Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Là đi hay ở? (9)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 02:01:54
Y tá, cô ấy vừa nói
gì? Cô mang thai? Trong bụng của cô là bé cưng của Lý Tình Thâm? Tại sao lại như vậy? Lý Tình Thâm, anh ấy không phải đã đến viện thắt ống dẫn
tinh rồi sao? (Một biện pháp tránh thai).
Tại sao cô lại mang thai được?
"Chị y tá, hình như có chút nhầm lẫn phải không? Làm sao..... làm sao có thể chứ?" Lăng Mạt lắp ba lắp bắp hỏi.
Lúc này, nhìn phản ứng của Lăng Mạt Mạt, cô y tá có chút khó hiểu nhưng chỉ cười cười, nói: " không đâu, làm sao có thể nhầm được? Tiểu thư, đứa bé trong bụng cô đã được hai tháng rồi. Với lại, chu kỳ kinh nguyệt của cô không tới, chẳng lẽ cô không nhận thấy có điều gì khác thường sao?"
Lăng Mạt Mạt nghe cô y tá xong, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang tái xanh lập tức chuyển sang đỏ bừng, cô cắn cắn môi dưới. Đúng là hai tháng qua chu kỳ của cô không có tới. Bởi vì mải mê hưởng thụ tình yêu ngọt ngào cùng Lý Tình Thâm. Cho nên quên mất.
Cô y tá thấy dáng điệu Lăng Mạt Mạt, nụ cười càng rạng rỡ : "Bác sĩ kiểm tra, nói cô là gần đây tâm trạng không tốt, bị động thai cho nên dẫn đến ngất xỉu. Hơn nữa, gần đây vẫn sinh hoạt vợ chồng phải không? Cần phải chú ý một chút. Rất dễ dẫn đến sinh non đấy."
Lăng Mạt Mạt lập tức nghĩ đến tối hôm qua mình và Lý Tình Thâm triền miên ân ái, đáy lòng khó tránh khỏi lo lắng: "Bé cưng của tôi? Hiện tại vẫn khỏe mạnh chứ? không có chuyện gì chứ?"
"Không có chuyện gì, đứa bé rất tốt, cô phải giữ cho tâm trạng luôn vui vẻ, như vậy đứa bé trong bụng mới có thể khỏe mạnh, phát triển tốt. Bây giờ, tôi đưa cho cô một ít thuốc bổ.Cô uống rồi nằm nghỉ một lát. Đến sáng mai nếu như không có vấn đề gì, chúng tôi sẽ cho cô xuất viện" Cô y tá vừa nói, vừa rót cho Lăng Mạt Mạt một ly nước ấm.
Lăng Mạt Mạt nhận lấy, nói cảm ơn rồi không do dự cầm thuốc uống.
Lát sau, Cô y tá đi kiểm tra người bệnh khác, Lăng Mạt Mạt một mình ngồi trên giường bệnh. Tay cô bất giác sờ sờ xuống bụng. Bụng cô vẫn còn rất bằng phẳng, không có cảm giác gì nhưng từ đáy lòng lại không ngừng xúc động. Thật là kỳ diệu. Trong bụng của cô đang có một sinh linh bé nhỏ. Là con của cô và Lý Tình Thâm.
Tâm trạng của Lăng Mạt Mạt, thật sự là khó tả, kích động, mừng rỡ, vui sướng, cô theo bản năng liền muốn đem niềm vui này nói với Lý Tình Thâm. Bàn tay cô cầm điện thoại di động, hào hứng tìm số điện thoại của Lý Tình Thâm, nhưng khi nhìn thấy số điện thoại của anh, đáy lòng cô trong nháy mắt ngưng đọng cứng đờ.
Làm sao cô có thể quên mất cô và Lý Tình Thâm đã chia tay.
Cô phải làm gì bây giờ?
Mang đứa bé cùng đi Vienna sao?
Không cho anh biết cô đã có con với anh sao?
Lăng Mạt Mạt cắn cắn môi dưới, cảm thấy trái tim mình lạnh buốt như muốn đóng thành băng.
Trong nháy mắt, cảm giác đau khổ lũ lượt kéo đến khiến cô muốn rơi nước mắt.
Cô bàng hoàng để điện thoại di dộng xuống, nhìn ra phía cửa sổ, màn đêm đã bao phủ, cả phòng bệnh yên tĩnh, cô cố gắng tìm lại cảm xúc vui mừng khi biết mình có thai. Nhưng chỉ một chút thôi cũng không tìm thấy.
Lăng Mạt Mạt có chút thao thức, nhưng bởi vì đang có thai, bản thân bây giờ không còn là một mình nữa, nghĩ đến bé cưng trong bụng, cô liền ép mình phải đi ngủ.
Cũng bởi, phụ nữ có thai, có chút thích ngủ, nên ngày hôm sau khi tỉnh lại, đã là bảy giờ sáng, Lăng Mạt Mạt nghĩ đến buổi chiều phải đến trường học để làm nốt một số thủ tục đi Vienna. Thế nên cô nhanh chóng làm thủ tục xuất viện.
Đi ra khỏi bệnh viện, Lăng Mạt Mạt đứng đón xe, tuy nhiên ánh mắt cô vô hồn, lơ đãng. Xe qua, xe lại ở trước mặt rất nhiều nhưng chưa có xe nào bị cô chặn lại.
Tại sao cô lại mang thai được?
"Chị y tá, hình như có chút nhầm lẫn phải không? Làm sao..... làm sao có thể chứ?" Lăng Mạt lắp ba lắp bắp hỏi.
Lúc này, nhìn phản ứng của Lăng Mạt Mạt, cô y tá có chút khó hiểu nhưng chỉ cười cười, nói: " không đâu, làm sao có thể nhầm được? Tiểu thư, đứa bé trong bụng cô đã được hai tháng rồi. Với lại, chu kỳ kinh nguyệt của cô không tới, chẳng lẽ cô không nhận thấy có điều gì khác thường sao?"
Lăng Mạt Mạt nghe cô y tá xong, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang tái xanh lập tức chuyển sang đỏ bừng, cô cắn cắn môi dưới. Đúng là hai tháng qua chu kỳ của cô không có tới. Bởi vì mải mê hưởng thụ tình yêu ngọt ngào cùng Lý Tình Thâm. Cho nên quên mất.
Cô y tá thấy dáng điệu Lăng Mạt Mạt, nụ cười càng rạng rỡ : "Bác sĩ kiểm tra, nói cô là gần đây tâm trạng không tốt, bị động thai cho nên dẫn đến ngất xỉu. Hơn nữa, gần đây vẫn sinh hoạt vợ chồng phải không? Cần phải chú ý một chút. Rất dễ dẫn đến sinh non đấy."
Lăng Mạt Mạt lập tức nghĩ đến tối hôm qua mình và Lý Tình Thâm triền miên ân ái, đáy lòng khó tránh khỏi lo lắng: "Bé cưng của tôi? Hiện tại vẫn khỏe mạnh chứ? không có chuyện gì chứ?"
"Không có chuyện gì, đứa bé rất tốt, cô phải giữ cho tâm trạng luôn vui vẻ, như vậy đứa bé trong bụng mới có thể khỏe mạnh, phát triển tốt. Bây giờ, tôi đưa cho cô một ít thuốc bổ.Cô uống rồi nằm nghỉ một lát. Đến sáng mai nếu như không có vấn đề gì, chúng tôi sẽ cho cô xuất viện" Cô y tá vừa nói, vừa rót cho Lăng Mạt Mạt một ly nước ấm.
Lăng Mạt Mạt nhận lấy, nói cảm ơn rồi không do dự cầm thuốc uống.
Lát sau, Cô y tá đi kiểm tra người bệnh khác, Lăng Mạt Mạt một mình ngồi trên giường bệnh. Tay cô bất giác sờ sờ xuống bụng. Bụng cô vẫn còn rất bằng phẳng, không có cảm giác gì nhưng từ đáy lòng lại không ngừng xúc động. Thật là kỳ diệu. Trong bụng của cô đang có một sinh linh bé nhỏ. Là con của cô và Lý Tình Thâm.
Tâm trạng của Lăng Mạt Mạt, thật sự là khó tả, kích động, mừng rỡ, vui sướng, cô theo bản năng liền muốn đem niềm vui này nói với Lý Tình Thâm. Bàn tay cô cầm điện thoại di động, hào hứng tìm số điện thoại của Lý Tình Thâm, nhưng khi nhìn thấy số điện thoại của anh, đáy lòng cô trong nháy mắt ngưng đọng cứng đờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Làm sao cô có thể quên mất cô và Lý Tình Thâm đã chia tay.
Cô phải làm gì bây giờ?
Mang đứa bé cùng đi Vienna sao?
Không cho anh biết cô đã có con với anh sao?
Lăng Mạt Mạt cắn cắn môi dưới, cảm thấy trái tim mình lạnh buốt như muốn đóng thành băng.
Trong nháy mắt, cảm giác đau khổ lũ lượt kéo đến khiến cô muốn rơi nước mắt.
Cô bàng hoàng để điện thoại di dộng xuống, nhìn ra phía cửa sổ, màn đêm đã bao phủ, cả phòng bệnh yên tĩnh, cô cố gắng tìm lại cảm xúc vui mừng khi biết mình có thai. Nhưng chỉ một chút thôi cũng không tìm thấy.
Lăng Mạt Mạt có chút thao thức, nhưng bởi vì đang có thai, bản thân bây giờ không còn là một mình nữa, nghĩ đến bé cưng trong bụng, cô liền ép mình phải đi ngủ.
Cũng bởi, phụ nữ có thai, có chút thích ngủ, nên ngày hôm sau khi tỉnh lại, đã là bảy giờ sáng, Lăng Mạt Mạt nghĩ đến buổi chiều phải đến trường học để làm nốt một số thủ tục đi Vienna. Thế nên cô nhanh chóng làm thủ tục xuất viện.
Đi ra khỏi bệnh viện, Lăng Mạt Mạt đứng đón xe, tuy nhiên ánh mắt cô vô hồn, lơ đãng. Xe qua, xe lại ở trước mặt rất nhiều nhưng chưa có xe nào bị cô chặn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro