[Hào Môn] Tiên Sinh Anh Là Ai?
Mẹ Tròn Con Vuông
Lạc Thủy Tân Phân
2024-06-06 00:53:36
Đêm khuya, khoa sản bệnh viện nhân dân thành phố A.
Lâm Diệc Khả nằm trên bàn phẫu thuật, khuôn mặt trắng bệch, cả người cô đều bị mồ hôi ướt đẫm. Rõ ràng là rất đau nhưng cô cố nhẫn nhịn, không có la khóc một câu.
“Dùng sức, đã nhìn thấy đầu đứa bé rồi.” giọng nói của bác sĩ đỡ đẻ ồn ào bên tai.
Đôi tay của Lâm Diệc Khả nắm chặt lấy thành giường bệnh, cơn đau kéo dài một ngày một đêm đã làm cô kiệt sức.
“Đứa trẻ bị mắc kẹt, có thể khó sinh, có nên thông báo với Nguyễn tiên sinh giữ nhỏ hay giữ lớn không?” bác sĩ và y tá giao lưu bằng ánh mắt.
“Đừng, đừng để ý tới tôi, giữ đứa bé.” đôi tay ướt nhẹp mồ hôi của Lâm Diệc Khả đột nhiên nắm chặt lấy bác sĩ, giọng nói đau khổ, nhưng lại kiên quyết.
Bác sĩ hơi động lòng, nắm lấy tay cô nói: “chúng ta thử lần nữa, bây giờ cô nghe tôi chỉ huy, hít sâu, dùng sức….”
Cùng với đó là tiếng khóc nấc của trẻ sơ sinh, những người khác trong phòng sinh đều thở phào nhẹ nhõm.
Y tá trưởng bế đứa bé đi tắm rửa, bác sĩ đỡ đẻ đi ra khỏi phòng sinh, lấy điện thoại ra gọi cho một người.
“Nguyễn tiên sinh…”
Đầu bên kia Nguyên Kì nghe xong điện thoại, do tay lên gõ cửa phòng trước mặt.
“Mời vào.” bên trong truyền ra giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
Nguyễn Kì đẩy cửa đi vào, người đàn ông cao to vạm vỡ đứng trước cửa sổ.
Trên người hắn mặc chiếc áo vét, khuy áo không cài để lộ chiếc áo sơ mi bên trong, ngón tay hắn kẹp lấy điếu thuốc đang cháy.
“Có chuyện gì?” người đàn ông cău mày, làm cho người khác cảm thấy không giận mà uy nghiêm.
“Là bệnh viện vừa gọi điện tới, báo là Lâm Diệc Khả sinh con trai, 6 cân 2 lạng, mẹ tròn con vuông.” Nguyễn Kì lập tức trả lời.
“Ừ, tôi biết rồi.” người đàn ông nghe xong, đôi mắt thâm trầm không có cảm xúc gì.
Nguyên kì nghĩ nên nói một câu “Chúc mừng”, nhưng chưa kịp nói thì lại nghe hắn nói, “Cuộc họp online côngty con bên Mỹ khi nào bắt đầu?”
Nguyễn Kì sửng sốt, đầu óc hắn không theo kịp, hắn dơ tay lên nhìn đồng hồ, cẩn thận trả lời: “Nửa tiếng sau.”
“Để Âu Dương chuẩn bị, vào phòng họp.” người đàn ông nói xong, dập tắt điếu thuốc trên tay, xoay người đi ra ngoài.
Cuộc họp kéo dài tới sáng ngày hôm sau mới kết thúc.
Thư kí bưng hai cốc cà phê đậm đặc đi vào phòng họp.
“Anh, không tới bệnh viện?” Nguyễn Kì nhịn cả buổi tối, hắn cuối cùng nhịn không được đi hỏi.
Người đàn ông ngồi nho nhã ở đối diện uống ngụm cà phê, dừng lại một lúc mới nói: “Chuẩn bị xe.”
…..
Phòng bệnh, bệnh viện.
Ánh nắng đầu tiên chiếu từ cửa sổ vào trong phòng, chiếu lên người có cảm giác ấm áp.
Lâm Diệc Khả mệt mỏi mở mắt ra, cô nhìn đứa bé ngủ say trong lòng mình, nước mắt không kìm được mà chảy ra.
Cô 19 tuổi, người ta 19 tuổi đang làm nũng trong lòng ba mẹ, còn cô đã làm mẹ.
Tuy rằng, đứa bé này không rõ cha là ai. Tuy rằng, khi vừa mới biết mình mang thai, cô gần như sụp đổ. Nhưng trong 10 tháng này, đứa bé ở trong người cô dần dần phát triển, trưởng thành, đứa bé đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời cô.
Có lẽ đó là tình mẹ. Cho nên khi bác sĩ bảo có thể là khó sinh, cô không hề nghĩ ngợi gì mà đồng ý đổi sinh mệnh của mình để đứa bé có cơ hội sống sót.
“Cốc cốc” cánh cửa vang lên, Lâm Diệc Khả dùng tay nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt, giọng nói khàn khàn, “Mời vào.”
Cô nghĩ là y tá tới đổi chai truyền dịch, nhưng mà cửa vừa mới mở ra, đi vào lại là người đàn ông đẹp trai.
Lâm Diệc Khả nằm trên bàn phẫu thuật, khuôn mặt trắng bệch, cả người cô đều bị mồ hôi ướt đẫm. Rõ ràng là rất đau nhưng cô cố nhẫn nhịn, không có la khóc một câu.
“Dùng sức, đã nhìn thấy đầu đứa bé rồi.” giọng nói của bác sĩ đỡ đẻ ồn ào bên tai.
Đôi tay của Lâm Diệc Khả nắm chặt lấy thành giường bệnh, cơn đau kéo dài một ngày một đêm đã làm cô kiệt sức.
“Đứa trẻ bị mắc kẹt, có thể khó sinh, có nên thông báo với Nguyễn tiên sinh giữ nhỏ hay giữ lớn không?” bác sĩ và y tá giao lưu bằng ánh mắt.
“Đừng, đừng để ý tới tôi, giữ đứa bé.” đôi tay ướt nhẹp mồ hôi của Lâm Diệc Khả đột nhiên nắm chặt lấy bác sĩ, giọng nói đau khổ, nhưng lại kiên quyết.
Bác sĩ hơi động lòng, nắm lấy tay cô nói: “chúng ta thử lần nữa, bây giờ cô nghe tôi chỉ huy, hít sâu, dùng sức….”
Cùng với đó là tiếng khóc nấc của trẻ sơ sinh, những người khác trong phòng sinh đều thở phào nhẹ nhõm.
Y tá trưởng bế đứa bé đi tắm rửa, bác sĩ đỡ đẻ đi ra khỏi phòng sinh, lấy điện thoại ra gọi cho một người.
“Nguyễn tiên sinh…”
Đầu bên kia Nguyên Kì nghe xong điện thoại, do tay lên gõ cửa phòng trước mặt.
“Mời vào.” bên trong truyền ra giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
Nguyễn Kì đẩy cửa đi vào, người đàn ông cao to vạm vỡ đứng trước cửa sổ.
Trên người hắn mặc chiếc áo vét, khuy áo không cài để lộ chiếc áo sơ mi bên trong, ngón tay hắn kẹp lấy điếu thuốc đang cháy.
“Có chuyện gì?” người đàn ông cău mày, làm cho người khác cảm thấy không giận mà uy nghiêm.
“Là bệnh viện vừa gọi điện tới, báo là Lâm Diệc Khả sinh con trai, 6 cân 2 lạng, mẹ tròn con vuông.” Nguyễn Kì lập tức trả lời.
“Ừ, tôi biết rồi.” người đàn ông nghe xong, đôi mắt thâm trầm không có cảm xúc gì.
Nguyên kì nghĩ nên nói một câu “Chúc mừng”, nhưng chưa kịp nói thì lại nghe hắn nói, “Cuộc họp online côngty con bên Mỹ khi nào bắt đầu?”
Nguyễn Kì sửng sốt, đầu óc hắn không theo kịp, hắn dơ tay lên nhìn đồng hồ, cẩn thận trả lời: “Nửa tiếng sau.”
“Để Âu Dương chuẩn bị, vào phòng họp.” người đàn ông nói xong, dập tắt điếu thuốc trên tay, xoay người đi ra ngoài.
Cuộc họp kéo dài tới sáng ngày hôm sau mới kết thúc.
Thư kí bưng hai cốc cà phê đậm đặc đi vào phòng họp.
“Anh, không tới bệnh viện?” Nguyễn Kì nhịn cả buổi tối, hắn cuối cùng nhịn không được đi hỏi.
Người đàn ông ngồi nho nhã ở đối diện uống ngụm cà phê, dừng lại một lúc mới nói: “Chuẩn bị xe.”
…..
Phòng bệnh, bệnh viện.
Ánh nắng đầu tiên chiếu từ cửa sổ vào trong phòng, chiếu lên người có cảm giác ấm áp.
Lâm Diệc Khả mệt mỏi mở mắt ra, cô nhìn đứa bé ngủ say trong lòng mình, nước mắt không kìm được mà chảy ra.
Cô 19 tuổi, người ta 19 tuổi đang làm nũng trong lòng ba mẹ, còn cô đã làm mẹ.
Tuy rằng, đứa bé này không rõ cha là ai. Tuy rằng, khi vừa mới biết mình mang thai, cô gần như sụp đổ. Nhưng trong 10 tháng này, đứa bé ở trong người cô dần dần phát triển, trưởng thành, đứa bé đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời cô.
Có lẽ đó là tình mẹ. Cho nên khi bác sĩ bảo có thể là khó sinh, cô không hề nghĩ ngợi gì mà đồng ý đổi sinh mệnh của mình để đứa bé có cơ hội sống sót.
“Cốc cốc” cánh cửa vang lên, Lâm Diệc Khả dùng tay nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt, giọng nói khàn khàn, “Mời vào.”
Cô nghĩ là y tá tới đổi chai truyền dịch, nhưng mà cửa vừa mới mở ra, đi vào lại là người đàn ông đẹp trai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro