu cảm xem thường.
Đông Di chính là kẻ địch ở phương Đông của vương triều Đại Thương, những năm gần đây hai bên không ngừng chém giết, từ lâu đã kết xuống nợ máu, đặc biệt là Thanh Châu, nơi cách Đông Di gần nhất, ở trong mắt củatất cả bách tính Thanh Châu, Đông Di chính là vùng đất hoang vu, man dại, đâu đâu cũng có dã nhân, không hề khác gì dã thú cả.
- Lần này Hầu gia là thật sự nổi giận, nghe nói, Hầu gia tự mình mang theo ba vị tướng quân truy tra chuyện này, nếu như đúng là người Đông Di ám sát công tử, Hầu gia nhất định sẽ cho bọn hắn biết lợi hại!
Thúy Yên nói.
Vương triều Đại Thương lập quốc mấy ngàn năm, lấy tứ phương Bá hầu phân lĩnh bốn mặt, Cửu Châu hầu trú đóng ở bát hoang, nhân số sum xuê, dĩ nhiên là thịnh thế hoa tươi cẩm, ngọn lửa hừng hực nấu dầu.
Thanh Châu Hầu là một trong Cửu Châu hầu, là láng giềng Đông Lỗ, giám thị Đông Di, chính là trấn địa trọng yếu của vương triều Đại Thương, Thanh Châu Hầu Phong Tông càng là trọng thần tâm phúc của Nhân Hoàng Đế Ất, là người quyền cao chức trọng tọa trấn một phương.
Dựa theo quy chế phân phong của vương triều Đại Thương, Thanh Châu sở hữu vùng đất màu mỡ diện tích một triệu dặm, nhân khẩu bên trong gần một trăm triệu người, dưới trướng có mấy trăm ngàn binh lính, chỉ đứng sau Đông Bá Hầu thống lĩnh hai trăm đường chư hầu ở phương đông.
Thân là con trai cả của Thanh Châu Hầu, ở Thanh Châu có thể nói là dưới một người trên vạn người, địa vị cực cao, đồng thời Phong Nguyên lại còn là con trai độc nhất của Thanh Châu Hầu. Chính vì vậy, sau khi hắn gặp phải ám sát, Thanh Châu Hầu Phong Tông giận tím mặt, làm cho cả thành Thanh Châu đều vì chuyện này mà trở nên căng thẳng xơ xác tiêu điều. Vốn là thành trì náo nhiệt phồn hoa, chớp mắt trở nên quạnh quẽ không ít.
Cách đó không xa, ở tại ven hồ nước nhìn như đang ngẩn người thần du tứ phương Phong Nguyên, lỗ tai khẽ động, nghe được tiếng nói chuyện của bốn thị nữ, trên mặt lướt qua cảm xúc cay đắng khó có thể nhận ra.
- Hazz! Thực sự là không nghĩ tới, ta lại sẽ đi tới thế giới này!
Đúng vậy! Phong Nguyên đang ngồi bên hồ nước chính là một người xuyên việt.
Chân chính Phong Nguyên đã sớm biến mất ở mười mấy ngày trước, thay vào đó chính là linh hồn đến từ một thế giới khác. Hai cái linh hồn ở trong thời gian mười mấy ngày này dung hợp với nhau, tạo thành một cá thể mới tinh.
- Vương triều Đại Thương, thái sư Văn Trọng, Đông Bá Hầu Khương Hoàn Sở...
Sau khi hấp thu ký ức của linh hồn nơi này, biết được ba cái tên quen thuộc, Phong Nguyên nhất thời cảm giác có chút không tốt rồi. Nơi này rõ ràng là thế giới Phong Thần, hơn nữa còn là lúc sắp bạo phát đại kiếp, vô số Tiên Phật Thần Ma dồn dập nhập cục.
Thân phận của hắn bây giờ chính là con trai cả của Thanh Châu Hầu, một trong hai trăm đường chư hầu ở phía Đông của vương triều nhà Ân, đứng hàng Cửu Châu hầu.
Trong mắt của người thường người, thân phận này của Phong Nguyên cao cao tại thượng, nếu như nơi này chỉ là một thế giới bình thường, thậm chí thế giới cao võ, Phong Nguyên có thể nắm giữ thân phận như vậy cũng sẽ cảm thấy vui vẻ quên sầu.
Bởi vì, đối với kiếp trước của mình, hắn cũng không có gì tiếc nuối cùng lưu luyến, có thể nắm giữ quyền thế to lớn, hưởng thụ đến những cô gái tuyệt sắc kiếp trước vô pháp chạm đến, không bệnh không tai vượt qua một đời, quả thực là hoàn mỹ.
Chỉ tiếc, sau khi ở trong ký ức nhìn thấy ba cái tên khá là quen thuộc kia, Phong Nguyên đã đánh vỡ hết thảy ảo tưởng.
Ở trong mắt của Luyện Khí sĩ cùng tiên thần mạnh mẽ, con trai của Thanh Châu Hầu và những người khác không có gì quá khác biệt. Nói không chắc còn không chờ được đến đại chiến Phong Thần bắt đầu, hắn liền bị một tên yêu quái hoặc Luyện Khí sĩ nào đó tiện tay giải quyết.
Hắn không phải là sau đó Đại Thương Nhân Hoàng Đế Tân, nắm giữ Nhân Hoàng khí vận hộ thể, ở trước khi khí số chưa hết thì ngay cả Thánh nhân đều không tiện ra tay với hắn.
- Tuy nói đại chiến Phong Thần còn chưa có bắt đầu, nhưng thế giới này cũng có chút nguy hiểm đối với ta! Không nói những chuyện khác, mười mấy ngày trước, thân là con trai của Thanh Châu Hầu, bên người có mười mấy giáp sĩ tinh nhuệ bảo vệ, lại bị người khác ám sát ngay khi còn ở trong thành Thanh Châu, nếu như không phải ta đi đến thế giới này, phủ Thanh Châu Hầu đã sớm trải rộng đồ trắng rồi!
Trong lòng của Phong Nguyên âm thầm cảm thán, ở kiếp trước tiện tay lật xem thời điểm vẫn không cảm giác được vấn đề gì thế nhưng mà khi thật sự tiến vào thế giới này, hắn mới phát hiện thế giới Phong Thần chân thực có nguy hiểm cỡ nào.
Tạm không nói kẻ địch của vương triều Đại Thương ở bốn mặt là Đông Di, Tây Nhung, Nam Man, Bắc Địch, chỉ tính riêng ở ngoài thành Thanh Châu đã có đại lượng dã nhân tạp cư, trong rừng núi càng là địa bàn của rất nhiều yêu ma tinh quái.
Mặc dù là công tử của phủ Thanh Châu Hầu như Phong Nguyên vậy, sau khi rời đi thành Thanh Châu , nếu như sức mạnh phòng ngự bên người không cao, lúc nào cũng có thể tao ngộ nguy hiểm đến tính mạng.
May mắn được sống lại một đời, Phong Nguyên tuyệt đối sẽ không nghĩ lại chết một lần.
Hắn ở ven hồ nước ngồi yên, ngoại trừ chậm rãi tìm đọc ký ức mười mấy năm của tiền thân thì còn đang suy tư chính mình nên làm gì để có thể sinh tồn ở trong thế giới nguy hiểm này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro