Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Cô chủ động lấy lòng (6)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 02:01:54
Tại sao muốn hãm hại cô, tại sao muốn mang cô cùng đi tới quán bar Dạ Sắc. Sau khi chuốc say cô, tìm đến nhiều người đàn ông để chụp hình như vậy? Tại sao lại tung đống hình đó trong trường học, để cho mọi người đều cho rằng cô là gái bao?
Lăng Mạt Mạt không phải là cô gái yếu đuối.
Chỉ là lúc đối mặt tình yêu, Lăng Mạt Mạt rất luống cuống.
Hiện tại Lăng Mạt Mạt nghĩ, tình yêu đã không còn, cô cũng không phải ăn nói khép nép cầu xin Lục Niệm Ca quay lại!
Cô có tự ái của cô.
Có thể thương tâm khổ sở, thất hồn lạc phách vì anh ta, cũng sẽ không thấp hèn đi cầu xin!
Nhưng sự nghiệp không thể không có.
Cô có thể nhường Lục Niệm Ca cho Giản Thần Hi, nhưng cô không thể nhường vinh quang của mình cho Giản Thần Hi.
Cho nên, trong nháy mắt Lăng Mạt Mạt tăng lực chiến đấu mười phần.
Cho nên ngày hôm nay, cô dậy rất sớm, đi siêu thị, chọn rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đón một chiếc xe đến biệt thự.
Lúc Lăng Mạt Mạt tới biệt thự đã là 11 giờ, cửa biệt thự không khóa, cô nhẹ nhàng đẩy, liền tiến vào.
Trong phòng khách không có ai.
Điều khiển ti vi trên mặt đất, pin, máy móc, rơi ra bốn phía, Lăng Mạt Mạt khom người nhặt từng cái lên, lắp ráp lại, đặt trên ghế sa lon. Sửa sang, sắp xếp lại những gì vừa mua rồi cho vào tủ lạnh.
Lúc này Lăng Mạt Mạt mới rón rén lên lầu.
Trong lòng Lăng Mạt Mạt có chút khẩn trương.
Cô lên phòng âm nhạc lầu ba, phát hiện bên trong không có ai, lúc này mới xoay người xuống lầu hai. Đi tới cửa phòng ngủ của Lý Tình Thâm, Lăng Mạt Mạt hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa, không có ai trả lời, Lăng Mạt Mạt khẽ vươn tay đẩy, phát hiện cửa bị đẩy ra rồi.
Cô nhớ Lý Tình Thâm đã nói qua, anh không cho phép, cô không được phép bước vào phòng ngủ của anh!
Bây giờ là thời kỳ mấu chốt, cô càng tuân thủ quy củ, ngoan ngoãn đứng ở cửa. Thò nửa cái đầu vào thăm dò, tròng mắt to đen nhánh quay một vòng, liền thấy một người đàn ông ngồi trước đàn dương cầm, "Thầy, em tới rồi."
Lý Tình Thâm không trả lời cô.
Ngồi ở trước dương cầm, thỉnh thoảng vươn tay, đàn hai cái, dường như cảm giác có chút không được hài lòng, liền cau mày lại, cầm bút máy, xóa xóa sửa sửa ở trên tờ giấy A4.
Lăng Mạt Mạt cho là Lý Tình Thâm không nghe thấy, liền lên giọng, "Thầy, anh đang bận rộn à?"
Lý Tình Thâm vẫn như trầm mặc như trước, mắt cũng không nâng lên nhìn cô một cái.
Lăng Mạt Mạt biết Lý Tình Thâm đang tức giận. Bình tĩnh mà suy nghĩ, cô cũng không biết làm sao khiến Lý Tình Thâm hết giận, chẹp miệng, nhỏ giọng nói: "Thầy, anh cứ làm việc trước đi, em đi xuống lầu nấu cơm trước. Chờ em làm xong cơm sẽ lên lầu gọi anh."
Lăng Mạt Mạt chờ giây lát, thấy Lý Tình Thâm vẫn dáng vẻ không nhúc nhích, liền thở dài một cái, xoay người, đi xuống lầu.
Lăng Mạt Mạt vì muốn Lý Tình Thâm hết giận, sửa soạn nấu một bàn thức ăn ngon cực kỳ công phu.
Từng món đều bày trên bàn ăn, Lăng Mạt Mạt lại lên lầu, gõ cửa, vẫn không có người trả lời, cô lại một thò đầu vào dò xét, "Thầy, em làm cơm xong rồi, anh đói chưa, có muốn ăn cơm trước không?"
Lý Tình Thâm một mực lạnh nhạt như cũ, mắt điếc tai ngơ lời cô nói.
Dường như coi Lăng Mạt Mạt thành không khí.
Lăng Mạt Mạt tự nhiên liên tục mở miệng, giọng nói mềm mại lấy lòng: "Xem ra thầy có vẻ rất bận rộn, vậy em cất những món ăn kia vào hộp giữ nhiệt trước, thầy làm xong rồi ăn."
Lăng Mạt Mạt không phải là cô gái yếu đuối.
Chỉ là lúc đối mặt tình yêu, Lăng Mạt Mạt rất luống cuống.
Hiện tại Lăng Mạt Mạt nghĩ, tình yêu đã không còn, cô cũng không phải ăn nói khép nép cầu xin Lục Niệm Ca quay lại!
Cô có tự ái của cô.
Có thể thương tâm khổ sở, thất hồn lạc phách vì anh ta, cũng sẽ không thấp hèn đi cầu xin!
Nhưng sự nghiệp không thể không có.
Cô có thể nhường Lục Niệm Ca cho Giản Thần Hi, nhưng cô không thể nhường vinh quang của mình cho Giản Thần Hi.
Cho nên, trong nháy mắt Lăng Mạt Mạt tăng lực chiến đấu mười phần.
Cho nên ngày hôm nay, cô dậy rất sớm, đi siêu thị, chọn rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đón một chiếc xe đến biệt thự.
Lúc Lăng Mạt Mạt tới biệt thự đã là 11 giờ, cửa biệt thự không khóa, cô nhẹ nhàng đẩy, liền tiến vào.
Trong phòng khách không có ai.
Điều khiển ti vi trên mặt đất, pin, máy móc, rơi ra bốn phía, Lăng Mạt Mạt khom người nhặt từng cái lên, lắp ráp lại, đặt trên ghế sa lon. Sửa sang, sắp xếp lại những gì vừa mua rồi cho vào tủ lạnh.
Lúc này Lăng Mạt Mạt mới rón rén lên lầu.
Trong lòng Lăng Mạt Mạt có chút khẩn trương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô lên phòng âm nhạc lầu ba, phát hiện bên trong không có ai, lúc này mới xoay người xuống lầu hai. Đi tới cửa phòng ngủ của Lý Tình Thâm, Lăng Mạt Mạt hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa, không có ai trả lời, Lăng Mạt Mạt khẽ vươn tay đẩy, phát hiện cửa bị đẩy ra rồi.
Cô nhớ Lý Tình Thâm đã nói qua, anh không cho phép, cô không được phép bước vào phòng ngủ của anh!
Bây giờ là thời kỳ mấu chốt, cô càng tuân thủ quy củ, ngoan ngoãn đứng ở cửa. Thò nửa cái đầu vào thăm dò, tròng mắt to đen nhánh quay một vòng, liền thấy một người đàn ông ngồi trước đàn dương cầm, "Thầy, em tới rồi."
Lý Tình Thâm không trả lời cô.
Ngồi ở trước dương cầm, thỉnh thoảng vươn tay, đàn hai cái, dường như cảm giác có chút không được hài lòng, liền cau mày lại, cầm bút máy, xóa xóa sửa sửa ở trên tờ giấy A4.
Lăng Mạt Mạt cho là Lý Tình Thâm không nghe thấy, liền lên giọng, "Thầy, anh đang bận rộn à?"
Lý Tình Thâm vẫn như trầm mặc như trước, mắt cũng không nâng lên nhìn cô một cái.
Lăng Mạt Mạt biết Lý Tình Thâm đang tức giận. Bình tĩnh mà suy nghĩ, cô cũng không biết làm sao khiến Lý Tình Thâm hết giận, chẹp miệng, nhỏ giọng nói: "Thầy, anh cứ làm việc trước đi, em đi xuống lầu nấu cơm trước. Chờ em làm xong cơm sẽ lên lầu gọi anh."
Lăng Mạt Mạt chờ giây lát, thấy Lý Tình Thâm vẫn dáng vẻ không nhúc nhích, liền thở dài một cái, xoay người, đi xuống lầu.
Lăng Mạt Mạt vì muốn Lý Tình Thâm hết giận, sửa soạn nấu một bàn thức ăn ngon cực kỳ công phu.
Từng món đều bày trên bàn ăn, Lăng Mạt Mạt lại lên lầu, gõ cửa, vẫn không có người trả lời, cô lại một thò đầu vào dò xét, "Thầy, em làm cơm xong rồi, anh đói chưa, có muốn ăn cơm trước không?"
Lý Tình Thâm một mực lạnh nhạt như cũ, mắt điếc tai ngơ lời cô nói.
Dường như coi Lăng Mạt Mạt thành không khí.
Lăng Mạt Mạt tự nhiên liên tục mở miệng, giọng nói mềm mại lấy lòng: "Xem ra thầy có vẻ rất bận rộn, vậy em cất những món ăn kia vào hộp giữ nhiệt trước, thầy làm xong rồi ăn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro