Hành Trình Truy Thê Của Cao Tổng

Phản Bội

Diệp Tử Vân

2024-05-30 16:31:20

“Cô đứng lại cho tôi.”

Mặc kệ tiếng gào thét đầy giận dữ của người đàn ông ở phía sau, cô gái dồn hết sức lực chạy một mạch về phía cầu thang. Trên trán sớm đã lấm tấm mồ hôi hột, sức đã yếu dần nhưng cô vẫn không có ý định dừng lại.

Mộng Khiết há miệng thở dốc, vừa hít vào thở ra điều chỉnh hơi thở của mình, bước chân vẫn đều đều.

Lâm Việt thấy cô gái trước mặt chuẩn bị rẽ sang chạy xuống cầu thang, hắn bắt đầu tăng tốc, cô gái ở phía sau nhíu mày lo lắng nhìn hắn rồi lại nhìn cô. Trên cơ thể cô ta chỉ được quấn bởi một tấm khăn mỏng đủ che đậy những điểm nhạy cảm của mình.

Mộng Khiết đặt tay lên thanh lan can cầu thang, chuẩn bị bước xuống thì từ phía sau có một lực mạnh đẩy cô về phía trước. Cô trợn to mắt nhìn cảnh vật trước mặt bắt đầu quay cuồng, cơ thể xiêu vẹo, bàn chân trượt xuống bậc thềm rồi nhanh như cắt, thân thể cao gầy của thiếu nữ từ trên lầu lăn nhanh xuống các bậc thềm.

Rầm!

Mí mắt cô gái bỗng trở nên nặng trĩu, cơ thể đau đớn đến mức không thể cử động được. Cô cảm giác sau gáy của mình có một chất lỏng ấm nóng đang chảy ra không ngừng, bản thân muốn lên tiếng cầu cứu nhưng cổ họng có gì đó mắc nghẹn khiến cô thốt không nên lời.

Các ngón tay thon dài của thiếu nữ run run nâng lên đưa về phía đôi nam nữ đang đứng trên lầu hai. Cánh môi mấp máy nói không thành lời, bất chợt lồng ngực truyền đến cơn đau đớn, cô ôm lấy ngực của mình ho khan một tiếng.

Lâm Việt ôm eo cô gái, đôi mắt hắn lạnh lẽo tràn đầy sự phấn khởi. Nhìn thấy người vợ trên danh nghĩa của mình đang nằm trong vũng máu, hô hấp ngày càng yếu đi mà hắn không quan tâm đến, khóe môi nhếch lên tỏ ra hài lòng.

Không khí chợt trở nên lạnh lẽo bao trùm lấy thân thể yếu ớt của cô gái nằm dưới chân cầu thang. Hàng lông mi dài run lẩy bẩy, bất chợt bên tai truyền đến một câu nói tuyệt tình của hắn.

“Tôi còn đang nghĩ xem làm cách nào để khiến cho cô biến mất khỏi đây, bây giờ xem ra ông trời cũng muốn giúp tôi rồi. Sau khi cô chết, tôi sẽ làm một đám tang thật lớn để chúc mừng cô thoát khỏi kiếp làm người, sau đó tài sản mà cô thừa kế sẽ hoàn toàn thuộc về tôi.”

Nói xong, hắn nhếch môi cười một cách thích thú. Hắn đẩy cô gái đang ôm trong lòng ra, bước chân chậm rãi đi xuống từng bậc thang rồi đi đến trước mặt Mộng Khiết. Dưới ánh mắt mơ hồ của cô gái, hắn ngồi xổm xuống vỗ vào mặt đã tái nhợt của cô mấy cái.

“Cô đừng trách tại sao tôi lại đối xử với cô như vậy, nếu muốn trách thì trách cô không phải là người phụ nữ mà tôi yêu. Mục đích tôi lấy cô về cũng chỉ muốn chiếm đoạt tài sản của nhà cô mà thôi.”

Nói đến đây, hắn đảo con ngươi nhìn lướt cơ thể đang nằm bất động trước mặt. Sau đó lè lưỡi liếm môi, bộ dạng của hắn hiện tại không khác gì một thằng biến thái mong muốn cơ thể phụ nữ. Hắn lắc đầu tỏ ra tiếc nuối, bàn tay to lớn di chuyển xuống vuốt ve cánh tay trắng mịn của thiếu nữ.

“Đáng tiếc tôi còn chưa thưởng thức cơ thể mềm mại này thì nó sắp lạnh lẽo nằm trong quan tài rồi.”



Mộng Khiết nhịn xuống cơn đau nhói đang lan ra khắp cơ thể, hơi thở yếu dần khiến cho toàn thân cô không thể dịch chuyển được nữa. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng mở to mắt nhìn đôi cẩu nam nữ trước mặt nghiến răng nói: “Dù cho tôi có chết thì mấy người cũng đừng hòng sống yên ổn, tôi sẽ về tìm các người để báo thù.”

Cô càng nói, giọng điệu ngày càng nhỏ dần, hô hấp yếu ớt khiến cho tầm nhìn trước mắt của cô trở nên mơ hồ. Hắn đưa tay ra để trước mũi cô, khi cảm nhận được hơi thở của cô gái không còn mạnh mẽ như thường. Hắn nhếch môi, đứng dậy từ trên cao nhìn xuống cô gái đang mơ màng, mí mắt sắp khép lại. Bất giác hắn đưa chân ra đá vào cơ thể Mộng Khiết.

“Cô chết rồi thì có thể làm gì được tôi?”

Câu nói của hắn vừa dứt thì bỗng một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại nắm lấy cổ chân hắn ta. Nhân lúc Lâm Việt chưa kịp phản ứng, cô dùng hết sức bình sinh của mình kéo hắn ngã xuống sàn.

Rầm!

Thân thể hắn đau đớn đến mức nhăn mày, Mộng Khiết từ dưới đất bò dậy, bước chân khập khiễng cùng với bộ dạng xiêu vẹo khó khăn chạy ra khỏi căn biệt thự.

Mộng Khiết lê từng bước chân đi dọc lề đường, tay ôm chặt đầu đang chảy máu không ngừng của mình. Cô ngoảnh mặt nhìn ra sau, phát hiện không thấy hắn đuổi theo mình, đôi chân của cô như không còn sức mà khụy xuống mặt đường.

Đúng lúc này một chiếc xe hơi từ đâu chạy đến, Mộng Khiết cố gắng mở to mắt lấy lại bình tĩnh. Bàn tay run run chống xuống nâng cơ thể dần mất sức của mình lên. Đợi chiếc xe cách mình còn khoảng một trăm mét, cô chạy ra dang rộng hai tay trước đầu xe.

Kít!

Tiếng bánh xe va vào mặt đường vang lên âm thanh chói tai, cơ thể cao gầy của thiếu nữ giây sau liền vô lực ngã xuống đường. Tài xế trong xe hốt hoảng quay ra sau nói với cấp trên.

“Không hay rồi sếp, có người tự tử trước đầu xe chúng ta.”

Trạch Dương đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, nghe được những lời trợ lý nói liền nhíu đôi lông mày. Anh ngẩng đầu nhìn về phía trước, sau đó mở cửa đi ra. Trợ lý thấy anh xuống xe liền đi theo. Anh bước nhanh đến nhìn cô gái đang nằm yên trước mặt, cơ thể cao lớn từ từ hạ xuống, sau đó đưa tay ra vỗ nhẹ lên mặt cô gái.

“Cô gì ơi! Cô có sao không?”.

||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||

Được một lúc, không thấy Mộng Khiết trả lời, mặt mày trợ lý tái xanh, giọng nói lắp bắp vang lên: “Làm… làm sao đây Tổng giám đốc? Cô ấy có chết không? Vừa rồi tôi thắng lại kịp thời và chưa va vào cô ấy.”



Mặt mày Trạch Dương ngày càng khó coi, anh đỡ cô gái tựa vào cánh tay của mình. Lúc này anh chợt phát hiện bàn tay để sau gáy cô gái của mình dính đầy máu, sắc mặt anh bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

Mộng Khiết nâng mí mắt nặng trĩu của mình lên đón lấy ánh sáng chói chang xung quanh, bất chợt khuôn mặt điển trai của người đàn ông hiện trong tầm mắt. Bên tai lúc này vang lên giọng nói trầm ấm, xen lẫn chút lo lắng của người đó.

“Cô ơi! Cô tỉnh táo lại đi, tôi mang cô đến bệnh viện.”

Nói xong, anh cúi người nâng cơ thể mềm yếu như không còn sức sống dưới mặt đường lên, bước chân nhanh chóng di chuyển đến chiếc xe đậu cách đó không xa. Khi anh và cô vừa vào xe, cánh tay trắng nõn của Mộng Khiết rơi tự do xuống đùi người đàn ông, gương mặt kiều diễm tái nhợt nghiêng sang một bên, hai mắt nhắm chặt không còn phản ứng.

Trạch Dương lắc lư cơ thể cô không ngừng, miệng liên tục kêu nhưng đáp lại anh chỉ là sự tĩnh lặng bên trong chiếc xe hơi sang trọng.



Lâm Việt chật vật từ dưới sàn đứng dậy, hắn tức giận chạy đuổi theo nhưng đến cổng liền ngừng lại. Cô gái từ trong nhà chạy vội ra ôm lấy cánh tay hắn, trên mặt tái nhợt như không còn giọt máu, trong đầu không dám nhớ đến khung cảnh đầy máu me vừa nãy.

“Bây… bây giờ chúng ta phải làm sao đây anh? Cô… cô ta có chết không? Nếu như cô ta không sống nổi thì cảnh sát sẽ điều tra ra chúng ta hại chết cô ta thôi.”

Lâm Việt xoa bên má thiếu nữ, hắn cúi đầu hôn lên trán cô ta rồi nói giọng nhẹ nhàng như trấn an.

“Ngoan, nếu cô ta thật sự chết thì anh sẽ có cách nói với cảnh sát. Trước mắt em cứ làm theo những gì anh căn dặn.”

“Dạ.”

Thân thể cô ta run lẩy bẩy, giọng nói trở nên không được bình thường. Hắn nhìn thấy, ấn đường nhíu chặt, nắm lấy hai bả vai cô gái kéo ra đối diện với tầm mắt của mình. Sau đó không vui quát lớn: “Em tỉnh táo lại cho anh, nếu như cảnh sát hỏi mà em cứ lắp bắp và run sợ như thế này thì họ sẽ nghi ngờ cho mà xem.”

Đột nhiên hắn quát lên, cơ thể cô ta nhảy dựng, khuôn mặt ngơ ngác như người mất hồn nhìn hắn không chớp mắt.

Lâm Việt mặc kệ cô ta đang sốc như thế nào, trong đôi mắt ánh lên sự hả dạ. Nghĩ đến vừa rồi người vợ trên danh nghĩa nằm trong vũng máu, cơ thể đi không vững khiến cho lòng hắn dâng lên niềm hân hoan. Con đường đi vào biệt thự khá vắng vẻ, hắn không tin cô có đủ sức chạy ra đường lớn và may mắn có người đi ngang cứu giúp kịp thời.

Hắn nheo mắt tỏ ra nguy hiểm, sau đó không nói gì liền nắm lấy cánh tay cô ta lôi vào trong nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hành Trình Truy Thê Của Cao Tổng

Số ký tự: 0