[Hào Môn] Tiên Sinh Anh Là Ai?
Không Khó Trút Giận
Lạc Thủy Tân Phân
2024-06-06 00:53:36
Tả Diệp là một người đàn ông rất truyền thống, vì thế Lục Vũ Hân đã vá lại màng trinh và lên giường với anh ta. Tất nhiên cô ta không thể để anh biết chuyện cô ta đã từng phá thai được.
"Lâm Diệc Khả, đừng uy hiếp tao. Tá Diệp rất yêu tao, anh ấy sẽ không tin những gì mày nói đâu". Lục Vũ Hân trừng mắt nhìn cô.
"Tôi không cần biết anh ấy yêu chị đến mức nào. Tóm lại, tôi không quan tâm đến một người đàn ông dễ thay lòng đổi dạ. Tuy nhiên, tôi không định nhường căn phòng này cho chị. Nếu không chịu đi ra, tôi sẽ gọi cho Tá Diệp. Vừa hay có thể kiểm chứng xem anh ấy có tin lời tôi nói không... ". Lâm Diệc Khả nói rồi làm bộ cầm điện thoại di động lên.
Lục Vũ Hân không đợi cô nói hết lời, tức giận bỏ đi tìm Lục Huệ.
"Tiểu tổ tông nhỏ bé của mẹ, con lại làm sao vậy. Mẹ vừa mới trấn tĩnh cha con. Tạm thời con ít gây chuyện lại cho mẹ, bớt để mẹ phải lo lắng đi nhé". Lục Huệ cảnh cáo nói.
"Mẹ, mẹ thật dễ mềm lòng. Lẽ ra lúc đó mẹ con mình phải tống cổ cả hai mẹ con nó ra khỏi cửa rồi, xem nó còn có thể tranh phòng được với con nữa không".
“Tiểu tổ tông của mẹ, con nhỏ giọng chút đi, cẩn thận bị cha con nghe thấy”. Lục Huệ hoảng hốt vươn tay che miệng Lục Vũ Hân.
"Không phải chỉ là một gian phòng ngủ thôi sao. Con giành với nó làm gì. Chẳng biết phân biệt nặng nhẹ gì cả. Một năm nữa là con sẽ về ở nhà họ Tá rồi. Hiện tại con nên đặt tâm trí vào Tá Diệp. Con đã đính hôn rồi, mau nắm bắt thời cơ thúc giục anh ta ký giấy chứng nhận kết hôn, miễn cho đêm dài lắm mộng".
“Mẹ đừng lo lắng về chuyện đó, anh ta đã sớm quỳ gối dưới váy của con rồi, y như một con chó sói nhỏ ngoan ngoãn”. Lục Vũ Hân nói với vẻ tự mãn.
Tuy nhiên, Lục Huệ nói: "Mới đó mà đã đắc ý được rồi. Lúc trước là ai khóc lóc sướt mướt sợ Tá Diệp không chịu trách nhiệm. Nếu không phải Vũ Đồng hiến kế, để con giả mang thai, sau đó giả vờ sảy thai rồi đổ tội cho Lâm Diệc Khả. Không như vậy liệu con có thể dễ dàng thuần phục Tá Diệp không?"
Lục Vũ Hân và Lục Vũ Đồng là chị em sinh đôi, em gái xinh đẹp, chị gái thông minh. Hai cô con gái luôn là niềm tự hào của Lục Huệ. Hiện tại, Lục Vũ Đồng đang đóng phim ở nước ngoài, cô đang là tiểu hoa đán được yêu thích nhất trong hai năm qua.
“Đúng vậy, trong mắt mẹ, chị gái lúc nào cũng tốt hơn con”. Lục Vũ Hân chua ngoa nói xong, cầm hộp trang sức trên bàn trang điểm lên, đưa cho Lục Huệ.
"Hôm nay Tá Diệp mới tặng con. Nghe nói là vật gia truyền của nhà họ Tá. Nó chỉ được truyền lại cho con dâu”.
Trong hộp là một đôi vòng tay bằng ngọc phỉ thúy, màu xanh ngọc bích, không có một tia tạp chất, chỉ cần nhìn vào màu sắc ngọc là có thể biết nó là loại thượng phẩm. Vàng có giá còn ngọc thì vô giá, chiếc vòng này có thể nói là hết sức giá trị, chẳng trách nó được dùng làm vật gia truyền.
Lục Huệ cầm chiếc vòng tay, trong đầu đột nhiên nảy ra một kế sách: "Vũ Hân, thật ra muốn trút giận không khó...".
Đêm đầu tiên trở lại Lâm gia, Lâm Diệc Khả ngủ khá ngon giấc.
Cô có thói quen ngủ nướng, thế nên vẫn là Ngô Huệ đã phải đến đánh thức cô dậy.
“Dì Ngô, mấy giờ rồi?”. Lâm Diệc Khả ngồi ở trên giường, vươn tay dụi dụi đôi mắt ngái ngủ.
“Đã tám giờ rồi, nếu bây giờ xuống lầu thì vừa kịp ăn sáng với cha con, không phải là con có chuyện muốn nói với ông ấy sao?”. Ngô Huệ nhắc nhở, đồng thời tìm áo khoác cho Lâm Diệc Khả khoác lên vai.
Lâm Diệc Khả thay quần áo, rửa qua mặt và đi xuống lầu.
Trong phòng ăn, Lâm Kiến Sơn cùng mẹ con Lục Huệ đang dùng bữa sáng, không khí sôi nổi, nói cười rôm rả.
Lâm Diệc Khả không thể không bội phục thủ đoạn của Lục Huệ. Chuyện đêm qua không hề ảnh hưởng tí gì đến bà ta. Là một chính trị gia, Lâm Kiến Sơn cũng không dễ dàng đối phó, nhưng Lục Huệ đã hoàn toàn kiểm soát được người đàn ông này.
Nếu mẹ cô có một nửa kỹ năng của Lục Huệ thì cũng sẽ không có một kết cục ly hôn ảm đạm như vậy. Tần Phi quá kiêu ngạo, bà ấy thậm chí không thèm lấy lòng đàn ông. Phụ nữ cần có lòng tự tôn, nhưng kiêu hãnh quá mức chưa chắc đã là điều tốt.
Lâm Diệc Khả ngồi xuống chỗ ngồi vốn thuộc mình và chào hỏi một cách khá ngoan ngoãn: "Ba, dì, chị, chào buổi sáng".
Lục Vũ Hân không thèm ngẩng đầu lên, khịt mũi cười nhạt.
Dưới gầm bàn, Lục Huệ với tay giật giật vạt áo cô ta, chán nản vì đứa con gái thiếu kiên nhẫn của mình.
"Lâm Diệc Khả, đừng uy hiếp tao. Tá Diệp rất yêu tao, anh ấy sẽ không tin những gì mày nói đâu". Lục Vũ Hân trừng mắt nhìn cô.
"Tôi không cần biết anh ấy yêu chị đến mức nào. Tóm lại, tôi không quan tâm đến một người đàn ông dễ thay lòng đổi dạ. Tuy nhiên, tôi không định nhường căn phòng này cho chị. Nếu không chịu đi ra, tôi sẽ gọi cho Tá Diệp. Vừa hay có thể kiểm chứng xem anh ấy có tin lời tôi nói không... ". Lâm Diệc Khả nói rồi làm bộ cầm điện thoại di động lên.
Lục Vũ Hân không đợi cô nói hết lời, tức giận bỏ đi tìm Lục Huệ.
"Tiểu tổ tông nhỏ bé của mẹ, con lại làm sao vậy. Mẹ vừa mới trấn tĩnh cha con. Tạm thời con ít gây chuyện lại cho mẹ, bớt để mẹ phải lo lắng đi nhé". Lục Huệ cảnh cáo nói.
"Mẹ, mẹ thật dễ mềm lòng. Lẽ ra lúc đó mẹ con mình phải tống cổ cả hai mẹ con nó ra khỏi cửa rồi, xem nó còn có thể tranh phòng được với con nữa không".
“Tiểu tổ tông của mẹ, con nhỏ giọng chút đi, cẩn thận bị cha con nghe thấy”. Lục Huệ hoảng hốt vươn tay che miệng Lục Vũ Hân.
"Không phải chỉ là một gian phòng ngủ thôi sao. Con giành với nó làm gì. Chẳng biết phân biệt nặng nhẹ gì cả. Một năm nữa là con sẽ về ở nhà họ Tá rồi. Hiện tại con nên đặt tâm trí vào Tá Diệp. Con đã đính hôn rồi, mau nắm bắt thời cơ thúc giục anh ta ký giấy chứng nhận kết hôn, miễn cho đêm dài lắm mộng".
“Mẹ đừng lo lắng về chuyện đó, anh ta đã sớm quỳ gối dưới váy của con rồi, y như một con chó sói nhỏ ngoan ngoãn”. Lục Vũ Hân nói với vẻ tự mãn.
Tuy nhiên, Lục Huệ nói: "Mới đó mà đã đắc ý được rồi. Lúc trước là ai khóc lóc sướt mướt sợ Tá Diệp không chịu trách nhiệm. Nếu không phải Vũ Đồng hiến kế, để con giả mang thai, sau đó giả vờ sảy thai rồi đổ tội cho Lâm Diệc Khả. Không như vậy liệu con có thể dễ dàng thuần phục Tá Diệp không?"
Lục Vũ Hân và Lục Vũ Đồng là chị em sinh đôi, em gái xinh đẹp, chị gái thông minh. Hai cô con gái luôn là niềm tự hào của Lục Huệ. Hiện tại, Lục Vũ Đồng đang đóng phim ở nước ngoài, cô đang là tiểu hoa đán được yêu thích nhất trong hai năm qua.
“Đúng vậy, trong mắt mẹ, chị gái lúc nào cũng tốt hơn con”. Lục Vũ Hân chua ngoa nói xong, cầm hộp trang sức trên bàn trang điểm lên, đưa cho Lục Huệ.
"Hôm nay Tá Diệp mới tặng con. Nghe nói là vật gia truyền của nhà họ Tá. Nó chỉ được truyền lại cho con dâu”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong hộp là một đôi vòng tay bằng ngọc phỉ thúy, màu xanh ngọc bích, không có một tia tạp chất, chỉ cần nhìn vào màu sắc ngọc là có thể biết nó là loại thượng phẩm. Vàng có giá còn ngọc thì vô giá, chiếc vòng này có thể nói là hết sức giá trị, chẳng trách nó được dùng làm vật gia truyền.
Lục Huệ cầm chiếc vòng tay, trong đầu đột nhiên nảy ra một kế sách: "Vũ Hân, thật ra muốn trút giận không khó...".
Đêm đầu tiên trở lại Lâm gia, Lâm Diệc Khả ngủ khá ngon giấc.
Cô có thói quen ngủ nướng, thế nên vẫn là Ngô Huệ đã phải đến đánh thức cô dậy.
“Dì Ngô, mấy giờ rồi?”. Lâm Diệc Khả ngồi ở trên giường, vươn tay dụi dụi đôi mắt ngái ngủ.
“Đã tám giờ rồi, nếu bây giờ xuống lầu thì vừa kịp ăn sáng với cha con, không phải là con có chuyện muốn nói với ông ấy sao?”. Ngô Huệ nhắc nhở, đồng thời tìm áo khoác cho Lâm Diệc Khả khoác lên vai.
Lâm Diệc Khả thay quần áo, rửa qua mặt và đi xuống lầu.
Trong phòng ăn, Lâm Kiến Sơn cùng mẹ con Lục Huệ đang dùng bữa sáng, không khí sôi nổi, nói cười rôm rả.
Lâm Diệc Khả không thể không bội phục thủ đoạn của Lục Huệ. Chuyện đêm qua không hề ảnh hưởng tí gì đến bà ta. Là một chính trị gia, Lâm Kiến Sơn cũng không dễ dàng đối phó, nhưng Lục Huệ đã hoàn toàn kiểm soát được người đàn ông này.
Nếu mẹ cô có một nửa kỹ năng của Lục Huệ thì cũng sẽ không có một kết cục ly hôn ảm đạm như vậy. Tần Phi quá kiêu ngạo, bà ấy thậm chí không thèm lấy lòng đàn ông. Phụ nữ cần có lòng tự tôn, nhưng kiêu hãnh quá mức chưa chắc đã là điều tốt.
Lâm Diệc Khả ngồi xuống chỗ ngồi vốn thuộc mình và chào hỏi một cách khá ngoan ngoãn: "Ba, dì, chị, chào buổi sáng".
Lục Vũ Hân không thèm ngẩng đầu lên, khịt mũi cười nhạt.
Dưới gầm bàn, Lục Huệ với tay giật giật vạt áo cô ta, chán nản vì đứa con gái thiếu kiên nhẫn của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro