Hành Trình Du Lịch Chư Thiên Vạn Giới Bắt Đầu Từ Phong Thần
Long Du Bang
Đông Nhật Chi Dương
2024-11-16 00:43:47
Người dịch: Nxkhiêm
Bầu trời trong xanh, gió nhẹ thổi.
Nhiệt độ cao kéo dài không ngừng rốt cục giảm xuống.
Ngày này, Phong Nguyên để Khương Anh Kiệt, Đàm Hữu Đạo lưu thủ Bi Châu, chính mình mang theo Cổ Như Kim cùng mấy người Tôn Kỳ lặng lẽ đi tới Kim Bang chuẩn bị dựa theo kế hoạch, thu phục Kim Long Bang.
Dọc theo đường đi không có gặp phải chuyện gì, mọi người thuận lợi leo lên thuyền, chuẩn bị xuất phát theo đường thủy.
- Công tử, tiểu nhân cảm giác thấy không đúng, chúng ta thật giống bị người nhìn chằm chằm rồi!
Sau khi leo lên một chiếc thuyền, ánh mắt của Tôn Kỳ quét ngang, vẻ mặt nghiêm túc.
Hắn tới lặng lẽ đến bên cạnh Phong Nguyên, thấp giọng nói.
- Chẳng lẽ là gặp phải thủy tặc rồi?
Cổ Như Kim cau mày nói.
Phong Nguyên thần sắc bất biến, sau khi lên thuyền, hắn thông qua ngũ giác mạnh mẽ, cũng cảm ứng được trong bóng tối có người nhòm ngó, tựa hồ là thủy thủ trên thuyền.
Ở trong những thủy thủ này có không ít võ giả gân cốt cường hãn, xem ra cũng là người trong giang hồ.
Chỉ có điều, lấy thực lực của Phong Nguyên bây giờ, bất luận là người nào đều không thể uy hiếp đến sự an toàn của hắn.
Chính vì thế hắn có thể Lã Vọng buông cần, mắt lạnh quan sát, chờ kẻ địch trong bóng tối nhảy ra.
- Trên sông, ngoại trừ Văn Hương Giáo thì Long Du Bang là thế lực lớn nhất! Long Du Bang có mấy chục chiếc thuyền, thường thường cướp bóc thương thuyền. . . Theo tiểu nhân suy tính, nhìn chằm chằm chúng ta hẳn chính là người của Long Du Bang!
Tôn Kỳ nói.
Tác phong làm việc của bang chủ Vinh Thải của Long Du Bang có thể nói là khá tương tự những sơn tặc chiếm núi làm vua kia.
Chỗ không giống có lẽ chính là lúc sơn tặc đánh cướp sẽ nói ‘Ngọn núi này là ta mở, cây này là ta trồng’. Mà hắn ở trên nước cướp thuyền sẽ nói ‘Khách quan muốn ăn bản mặt đao vẫn là mì vằn thắn’.
- Công tử, có muốn tiểu nhân ra tay xử lý đám tặc tử này trước hay không?
Thôi Vạn Phúc chủ động xin đi giết giặc.
Khi thế lực dưới trướng Phong Nguyên càng lúc càng lớn, những cao thủ giang hồ hắn mời chào lúc trước cũng bắt đầu thay đổi tâm thái.
Thôi Vạn Phúc tóc hoa râm, tuổi tác dĩ nhiên không nhỏ. Trước đây mục đích hắn nương nhờ vào Phong Nguyên chủ yếu là kiếm cơm ăn, chuyện trung thành tuyệt đối không thể nói được, để hắn làm việc cũng đều đi làm, còn về phần dụng tâm hay không thì chỉ có Thôi Vạn Phúc tự mình biết.
Mà hiện tại không giống, mắt thấy Phong Nguyên chiếm cứ Bi Châu, thế lực phát triển không ngừng, trái tim ham danh lợi còn chưa làm lạnh trong lòng Thôi Vạn Phúc một lần nữa thức tỉnh.
Cho nên hắn muốn ra sức biểu hiện ở trước mặt Phong Nguyên, tăng lên địa vị của chính mình.
Khi Thôi Vạn Phúc còn đang chờ lệnh, thủy thủ nhòm ngó mọi người trong bóng tối giống như có cảm giác, trong tay xách ngược đoản kiếm, phân thủy thứ, mơ hồ vây quanh từ bốn phương.
- Hừm, động thủ đi, trước tiên đuổi đám tiểu lâu la này đi đã!
Phong Nguyên cũng không muốn dây dưa với đám tiểu lâu la này, nếu Thôi Vạn Phúc chủ động xin đi giết giặc, vậy hãy để cho hắn ra tay, trước tiên thanh lý con thuyền một phen.
- Tiểu nhân lĩnh mệnh!
Sau khi Phong Nguyên lên tiếng, Thôi Vạn Phúc cùng mấy người Tôn Kỳ lập tức nhảy ra ngoài, thủy thủ đối diện thấy thế, dồn dập quát mắng một tiếng, đánh về phía một đoàn mấy người Phong Nguyên.
Những người này vừa bắt đầu động thủ, những người khác trên thuyền lộ vẻ sợ hãi, không nhịn được kêu sợ hãi, tưởng rằng bản thân xui xẻo gặp phải thủy tặc cướp thuyền.
- Long Du Bang làm việc, những người khác tránh ra!
Một người trong số thủy thủ dường như là tiểu đầu mục, đã quen thuộc với tình huống này cho nên lập tức hét lên một câu, uy hiếp những người khác. Hành khách trên thuyền có vẻ cũng biết đến uy danh của Long Du Bang cho nên nhanh chóng im lặng và chạy về phòng của mình.
- Tặc tử nhận lấy cái chết!
Thôi Vạn Phúc hét lớn một tiếng, giương tay bắn ra ba viên phi tiêu.
Phi tiêu ác liệt, phát ra âm thanh ô ô, hai thủy tặc xông lên ở mặt trước không kịp đề phòng, nhất thời bị phi tiêu bắn trúng, kêu thảm thiết lăn lộn ngã xuống đất.
Thôi Vạn Phúc thân pháp mau lẹ, ám khí ác liệt, Tôn Kỳ cùng mấy người khác cũng đều là cao thủ trên giang hồ, đối phó những tên lâu la này không có bất cứ vấn đề gì.
Chỉ thấy mọi người thế như mãnh hổ, xông lên trước đánh kẻ địch thua liểng xiểng.
- Đáng chết!
Trên thuyền, thấy phe mình bị đối phương áp đảo, đầu mục của Long Du Bang gấp đến độ giơ chân. Nhưng trong lòng lại nôn nóng, hắn cũng không có cách nào. Thực lực của hắn nhiều nhất tương đương với một trong hai người Tôn Kỳ, Thôi Vạn Phúc mà thôi. Mà dưới trướng Phong Nguyên lại có đến sáu người thực lực như Tôn Kỳ, Thôi Vạn Phúc. Sáu người liên thủ, người của Long Du Bang căn bản không chống đỡ được.
Bầu trời trong xanh, gió nhẹ thổi.
Nhiệt độ cao kéo dài không ngừng rốt cục giảm xuống.
Ngày này, Phong Nguyên để Khương Anh Kiệt, Đàm Hữu Đạo lưu thủ Bi Châu, chính mình mang theo Cổ Như Kim cùng mấy người Tôn Kỳ lặng lẽ đi tới Kim Bang chuẩn bị dựa theo kế hoạch, thu phục Kim Long Bang.
Dọc theo đường đi không có gặp phải chuyện gì, mọi người thuận lợi leo lên thuyền, chuẩn bị xuất phát theo đường thủy.
- Công tử, tiểu nhân cảm giác thấy không đúng, chúng ta thật giống bị người nhìn chằm chằm rồi!
Sau khi leo lên một chiếc thuyền, ánh mắt của Tôn Kỳ quét ngang, vẻ mặt nghiêm túc.
Hắn tới lặng lẽ đến bên cạnh Phong Nguyên, thấp giọng nói.
- Chẳng lẽ là gặp phải thủy tặc rồi?
Cổ Như Kim cau mày nói.
Phong Nguyên thần sắc bất biến, sau khi lên thuyền, hắn thông qua ngũ giác mạnh mẽ, cũng cảm ứng được trong bóng tối có người nhòm ngó, tựa hồ là thủy thủ trên thuyền.
Ở trong những thủy thủ này có không ít võ giả gân cốt cường hãn, xem ra cũng là người trong giang hồ.
Chỉ có điều, lấy thực lực của Phong Nguyên bây giờ, bất luận là người nào đều không thể uy hiếp đến sự an toàn của hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chính vì thế hắn có thể Lã Vọng buông cần, mắt lạnh quan sát, chờ kẻ địch trong bóng tối nhảy ra.
- Trên sông, ngoại trừ Văn Hương Giáo thì Long Du Bang là thế lực lớn nhất! Long Du Bang có mấy chục chiếc thuyền, thường thường cướp bóc thương thuyền. . . Theo tiểu nhân suy tính, nhìn chằm chằm chúng ta hẳn chính là người của Long Du Bang!
Tôn Kỳ nói.
Tác phong làm việc của bang chủ Vinh Thải của Long Du Bang có thể nói là khá tương tự những sơn tặc chiếm núi làm vua kia.
Chỗ không giống có lẽ chính là lúc sơn tặc đánh cướp sẽ nói ‘Ngọn núi này là ta mở, cây này là ta trồng’. Mà hắn ở trên nước cướp thuyền sẽ nói ‘Khách quan muốn ăn bản mặt đao vẫn là mì vằn thắn’.
- Công tử, có muốn tiểu nhân ra tay xử lý đám tặc tử này trước hay không?
Thôi Vạn Phúc chủ động xin đi giết giặc.
Khi thế lực dưới trướng Phong Nguyên càng lúc càng lớn, những cao thủ giang hồ hắn mời chào lúc trước cũng bắt đầu thay đổi tâm thái.
Thôi Vạn Phúc tóc hoa râm, tuổi tác dĩ nhiên không nhỏ. Trước đây mục đích hắn nương nhờ vào Phong Nguyên chủ yếu là kiếm cơm ăn, chuyện trung thành tuyệt đối không thể nói được, để hắn làm việc cũng đều đi làm, còn về phần dụng tâm hay không thì chỉ có Thôi Vạn Phúc tự mình biết.
Mà hiện tại không giống, mắt thấy Phong Nguyên chiếm cứ Bi Châu, thế lực phát triển không ngừng, trái tim ham danh lợi còn chưa làm lạnh trong lòng Thôi Vạn Phúc một lần nữa thức tỉnh.
Cho nên hắn muốn ra sức biểu hiện ở trước mặt Phong Nguyên, tăng lên địa vị của chính mình.
Khi Thôi Vạn Phúc còn đang chờ lệnh, thủy thủ nhòm ngó mọi người trong bóng tối giống như có cảm giác, trong tay xách ngược đoản kiếm, phân thủy thứ, mơ hồ vây quanh từ bốn phương.
- Hừm, động thủ đi, trước tiên đuổi đám tiểu lâu la này đi đã!
Phong Nguyên cũng không muốn dây dưa với đám tiểu lâu la này, nếu Thôi Vạn Phúc chủ động xin đi giết giặc, vậy hãy để cho hắn ra tay, trước tiên thanh lý con thuyền một phen.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tiểu nhân lĩnh mệnh!
Sau khi Phong Nguyên lên tiếng, Thôi Vạn Phúc cùng mấy người Tôn Kỳ lập tức nhảy ra ngoài, thủy thủ đối diện thấy thế, dồn dập quát mắng một tiếng, đánh về phía một đoàn mấy người Phong Nguyên.
Những người này vừa bắt đầu động thủ, những người khác trên thuyền lộ vẻ sợ hãi, không nhịn được kêu sợ hãi, tưởng rằng bản thân xui xẻo gặp phải thủy tặc cướp thuyền.
- Long Du Bang làm việc, những người khác tránh ra!
Một người trong số thủy thủ dường như là tiểu đầu mục, đã quen thuộc với tình huống này cho nên lập tức hét lên một câu, uy hiếp những người khác. Hành khách trên thuyền có vẻ cũng biết đến uy danh của Long Du Bang cho nên nhanh chóng im lặng và chạy về phòng của mình.
- Tặc tử nhận lấy cái chết!
Thôi Vạn Phúc hét lớn một tiếng, giương tay bắn ra ba viên phi tiêu.
Phi tiêu ác liệt, phát ra âm thanh ô ô, hai thủy tặc xông lên ở mặt trước không kịp đề phòng, nhất thời bị phi tiêu bắn trúng, kêu thảm thiết lăn lộn ngã xuống đất.
Thôi Vạn Phúc thân pháp mau lẹ, ám khí ác liệt, Tôn Kỳ cùng mấy người khác cũng đều là cao thủ trên giang hồ, đối phó những tên lâu la này không có bất cứ vấn đề gì.
Chỉ thấy mọi người thế như mãnh hổ, xông lên trước đánh kẻ địch thua liểng xiểng.
- Đáng chết!
Trên thuyền, thấy phe mình bị đối phương áp đảo, đầu mục của Long Du Bang gấp đến độ giơ chân. Nhưng trong lòng lại nôn nóng, hắn cũng không có cách nào. Thực lực của hắn nhiều nhất tương đương với một trong hai người Tôn Kỳ, Thôi Vạn Phúc mà thôi. Mà dưới trướng Phong Nguyên lại có đến sáu người thực lực như Tôn Kỳ, Thôi Vạn Phúc. Sáu người liên thủ, người của Long Du Bang căn bản không chống đỡ được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro