Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Cô chủ động lấy lòng (5)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 02:01:54
Thậm chí, cô biết rất rõ ràng Lý Tình Thâm anh đã tức giận, vung tay rời đi, nếu như cô muốn tiếp tục trà trộn trong giới âm nhạc, nhất định là phải tới tìm anh!
Cô ấy thông minh như vậy, chắc chắn biết, thế nhưng vẫn chưa đến tìm anh.
Thậm chí làm anh hoãn lại hội nghị công tác quan trọng, ở lại trong biệt thự đợi cô một ngày một đêm, kết quả, cô lại có thể đi tìm Lục Niệm Ca!
Cô đi tìm Lục Niệm Ca làm gì?
Là muốn níu kéo Lục Niệm Ca?
Hay là muốn bắt đầu lại?
Hoặc là đi cầu xin người đàn ông kia trở lại bên cô?
Người đàn ông kia, tốt như vậy sao?
Cũng đã ruồng bỏ cô, không cần cô nữa, cô còn không chịu chết tâm?
Ngực Lý Tình Thâm lan tràn một cỗ tức giận nồng đậm, còn mang theo một tầng bi thương không sao áp chế nổi.
Biết rất rõ ràng, mình trở về nước là vì cô, không oán hận ở lại bên người cô, muốn trợ giúp cô. Biết rất rõ ràng, người cô yêu chính là Lục Niệm Ca, nhưng, nhưng mà, vẫn có một cỗ bực tức không nói nên lời đang thiêu đốt.
Hình ảnh trên TV đã phát hình đến đoạn Lục Niệm Ca bị Giản Thần Hi kéo bỏ đi, Lăng Mạt Mạt xoay người, chưa từ bỏ ý định còn muốn nói thêm gì đó.
Lý Tình Thâm không áp được cơn giận của mình nữa, trong lúc bất chợt liền giơ tay lên, hung hăng nhấn điều khiển ti vi, tắt TV đi. Nhưng đáy lòng vẫn còn tức giận không có chỗ phát tiết, vì vậy, vươn tay, ném mạnh điều khiển TV về phía TV.
Điều khiển TV đập vào màn hình TV, bắn ngược lại, rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Lý Tình Thâm vẫn chưa nguôi giận.
Thứ năm Lăng Mạt Mạt rời giường rất sớm.
Có lúc, con người chính là như vậy, rơi vào một chuyện, giãy giụa thế nào cũng không ra được. Nhưng một khi có quyết tâm đi làm, bất chợt có tinh thần, lại cảm thấy cũng không có gì ghê gớm.
Lăng Mạt Mạt chính là như vậy.
Cô và Lục Niệm Ca nói chia tay, tuy nội tâm không sảng khoái là bao, nhưng nội tâm uất nghẹn sự buồn bực hơn nửa năm cũng tiêu tán không ít.
Nếu như nói không hận, đó là giả.
Dù là Lục Niệm Ca, hay là Giản Thần Hi, cô cũng hận thấu xương.
Bởi vì đã từng quá yêu, cho nên bây giờ mới hận!
Cô nghĩ, cô không phải xin lỗi Lục Niệm Ca, là Lục Niệm Ca có lỗi với cô. Tuy nói trong tình yêu không người nào có lỗi với người nào, nhưng nếu như Lục Niệm Ca quang minh chính đại đứng trước mặt cô, nói với cô, anh yêu Giản Thần Hi rồi, hoặc là Giản Thần Hi tự nhiên thanh thản đứng ở trước mặt cô, nói với cô, mình cũng yêu Lục Niệm Ca. Bọn họ tâm đầu ý hợp, hai bên có tình, Lăng Mạt Mạt cũng sẽ buông tay.
Nhưng cô hận hai người bọn họ vì dùng thủ đoạn hèn mọn như vậy đối phó cô.
Giản Thần Hi đánh cắp bài hát của cô, một người thì không tính, Giản Thần Hi cướp đi Lục Niệm Ca, cô cũng có thể cho là một cây làm chẳng nên non, Lục Niệm Ca cũng có vấn đề, có thể không tính nữa.
Nhưng cô nghĩ không thông, cô phải đi tìm Giản Thần Hi, hỏi một câu cô ta tại sao làm như vậy, Giản Thần Hi lại muốn đem cô đuổi tận giết tuyệt!
Tại sao muốn hãm hại cô, tại sao muốn mang cô cùng đi tới quán bar Dạ Sắc. Sau khi chuốc say cô, tìm đến nhiều người đàn ông để chụp hình như vậy? Tại sao lại tung đống hình đó trong trường học, để cho mọi người đều cho rằng cô là gái bao?
Cô ấy thông minh như vậy, chắc chắn biết, thế nhưng vẫn chưa đến tìm anh.
Thậm chí làm anh hoãn lại hội nghị công tác quan trọng, ở lại trong biệt thự đợi cô một ngày một đêm, kết quả, cô lại có thể đi tìm Lục Niệm Ca!
Cô đi tìm Lục Niệm Ca làm gì?
Là muốn níu kéo Lục Niệm Ca?
Hay là muốn bắt đầu lại?
Hoặc là đi cầu xin người đàn ông kia trở lại bên cô?
Người đàn ông kia, tốt như vậy sao?
Cũng đã ruồng bỏ cô, không cần cô nữa, cô còn không chịu chết tâm?
Ngực Lý Tình Thâm lan tràn một cỗ tức giận nồng đậm, còn mang theo một tầng bi thương không sao áp chế nổi.
Biết rất rõ ràng, mình trở về nước là vì cô, không oán hận ở lại bên người cô, muốn trợ giúp cô. Biết rất rõ ràng, người cô yêu chính là Lục Niệm Ca, nhưng, nhưng mà, vẫn có một cỗ bực tức không nói nên lời đang thiêu đốt.
Hình ảnh trên TV đã phát hình đến đoạn Lục Niệm Ca bị Giản Thần Hi kéo bỏ đi, Lăng Mạt Mạt xoay người, chưa từ bỏ ý định còn muốn nói thêm gì đó.
Lý Tình Thâm không áp được cơn giận của mình nữa, trong lúc bất chợt liền giơ tay lên, hung hăng nhấn điều khiển ti vi, tắt TV đi. Nhưng đáy lòng vẫn còn tức giận không có chỗ phát tiết, vì vậy, vươn tay, ném mạnh điều khiển TV về phía TV.
Điều khiển TV đập vào màn hình TV, bắn ngược lại, rơi xuống đất, vỡ tan tành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Tình Thâm vẫn chưa nguôi giận.
Thứ năm Lăng Mạt Mạt rời giường rất sớm.
Có lúc, con người chính là như vậy, rơi vào một chuyện, giãy giụa thế nào cũng không ra được. Nhưng một khi có quyết tâm đi làm, bất chợt có tinh thần, lại cảm thấy cũng không có gì ghê gớm.
Lăng Mạt Mạt chính là như vậy.
Cô và Lục Niệm Ca nói chia tay, tuy nội tâm không sảng khoái là bao, nhưng nội tâm uất nghẹn sự buồn bực hơn nửa năm cũng tiêu tán không ít.
Nếu như nói không hận, đó là giả.
Dù là Lục Niệm Ca, hay là Giản Thần Hi, cô cũng hận thấu xương.
Bởi vì đã từng quá yêu, cho nên bây giờ mới hận!
Cô nghĩ, cô không phải xin lỗi Lục Niệm Ca, là Lục Niệm Ca có lỗi với cô. Tuy nói trong tình yêu không người nào có lỗi với người nào, nhưng nếu như Lục Niệm Ca quang minh chính đại đứng trước mặt cô, nói với cô, anh yêu Giản Thần Hi rồi, hoặc là Giản Thần Hi tự nhiên thanh thản đứng ở trước mặt cô, nói với cô, mình cũng yêu Lục Niệm Ca. Bọn họ tâm đầu ý hợp, hai bên có tình, Lăng Mạt Mạt cũng sẽ buông tay.
Nhưng cô hận hai người bọn họ vì dùng thủ đoạn hèn mọn như vậy đối phó cô.
Giản Thần Hi đánh cắp bài hát của cô, một người thì không tính, Giản Thần Hi cướp đi Lục Niệm Ca, cô cũng có thể cho là một cây làm chẳng nên non, Lục Niệm Ca cũng có vấn đề, có thể không tính nữa.
Nhưng cô nghĩ không thông, cô phải đi tìm Giản Thần Hi, hỏi một câu cô ta tại sao làm như vậy, Giản Thần Hi lại muốn đem cô đuổi tận giết tuyệt!
Tại sao muốn hãm hại cô, tại sao muốn mang cô cùng đi tới quán bar Dạ Sắc. Sau khi chuốc say cô, tìm đến nhiều người đàn ông để chụp hình như vậy? Tại sao lại tung đống hình đó trong trường học, để cho mọi người đều cho rằng cô là gái bao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro