Hành Trình Truy Thê Của Cao Tổng
Đụng Độ Tại Khu Mua Sắm
Diệp Tử Vân
2024-05-30 16:31:20
Câu nói của anh khiến cho ông Long càng nổi giận hơn. Bà Ngọc ngồi bên cạnh liền nắm tay ông ấy kéo ngồi xuống, sau đó nháy mắt với anh.
“Con biết ông ấy dễ nổi nóng còn chọc giận nữa.”
Trạch Dương thở dài, dù cho anh có cãi lời ba như thế nào cũng được nhưng khi đứng trước người phụ nữ này thì anh luôn dành sự tôn trọng tuyệt đối với bà ấy.
“Mẹ cũng thấy ba rồi, ông ấy còn nghi ngờ cả giới tính của con mà. Con chỉ không muốn lấy vợ mà thôi, khi nào con gặp được người vừa ý thì lúc đó nhất định sẽ dắt về cho mọi người xem.”
Rầm!
Cao Long đập tay xuống bàn, đôi mắt đỏ ngầu như có ngọn lửa lớn đang cháy dữ dội bên trong. Ông Long đưa ngón tay trỏ chỉ thẳng vào mặt con trai, giọng nói vì không kìm nén được cảm xúc mà run run.
“Con đừng có lấy ý định này ra để biện minh cho mình nữa. Nhà họ Cao đợi cháu nối dõi hơn ba năm rồi và cũng vì cái lý do chết tiệt này đây.”
“Ba nói rồi, con phải sắp xếp chủ nhật tuần này đến gặp Mộng Đình để bàn chuyện đính hôn với nhau.”
Anh nhíu chặt đôi lông mày kiếm, sau đó dứt khoát từ trên ghế đứng bật dậy, vẻ mặt tối sầm không vui lên tiếng: “Ba đừng có suốt ngày áp đặt con như thế nữa, con sẽ không lấy cô ta đâu.”
Nói rồi, anh xoay người đi một mạch ra cửa. Đi chưa được mấy bước liền khựng lại vì giọng nói cáu gắt của người đàn ông trung niên phía sau.
“Nếu như con không đồng ý thì đừng về nhà họ Cao nữa. Đến khi nào con lấy vợ thì cái nhà này sẽ tiếp đón con.”
Trạch Dương siết chặt nắm tay, anh nghiêng người nhìn ông ấy, đôi mắt phượng không chút tia gợn sóng nào nhìn thẳng vào mắt ba mình.
“Vậy làm theo như những gì ba nói.”
Nói xong liền dứt khoát rời đi, mặc kệ phía sau vang lên âm thanh đồ vật bể dữ dội, anh cũng không quay đầu nhìn hai người họ lần nào nữa.
Cao Long nhìn cánh cửa đang chậm rãi khép lại trước mặt, bóng dáng con trai đã biến mất từ lúc nào khiến cho tâm trạng của ông ngày càng tệ. Bà Ngọc thấy chồng hô hấp trở nền dồn dập liền sợ hãi, bà vội bước đến vuốt dọc lồng ngực chồng.
“Ông bình tĩnh, đừng có nóng vội như thế. Từ từ rồi con trai nó cũng đồng ý mà thôi.”
“Con hư là tại bà đó, bà toàn bênh vực cho nó suốt nên nó mới thành ra như thế này.”
Bà ấy vừa nói xong thì ông liền quay qua quát vào mặt bà. Ánh Ngọc nhìn chồng, con ngươi đen láy khẽ chuyển động, ấn đường nhíu chặt tỏ ra không hài lòng nhìn chồng mình không chớp mắt.
“Ông vừa nói gì đấy?”
Cao Long mím môi, yết hầu di chuyển lên xuống, gương mặt bắt đầu không được tự nhiên. Ngay sau đó, ông lấy tay che miệng ho khan mấy tiếng để không khí xung quanh bớt ngột ngạt.
“Tôi lỡ lời thôi, bà đừng để ý. Tôi… tôi vào thư phòng làm việc tiếp đây.”
Dứt lời, ông liền đứng dậy ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Trong căn nhà này, ông không sợ bất kỳ người nào trừ vợ. Nghĩ đến bản thân trên thương trường đấu tranh quyết liệt thế nào, là người ba vô cùng nghiêm khắc nhưng lại bị một người phụ nữ làm cho sợ hãi.
…
Mộng Khiết đảo mắt nhìn xung quanh, hôm nay cô dành nửa buổi dạo quanh khu trung tâm mua sắm để giải khuây. Cô thở dài, mỗi lần nhớ lại kiếp trước của mình, bản thân chỉ cảm thấy tiếc nuối.
Anh ta không cho mình chi quá nhiều tiền vào quần áo, tập cho mình thói quen tiết kiệm để không tiêu quá nhiều tiền của anh ta. Đồ mặc trong tủ chỉ được vài bộ, bản thân là con gái chủ tịch nhưng lại không có nhiều đồ, những lần như thế ba thấy đều đau lòng rồi lại sắm sửa tặng cho mình.
Cô lắc đầu, cố quên những chuyện trong quá khứ.
Bất giác tầm nhìn của cô chợt dừng lại một cái váy màu xanh dương nhạt, nó được thiết kế theo kiểu áo sơ mi nhưng phần tà dài đến đầu gối. Phần thắt lưng được điểm thêm một sợi dây để giúp người mặc khoe khéo chiếc eo mảnh khảnh của mình.
Mộng Khiết mím môi, ngẫm nghĩ một lát liền bước đến chạm vào nó. Tay cô vừa đụng vào chưa kịp kêu nhân viên thì một cô gái khác đi đến cầm chiếc váy lên.
“Lấy cho tôi cái này.”
Cô cúi đầu nhìn bàn tay trống không ở trên không trung của mình, con ngươi nhanh chóng chuyển sang lạnh lẽo. Mộng Khiết ngẩng đầu nhìn cô gái, cô ta có thân hình vô cùng quyến rũ, vòng nào ra vòng nấy. Trên người còn mặc một chiếc đầm khoét cổ rất sâu vừa lúc khoe trọn đôi gò bồng nảy nở của mình.
Cô bước đến giật cái váy trong tay cô ta lại, nghiêng đầu nhìn nữ nhân viên nói: “Tính tiền cho tôi.”
Cô gái thấy đồ mình thích bị lấy đi, lập tức quay qua nổi giận với cô.
“Đây là đồ tôi cầm lên trước, sao cô có thể giật nó từ tay tôi chứ?”
Mộng Khiết không nhìn cô ta, đôi mắt thâm trầm vẫn dán chặt lên thân hình nữ nhân viên đứng cách đó không xa, cánh môi mỏng hé mở chậm rãi nói: “Tôi nói là tính tiền.”
Thân thể nhân viên run lên, hết nhìn Mộng Khiết lại nhìn sang cô ta. Lát sau liền nhận đồ trong tay cô rồi quay sang ấp úng nói với cô ta.
“Đây là cái váy phiên bản giới hạn nên chỉ còn một cái, thật ngại quá hai vị có thể thương lượng với nhau được không ạ?”
Cô ta trừng mắt với cô ấy, sau đó tiến lên mấy bước đưa ngón tay trỏ chỉ vào vai nhân viên, giọng nói bắt đầu thể hiện sự châm chọc.
“Cô chỉ là một nhân viên thấp kém, làm công ăn lương mà sao dám nói chuyện với tôi như thế hả? Nếu như cô không giải quyết được thì kêu quản lý ra gặp tôi… a a a.”
Ngón tay cô ta nhanh chóng bị ai đó giữ lại, không nhanh sau đó liền bị bẻ ngược ra sau. Tiếng hét thất thanh của cô ta bắt đầu vang vọng khắp nơi thu hút sự chú ý của những người đi ngang.
Mộng Khiết vẫn giữ nguyên gương mặt điềm tĩnh như không có gì, đôi mắt không chút gợn sóng nhìn cô ta chớp mắt.
“Tiền nhiều thì ngon lắm sao? Ít ra cô ấy có tính tình tốt hơn cô rất nhiều. Nếu dư giả như thế thì nên đi chỉnh lại cái nết của mình đi là vừa.”
Cô ta giữa chặt lấy ngón tay trỏ của mình, cố hết sức rút khỏi tay Mộng Khiết nhưng vô ích.
“Cô mau buông tay tôi ra, nếu không tôi la lên cho bảo vệ bắt cô đấy.”
“Cô kêu đi, nhớ kêu cho thật lớn để họ còn mau đến bắt một kẻ điên như cô đi.”
Dù bị hù dọa như vậy nhưng Mộng Khiết vẫn không mảy may, cô không quan tâm mọi người đang nhìn mình như thế nào, cô chỉ biết người phụ nữ trước mặt khiến cho cô bực tức mà thôi.
Cô siết chặt ngón tay cô ta hơn, cơ thể cô ta chao đảo được nữ nhân viên giữ lấy. Cô ta đẩy nhân viên ra, lớn tiếng nói: “Đừng chạm vào tôi, nếu như đồ trên người tôi bị bẩn thì cô có đền được không?”
Cô quay đầu nhìn xung quanh, rồi nói: “Ở đây có ai có chai nước suối không?”
“Tôi có.”
Cô vừa dứt lời liền có người lên tiếng, từ trong đám đông một cậu thanh niên đi ra. Cậu bước đến đưa cho cô, Mộng Khiết nhẹ gật đầu.
“Cảm ơn, cậu nhớ đừng đi đâu để lát tôi còn trả lại tiền.”
“Không cần đâu, chỉ vài ngàn thôi mà.”
Nói xong không đứng đó nữa mà rời đi ngay tức khắc. Mộng Khiết chỉ đành di chuyển tầm mắt, khóe môi hơi nhếch nhìn cô gái đang chật vật phía đối diện. Gương mặt cô ta nhăn nhó đến mức khó coi.
Mộng Khiết siết chặt chai nước, sau đó dùng lực hất ngả cô ta xuống sàn. Nhân lúc cô ta chưa kịp phản ứng liền mở chai nước, từ trên cao đổ xuống người cô ta một cách không thương tiếc.
“A a a.”
Tiếng hét lần nữa vang lên hòa cùng với âm thanh xì xào của những người đang đứng xung quanh xem kịch. Họ không những đứng ra giúp đỡ cô ta mà còn tỏ ra thích thú hơn. Nhiều người còn nói lớn rằng cô ta đáng đời.
“Cô đang làm gì vậy hả? Cô có tin tôi báo cảnh sát đến bắt cô không? Rõ ràng ngay từ đầu cô đã sai còn làm cho tôi mất mặt nữa.”
Mộng Khiết hừ lạnh, cô cúi thấp người xuống thu ngắn khoảng cách với cô ta lại rồi dõng dạc nói lớn.
“Ở đây nhất định sẽ có máy quay theo dõi, nếu như cô vẫn cứ kiên quyết nói chiếc váy đó của mình thì cùng tôi đến phòng giám sát để xem lại đoạn video. Đến lúc đó chúng ta nói rõ một lần cũng được.”
“Còn về chuyện vừa xảy ra, tôi chỉ cảm thấy ngứa mắt khi có người hạ thấp người khác trước mặt tôi mà thôi.”
Nói đến đây, cô tặc lưỡi, trên mặt bày ra bộ dạng tiếc nuối.
“Bộ váy này đẹp thật nhưng đáng tiếc nó dơ hết rồi. Nếu như cô muốn bắt tôi đền cũng chẳng sao, cho tôi số tài khoản, tôi chuyển ngay cho cô tại đây.”
Cô ta chống tay nâng cơ thể đứng dậy, khắp người ướt như chuột lột khiến cho bộ dạng cô ta giờ đây trông rất thê thảm. Cô ta nhìn xung quanh, mọi người đang nhìn mình chỉ chỏ, thì thầm với nhau liền nổi giận. Sau đó không chút khách khí lao qua chỗ cô.
“Con biết ông ấy dễ nổi nóng còn chọc giận nữa.”
Trạch Dương thở dài, dù cho anh có cãi lời ba như thế nào cũng được nhưng khi đứng trước người phụ nữ này thì anh luôn dành sự tôn trọng tuyệt đối với bà ấy.
“Mẹ cũng thấy ba rồi, ông ấy còn nghi ngờ cả giới tính của con mà. Con chỉ không muốn lấy vợ mà thôi, khi nào con gặp được người vừa ý thì lúc đó nhất định sẽ dắt về cho mọi người xem.”
Rầm!
Cao Long đập tay xuống bàn, đôi mắt đỏ ngầu như có ngọn lửa lớn đang cháy dữ dội bên trong. Ông Long đưa ngón tay trỏ chỉ thẳng vào mặt con trai, giọng nói vì không kìm nén được cảm xúc mà run run.
“Con đừng có lấy ý định này ra để biện minh cho mình nữa. Nhà họ Cao đợi cháu nối dõi hơn ba năm rồi và cũng vì cái lý do chết tiệt này đây.”
“Ba nói rồi, con phải sắp xếp chủ nhật tuần này đến gặp Mộng Đình để bàn chuyện đính hôn với nhau.”
Anh nhíu chặt đôi lông mày kiếm, sau đó dứt khoát từ trên ghế đứng bật dậy, vẻ mặt tối sầm không vui lên tiếng: “Ba đừng có suốt ngày áp đặt con như thế nữa, con sẽ không lấy cô ta đâu.”
Nói rồi, anh xoay người đi một mạch ra cửa. Đi chưa được mấy bước liền khựng lại vì giọng nói cáu gắt của người đàn ông trung niên phía sau.
“Nếu như con không đồng ý thì đừng về nhà họ Cao nữa. Đến khi nào con lấy vợ thì cái nhà này sẽ tiếp đón con.”
Trạch Dương siết chặt nắm tay, anh nghiêng người nhìn ông ấy, đôi mắt phượng không chút tia gợn sóng nào nhìn thẳng vào mắt ba mình.
“Vậy làm theo như những gì ba nói.”
Nói xong liền dứt khoát rời đi, mặc kệ phía sau vang lên âm thanh đồ vật bể dữ dội, anh cũng không quay đầu nhìn hai người họ lần nào nữa.
Cao Long nhìn cánh cửa đang chậm rãi khép lại trước mặt, bóng dáng con trai đã biến mất từ lúc nào khiến cho tâm trạng của ông ngày càng tệ. Bà Ngọc thấy chồng hô hấp trở nền dồn dập liền sợ hãi, bà vội bước đến vuốt dọc lồng ngực chồng.
“Ông bình tĩnh, đừng có nóng vội như thế. Từ từ rồi con trai nó cũng đồng ý mà thôi.”
“Con hư là tại bà đó, bà toàn bênh vực cho nó suốt nên nó mới thành ra như thế này.”
Bà ấy vừa nói xong thì ông liền quay qua quát vào mặt bà. Ánh Ngọc nhìn chồng, con ngươi đen láy khẽ chuyển động, ấn đường nhíu chặt tỏ ra không hài lòng nhìn chồng mình không chớp mắt.
“Ông vừa nói gì đấy?”
Cao Long mím môi, yết hầu di chuyển lên xuống, gương mặt bắt đầu không được tự nhiên. Ngay sau đó, ông lấy tay che miệng ho khan mấy tiếng để không khí xung quanh bớt ngột ngạt.
“Tôi lỡ lời thôi, bà đừng để ý. Tôi… tôi vào thư phòng làm việc tiếp đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dứt lời, ông liền đứng dậy ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Trong căn nhà này, ông không sợ bất kỳ người nào trừ vợ. Nghĩ đến bản thân trên thương trường đấu tranh quyết liệt thế nào, là người ba vô cùng nghiêm khắc nhưng lại bị một người phụ nữ làm cho sợ hãi.
…
Mộng Khiết đảo mắt nhìn xung quanh, hôm nay cô dành nửa buổi dạo quanh khu trung tâm mua sắm để giải khuây. Cô thở dài, mỗi lần nhớ lại kiếp trước của mình, bản thân chỉ cảm thấy tiếc nuối.
Anh ta không cho mình chi quá nhiều tiền vào quần áo, tập cho mình thói quen tiết kiệm để không tiêu quá nhiều tiền của anh ta. Đồ mặc trong tủ chỉ được vài bộ, bản thân là con gái chủ tịch nhưng lại không có nhiều đồ, những lần như thế ba thấy đều đau lòng rồi lại sắm sửa tặng cho mình.
Cô lắc đầu, cố quên những chuyện trong quá khứ.
Bất giác tầm nhìn của cô chợt dừng lại một cái váy màu xanh dương nhạt, nó được thiết kế theo kiểu áo sơ mi nhưng phần tà dài đến đầu gối. Phần thắt lưng được điểm thêm một sợi dây để giúp người mặc khoe khéo chiếc eo mảnh khảnh của mình.
Mộng Khiết mím môi, ngẫm nghĩ một lát liền bước đến chạm vào nó. Tay cô vừa đụng vào chưa kịp kêu nhân viên thì một cô gái khác đi đến cầm chiếc váy lên.
“Lấy cho tôi cái này.”
Cô cúi đầu nhìn bàn tay trống không ở trên không trung của mình, con ngươi nhanh chóng chuyển sang lạnh lẽo. Mộng Khiết ngẩng đầu nhìn cô gái, cô ta có thân hình vô cùng quyến rũ, vòng nào ra vòng nấy. Trên người còn mặc một chiếc đầm khoét cổ rất sâu vừa lúc khoe trọn đôi gò bồng nảy nở của mình.
Cô bước đến giật cái váy trong tay cô ta lại, nghiêng đầu nhìn nữ nhân viên nói: “Tính tiền cho tôi.”
Cô gái thấy đồ mình thích bị lấy đi, lập tức quay qua nổi giận với cô.
“Đây là đồ tôi cầm lên trước, sao cô có thể giật nó từ tay tôi chứ?”
Mộng Khiết không nhìn cô ta, đôi mắt thâm trầm vẫn dán chặt lên thân hình nữ nhân viên đứng cách đó không xa, cánh môi mỏng hé mở chậm rãi nói: “Tôi nói là tính tiền.”
Thân thể nhân viên run lên, hết nhìn Mộng Khiết lại nhìn sang cô ta. Lát sau liền nhận đồ trong tay cô rồi quay sang ấp úng nói với cô ta.
“Đây là cái váy phiên bản giới hạn nên chỉ còn một cái, thật ngại quá hai vị có thể thương lượng với nhau được không ạ?”
Cô ta trừng mắt với cô ấy, sau đó tiến lên mấy bước đưa ngón tay trỏ chỉ vào vai nhân viên, giọng nói bắt đầu thể hiện sự châm chọc.
“Cô chỉ là một nhân viên thấp kém, làm công ăn lương mà sao dám nói chuyện với tôi như thế hả? Nếu như cô không giải quyết được thì kêu quản lý ra gặp tôi… a a a.”
Ngón tay cô ta nhanh chóng bị ai đó giữ lại, không nhanh sau đó liền bị bẻ ngược ra sau. Tiếng hét thất thanh của cô ta bắt đầu vang vọng khắp nơi thu hút sự chú ý của những người đi ngang.
Mộng Khiết vẫn giữ nguyên gương mặt điềm tĩnh như không có gì, đôi mắt không chút gợn sóng nhìn cô ta chớp mắt.
“Tiền nhiều thì ngon lắm sao? Ít ra cô ấy có tính tình tốt hơn cô rất nhiều. Nếu dư giả như thế thì nên đi chỉnh lại cái nết của mình đi là vừa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta giữa chặt lấy ngón tay trỏ của mình, cố hết sức rút khỏi tay Mộng Khiết nhưng vô ích.
“Cô mau buông tay tôi ra, nếu không tôi la lên cho bảo vệ bắt cô đấy.”
“Cô kêu đi, nhớ kêu cho thật lớn để họ còn mau đến bắt một kẻ điên như cô đi.”
Dù bị hù dọa như vậy nhưng Mộng Khiết vẫn không mảy may, cô không quan tâm mọi người đang nhìn mình như thế nào, cô chỉ biết người phụ nữ trước mặt khiến cho cô bực tức mà thôi.
Cô siết chặt ngón tay cô ta hơn, cơ thể cô ta chao đảo được nữ nhân viên giữ lấy. Cô ta đẩy nhân viên ra, lớn tiếng nói: “Đừng chạm vào tôi, nếu như đồ trên người tôi bị bẩn thì cô có đền được không?”
Cô quay đầu nhìn xung quanh, rồi nói: “Ở đây có ai có chai nước suối không?”
“Tôi có.”
Cô vừa dứt lời liền có người lên tiếng, từ trong đám đông một cậu thanh niên đi ra. Cậu bước đến đưa cho cô, Mộng Khiết nhẹ gật đầu.
“Cảm ơn, cậu nhớ đừng đi đâu để lát tôi còn trả lại tiền.”
“Không cần đâu, chỉ vài ngàn thôi mà.”
Nói xong không đứng đó nữa mà rời đi ngay tức khắc. Mộng Khiết chỉ đành di chuyển tầm mắt, khóe môi hơi nhếch nhìn cô gái đang chật vật phía đối diện. Gương mặt cô ta nhăn nhó đến mức khó coi.
Mộng Khiết siết chặt chai nước, sau đó dùng lực hất ngả cô ta xuống sàn. Nhân lúc cô ta chưa kịp phản ứng liền mở chai nước, từ trên cao đổ xuống người cô ta một cách không thương tiếc.
“A a a.”
Tiếng hét lần nữa vang lên hòa cùng với âm thanh xì xào của những người đang đứng xung quanh xem kịch. Họ không những đứng ra giúp đỡ cô ta mà còn tỏ ra thích thú hơn. Nhiều người còn nói lớn rằng cô ta đáng đời.
“Cô đang làm gì vậy hả? Cô có tin tôi báo cảnh sát đến bắt cô không? Rõ ràng ngay từ đầu cô đã sai còn làm cho tôi mất mặt nữa.”
Mộng Khiết hừ lạnh, cô cúi thấp người xuống thu ngắn khoảng cách với cô ta lại rồi dõng dạc nói lớn.
“Ở đây nhất định sẽ có máy quay theo dõi, nếu như cô vẫn cứ kiên quyết nói chiếc váy đó của mình thì cùng tôi đến phòng giám sát để xem lại đoạn video. Đến lúc đó chúng ta nói rõ một lần cũng được.”
“Còn về chuyện vừa xảy ra, tôi chỉ cảm thấy ngứa mắt khi có người hạ thấp người khác trước mặt tôi mà thôi.”
Nói đến đây, cô tặc lưỡi, trên mặt bày ra bộ dạng tiếc nuối.
“Bộ váy này đẹp thật nhưng đáng tiếc nó dơ hết rồi. Nếu như cô muốn bắt tôi đền cũng chẳng sao, cho tôi số tài khoản, tôi chuyển ngay cho cô tại đây.”
Cô ta chống tay nâng cơ thể đứng dậy, khắp người ướt như chuột lột khiến cho bộ dạng cô ta giờ đây trông rất thê thảm. Cô ta nhìn xung quanh, mọi người đang nhìn mình chỉ chỏ, thì thầm với nhau liền nổi giận. Sau đó không chút khách khí lao qua chỗ cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro