Hành Trình Du Lịch Chư Thiên Vạn Giới Bắt Đầu Từ Phong Thần
Huân Thần
Đông Nhật Chi Dương
2024-11-16 00:43:47
Người dịch: Nxkhiêm
- Triệu sư phó yên tâm, chờ đến khi đội lính bắn súng luyện thành, ta nhất định dẫn người lên phía Bắc, đến Ác Hổ Câu, nhổ tận gốc ác trại của Sa Thiên Quảng, báo thù cho mấy vị sư phụ đã chết kia!
Phong Nguyên mở miệng an ủi.
- Đội lính bắn súng ư?
Nghe thấy Phong Nguyên nhắc đến đội lính bắn súng, Triệu Hoành có vẻ hơi ngạc nhiên.
Hắn mới vừa trở lại điền trang còn không biết chuyện Phong Nguyên đã mua hai trăm bộ súng Lỗ Mật từ Hào Kính, chỉ có điều thân là người trong giang hồ, lúc trước hắn cũng vào nam ra bắc, gặp nhiều kiến thức nhiều cho nên biết được uy lực của súng hỏa mai, súng kíp.
Ở trong ấn tượng của Triệu Hoành, súng hỏa mai ở trong tay người bình thường thậm chí, binh sĩ phổ thông thì cũng không đáng sợ. Thế nhưng ở trong quân đội còn có một phần nhỏ binh sĩ tinh nhuệ, súng kíp ở trong tay của những người này có thể xuyên thủng giáp sắt ở cách mấy chục bước.
Đối mặt loại vũ khí đáng sợ này, coi như hắn luyện Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam đến cảnh giới đại thành cũng rất khó chống lại.
- Dùng súng kíp đối phó Sa Thiên Quảng thật giống là đã không giảng quy củ của giang hồ. . . Chỉ có điều Tiểu vương gia là vương gia của triều đình, dùng súng diệt cướp, không tuân thủ quy củ của giang hồ cũng không phải là chuyện không thể giải thích được!
Ý niệm trong lòng của Triệu Hoành hơi chập trùng.
Sau đó, Phong Nguyên chuẩn bị trở về trong thành, lưu Triệu Hoành lại điền trang dưỡng thương, thuận tiện sai người lấy ba trăm lạng bạc ròng ban thưởng cho đối phương.
Không thể không nói, cảm giác nhận được một lượng lớn bạc xác thực là vui sướng, cảm giác tiêu xài không cần lo nghĩ lại càng thoải mái
Nếu như không có bảo tàng của Kiến Văn Đế, Phong Nguyên lúc này sợ là muốn dẫn người trong giang hồ pha trộn đen ăn đen, khổ cực tích góp tiền bạc.
Càng không cần phải nói đến chuyện mời chào mười mấy vị giang hồ cao thủ, huấn luyện ba trăm gia đinh, cùng chặn trước Mã Sĩ Anh mua hai cây bảo dược ngàn năm.
Mấy triệu lượng bạc này để Phong Nguyên ít đi vô số thời gian tích lũy, có thể lập tức bắt đầu chiêu binh mãi mã.
- Chuyện luyện binh có Khương Anh Kiệt, lấy năng lực của hắn có thể đảm nhiệm được việc huấn luyện mấy trăm tinh binh, chỉ có điều tương lai khi binh lực nhiều hơn, cần chỉ huy đại quân mấy chục thậm chí mấy trăm nghìn người, hắn không nhất định có thể làm được!
Ở thời kỳ Minh mạt này, đại tướng có thể thống soái đại quân mấy chục thậm chí mấy trăm nghìn người tác chiến đã rất ít, còn về phần danh tướng có mắt chiến lược để phát triển lâu dài có thể nói hiếm như lá mùa thu.
Từ Tần Hán đến nay, mỗi khi thay đổi triều đại đều là hào kiệt xuất hiện lớp lớp, anh hùng kiêu hùng, danh tướng danh thần đều không phải số ít.
Chỉ có Minh mạt, tổng binh đại tướng đều là một kẻ so sánh với một kẻ nát, hậu thế nói tới Minh mạt Thanh sơ đều nhắc đây là một niên đại kém nhất trong lịch sử Trung Hoa thật có chút đạo lý.
- Ở Đại Minh, e rằng chỉ có mấy người có thể nắm giữ ánh mắt chiến lược đồng thời có thể dẫn quân chiến đấu, Hồng Thừa Trù, Trần Kỳ Du, Lô Tượng Thăng còn có Tôn Truyện Đình. Đáng tiếc, trong mấy người này, Lô Tượng Thăng bị đồng đội ngu ngốc liên lụy chết trận, Trần Kỳ Du bị hạ ngục sung quân biên cương, Hồng Thừa Trù đầu hàng nhà Thanh, trước mắt chỉ còn một mình Tôn Truyện Đình!
Phong Nguyên âm thầm cảm thán, đợi đến khi Tôn Truyện Đình chết, Đại Minh cũng không còn danh thần có thể thống lĩnh đại quân, còn về phần mấy người Sử Khả Pháp, Giang Bắc Tứ Trấn, Tả Lương Ngọc thời kì Nam Minh, hoặc là vô năng, hoặc là bạo ngược, trên căn bản không thể hi vọng.
Sau đó, ở thời kỳ Nam Minh, chủ lực kháng Thanh hơn nửa đều là đại tướng xuất thân lưu tặc như mấy người Lý Định Quốc.
Còn về phần nhà Thanh, bây giờ người có ánh mắt chiến lược nổi tiếng cũng chỉ có Hoàng Thái Cực cùng Đa Nhĩ Cổn, đợi đến khi Hoàng Thái Cực chết cũng chỉ còn sót lại Đa Nhĩ Cổn rồi.
Nếu như không phải Đa Nhĩ Cổn dốc hết sức gạt bỏ đối nghịch, sau lại dùng đủ mọi mưu kế để nhà Thanh có thể vượt quan ải, xâm nhập Trung Nguyên, tương lai, Đại Thanh có thể chiếm cứ Trung Quốc hay không cũng là vấn đề cần bàn luận.
- Trong thời kỳ này, nhân tài đúng là khó tìm! Hiện tại, ta cũng chỉ có thể đi được tới đâu thì hay tới đó, không có nhân tài tuyệt thế thì dùng tạm nhân tài bình thường, sau cũng có thể tự đào tạo thêm! Cũng may thế giới này còn có tồn tại vũ lực siêu phàm như võ công cùng nội lực, nếu để cho ta trở lại bên trong thế giới chính sử, đó mới là khó khăn cấp độ Địa ngục!
Dù sao, ở bên trong chính sử cũng không có bảo tàng của Kiến Văn Đế để hắn thoải mái tiêu xài hoang phí như ở thế giới này.
- Triệu sư phó yên tâm, chờ đến khi đội lính bắn súng luyện thành, ta nhất định dẫn người lên phía Bắc, đến Ác Hổ Câu, nhổ tận gốc ác trại của Sa Thiên Quảng, báo thù cho mấy vị sư phụ đã chết kia!
Phong Nguyên mở miệng an ủi.
- Đội lính bắn súng ư?
Nghe thấy Phong Nguyên nhắc đến đội lính bắn súng, Triệu Hoành có vẻ hơi ngạc nhiên.
Hắn mới vừa trở lại điền trang còn không biết chuyện Phong Nguyên đã mua hai trăm bộ súng Lỗ Mật từ Hào Kính, chỉ có điều thân là người trong giang hồ, lúc trước hắn cũng vào nam ra bắc, gặp nhiều kiến thức nhiều cho nên biết được uy lực của súng hỏa mai, súng kíp.
Ở trong ấn tượng của Triệu Hoành, súng hỏa mai ở trong tay người bình thường thậm chí, binh sĩ phổ thông thì cũng không đáng sợ. Thế nhưng ở trong quân đội còn có một phần nhỏ binh sĩ tinh nhuệ, súng kíp ở trong tay của những người này có thể xuyên thủng giáp sắt ở cách mấy chục bước.
Đối mặt loại vũ khí đáng sợ này, coi như hắn luyện Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam đến cảnh giới đại thành cũng rất khó chống lại.
- Dùng súng kíp đối phó Sa Thiên Quảng thật giống là đã không giảng quy củ của giang hồ. . . Chỉ có điều Tiểu vương gia là vương gia của triều đình, dùng súng diệt cướp, không tuân thủ quy củ của giang hồ cũng không phải là chuyện không thể giải thích được!
Ý niệm trong lòng của Triệu Hoành hơi chập trùng.
Sau đó, Phong Nguyên chuẩn bị trở về trong thành, lưu Triệu Hoành lại điền trang dưỡng thương, thuận tiện sai người lấy ba trăm lạng bạc ròng ban thưởng cho đối phương.
Không thể không nói, cảm giác nhận được một lượng lớn bạc xác thực là vui sướng, cảm giác tiêu xài không cần lo nghĩ lại càng thoải mái
Nếu như không có bảo tàng của Kiến Văn Đế, Phong Nguyên lúc này sợ là muốn dẫn người trong giang hồ pha trộn đen ăn đen, khổ cực tích góp tiền bạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Càng không cần phải nói đến chuyện mời chào mười mấy vị giang hồ cao thủ, huấn luyện ba trăm gia đinh, cùng chặn trước Mã Sĩ Anh mua hai cây bảo dược ngàn năm.
Mấy triệu lượng bạc này để Phong Nguyên ít đi vô số thời gian tích lũy, có thể lập tức bắt đầu chiêu binh mãi mã.
- Chuyện luyện binh có Khương Anh Kiệt, lấy năng lực của hắn có thể đảm nhiệm được việc huấn luyện mấy trăm tinh binh, chỉ có điều tương lai khi binh lực nhiều hơn, cần chỉ huy đại quân mấy chục thậm chí mấy trăm nghìn người, hắn không nhất định có thể làm được!
Ở thời kỳ Minh mạt này, đại tướng có thể thống soái đại quân mấy chục thậm chí mấy trăm nghìn người tác chiến đã rất ít, còn về phần danh tướng có mắt chiến lược để phát triển lâu dài có thể nói hiếm như lá mùa thu.
Từ Tần Hán đến nay, mỗi khi thay đổi triều đại đều là hào kiệt xuất hiện lớp lớp, anh hùng kiêu hùng, danh tướng danh thần đều không phải số ít.
Chỉ có Minh mạt, tổng binh đại tướng đều là một kẻ so sánh với một kẻ nát, hậu thế nói tới Minh mạt Thanh sơ đều nhắc đây là một niên đại kém nhất trong lịch sử Trung Hoa thật có chút đạo lý.
- Ở Đại Minh, e rằng chỉ có mấy người có thể nắm giữ ánh mắt chiến lược đồng thời có thể dẫn quân chiến đấu, Hồng Thừa Trù, Trần Kỳ Du, Lô Tượng Thăng còn có Tôn Truyện Đình. Đáng tiếc, trong mấy người này, Lô Tượng Thăng bị đồng đội ngu ngốc liên lụy chết trận, Trần Kỳ Du bị hạ ngục sung quân biên cương, Hồng Thừa Trù đầu hàng nhà Thanh, trước mắt chỉ còn một mình Tôn Truyện Đình!
Phong Nguyên âm thầm cảm thán, đợi đến khi Tôn Truyện Đình chết, Đại Minh cũng không còn danh thần có thể thống lĩnh đại quân, còn về phần mấy người Sử Khả Pháp, Giang Bắc Tứ Trấn, Tả Lương Ngọc thời kì Nam Minh, hoặc là vô năng, hoặc là bạo ngược, trên căn bản không thể hi vọng.
Sau đó, ở thời kỳ Nam Minh, chủ lực kháng Thanh hơn nửa đều là đại tướng xuất thân lưu tặc như mấy người Lý Định Quốc.
Còn về phần nhà Thanh, bây giờ người có ánh mắt chiến lược nổi tiếng cũng chỉ có Hoàng Thái Cực cùng Đa Nhĩ Cổn, đợi đến khi Hoàng Thái Cực chết cũng chỉ còn sót lại Đa Nhĩ Cổn rồi.
Nếu như không phải Đa Nhĩ Cổn dốc hết sức gạt bỏ đối nghịch, sau lại dùng đủ mọi mưu kế để nhà Thanh có thể vượt quan ải, xâm nhập Trung Nguyên, tương lai, Đại Thanh có thể chiếm cứ Trung Quốc hay không cũng là vấn đề cần bàn luận.
- Trong thời kỳ này, nhân tài đúng là khó tìm! Hiện tại, ta cũng chỉ có thể đi được tới đâu thì hay tới đó, không có nhân tài tuyệt thế thì dùng tạm nhân tài bình thường, sau cũng có thể tự đào tạo thêm! Cũng may thế giới này còn có tồn tại vũ lực siêu phàm như võ công cùng nội lực, nếu để cho ta trở lại bên trong thế giới chính sử, đó mới là khó khăn cấp độ Địa ngục!
Dù sao, ở bên trong chính sử cũng không có bảo tàng của Kiến Văn Đế để hắn thoải mái tiêu xài hoang phí như ở thế giới này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro