Hành Trình Du Lịch Chư Thiên Vạn Giới Bắt Đầu Từ Phong Thần

Súng Kíp Hiển U...

Đông Nhật Chi Dương

2024-11-16 00:43:47

Người dịch: Nxkhiêm

- Tiểu vương gia! Tiểu nhân chính là gia tướng Triệu Quảng Ân của phủ Hãn Thành Bá!

Lúc này, ở phía đối diện có một nam tử đi ra, người này thân hình già giặn, hai mắt ẩn chứa tinh quang. Thanh âm không lớn, lại truyền khắp tứ phương cho thấy rõ nội lực không tầm thường.

- Tiểu vương gia rời khỏi Kim Lăng cũng thôi, làm sao còn ra tay giết thiên hộ ở cửa thành? Bá gia nhà ta nghe nói việc này, phái tiểu nhân đến đây mời Tiểu vương gia trở về!

- Tiểu vương gia chính vương tôn quý tộc, thân phận cao quý, chỉ cần đồng ý trở về Kim Lăng nhận sai, tiểu nhân có thể bảo đảm, Bá gia nhất định sẽ không nhắc chuyện cũ!

Phong Nguyên cười nhạt hai tiếng, căn bản không có ý nghĩ tiếp lời đối phương, chỉ thấy hắn khoát tay áo một cái, ra hiệu cho Khương Anh Kiệt, Hoàng Thủ Chính ở bên cạnh.

Hai người lập tức rõ ràng ý tứ của hắn, bắt đầu chỉ huy thủ hạ binh sĩ liệt trận, chuẩn bị cho việc chém giết.

- Triệu đại nhân, Bá gia không phải đã hạ lệnh, để chúng ta giết bọn họ hay sao, hà tất nói nhiều như vậy, cứ động thủ đi!

Lão nhị Ôn Phương Nghĩa có chút không nhịn được nói.

- Thực sự là giang hồ dân gian!

Triệu Quảng Ân liếc mắtnhìn đối phương, trong lòng âm thầm lắc đầu.

Hắn đương nhiên biết mệnh lệnh của Hãn Thành Bá, nhưng đối phương có sáu, bảy trăm người, có người nói đám người này đã được huấn luyện không ít thời gian, nếu là liều mạng, tuy rằng có thể đánh bại đối phương, nhưng phe mình cũng sẽ tổn thương không nhỏ.

Nếu như có thể lừa gạt Phong Nguyên trở về, chờ trở lại Kim Lăng, đối phương còn không phải tùy ý cho Bá gia vò bẹp xoa tròn hay sao. Coi như không thể lừa gạt đối phương trở về, cũng có thể dùng ngôn ngữ dao động đấu chí của người bên phe đối phương.

- Động thủ đi!

Triệu Quảng Ân thở dài, kế hoạch bị đánh vỡ, trước mắt chỉ có thể liều mạng cùng đối phương rồi.

- Được! Sau đó ta sẽ đi gặp vị Thiết Kim Cương kia!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ôn Phương Nghĩa rút ra một thanh đơn đao, đã nhìn chằm chằm Triệu Hoành.

Giết!

Theo sau hiệu lệnh của Triệu Quảng Ân, hơn ngàn người do hắn dẫn đầu lấy ra đao thương côn bổng, rống to một tiếng rồi đánh về phía đám người Phong Nguyên.

Trong số hơn ngàn nhân mã này có chính là gia đinh trong phủ Hãn Thành Bá, có chính là tiêu sư trong thành Kim Lăng, thậm chí còn có người của một ít lục lâm sơn trại ở Giang Bắc.

Trên căn bản mỗi người đều biết công phu, trên tay từng dính máu.

- Một đám người ô hợp! Chỉ đến như thế!

Ở trên mặt của Khương Anh Kiệt hiện ra nụ cười nhạt, hắn lập tức phái ra một trăm lính bắn súng, chia làm ba hàng, ở trước mặt mọi người liệt trận, lên đạn đầy đủ, chỉ chờ đối phương xông lại bắt đầu xạ kích.

Hai trăm bước, một trăm bước!

- Bắn.

Chờ đối phương vọt tới khoảng cách bảy mươi bước, Khương Anh Kiệt ra lệnh một tiếng.

Bồng bồng bồng!

Mấy tiếng nổ lớn vang lên, khói trắng bao phủ, mười mấy người xông lên phía trước nhất bị đạn chì bắn trúng, trên người nhất thời xuất hiện mấy hố máu.

A a!

Mười mấy người này phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, ngã nhào xuống đất, người phía sau nghe được tiếng kêu thảm thiết, nhất thời trong lòng hoảng loạn, vội vã triển khai thân pháp né tránh về bên cạnh.

Thế nhưng mà người phía sau chưa kịp đúng lúc tránh ra, tiếng nổ súng kíp lần thứ hai lại vang lên. Lại là mười mấy cao thủ bị súng kíp bắn trúng, kêu thảm thiết phơi thây ngã xuống đất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Cẩu tặc, có gan có đao thật thương thật liều mạng, dùng súng kíp tính là hảo hán gì?

Có cao thủ xuất thân lục lâm sơn trại chửi ầm lên. Tuy rằng những người hành tẩu giang hồ như bọn họ cũng biết súng kíp, nhưng ngày hôm nay vẫn là lần thứ nhất thấy được sự lợi hại của món vũ khí này.

Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng khốc liệt kia dọa cho phát sợ.

Vào lúc này, tố chất của mấy nhóm người đã hiện ra, gia đinh của phủ Hãn Thành Bá dù sao cũng đã từng ở trong quân, thấy được uy lực của súng kíp cho nên khi đội lính bắn súng bên phía Phong Nguyên giơ súng lên, bọn họ theo bản năng rụt đầu khom người, không có mấy người tử thương.

Một trăm lính bắn súng, xếp tam điệp trận không ngừng xạ kích, để hơn một nghìn cao thủ công phu quyền cước không kém tử thương nặng nề, không thể xông lại.

Chỉ trong chốc lát, đã có gần trăm người tử thương. Tất cả mọi người đều bị súng kíp dọa sợ, có mấy người khá cơ linh, đã dừng bước, không dám xông về phía trước nữa.

Binh thư có nói, quân đội thương vong một phần mười thì quân tâm sẽ đại loạn, mặc dù là tinh nhuệ huấn luyện nghiêm chỉnh, một khi tổn hại ba phần mười cũng phải tan vỡ.

Sau khi gần trăm người ngã xuống, hơn một ngàn người này đã bị sợ vỡ mật.

- Hỏa khí thật là lợi hại!

Ở phía sau quan sát trận chiến, Triệu Quảng Ân nhìn thấy tình huống như thế, sắc mặt lập tức kịch liệt biến đổi.

Ôn Phương Đạt, Ôn Phương Nghĩa còn có mấy võ giả nhất lưu vẫn không có xuất kích, liền nhìn thấy hơn ngàn người bị hỏa khí đánh giẫm chân tại chỗ, không khỏi cảm thấy bất ngờ. Trên mặt hiện ra vẻ chần chờ.

- Mọi người không cần lo lắng, súng kíp tuy rằng lợi hại nhưng cũng không phải vô địch, mọi người triển khai thân pháp, từ mặt bên nhảy vào trận địa địch, chỉ cần có thể đến gần, súng kíp sẽ vô dụng rồi!

Triệu Quảng Ân phản ứng cực nhanh, nhanh chóng nghĩ ra cách.

- Triệu đại nhân nói không sai! Mọi người triển khai thân pháp, một phần kiềm chế ở mặt chính diện, một bộ phận khác từ mặt bên giết vào!

Mấy tiêu sư xuất thân tiêu cục trong thành Kim Lăng lập tức bắt đầu chỉ huy thủ hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hành Trình Du Lịch Chư Thiên Vạn Giới Bắt Đầu Từ Phong Thần

Số ký tự: 0