[Hào Môn] Tiên Sinh Anh Là Ai?
Ở Tạm Thời 10 Năm
Lạc Thủy Tân Phân
2024-06-06 00:53:36
Sau khi Lâm Diệc Khả và Cố Cảnh Đình bàn bạc xong, một người phụ nữ khoảng 30 tuổi bước vào một cách rất cung kính. Cô ấy ăn mặc tươm tất, diện mạo sạch sẽ. Tự xưng là một người giữ trẻ chuyên nghiệp, họ Trương.
Lâm Diệc Khả cũng hiểu rằng việc để một người đàn ông chăm sóc em bé một mình là không thực tế và đích thực là phải cần thêm một người giữ trẻ. Có điều, nghe nói lương của người giữ trẻ rất cao, người đàn ông này lại không có tiền, một mình cô gánh vác mọi chi phí, Lâm Diệc Khả nghĩ đến cũng có chút chua xót.
Cô vô thức nhìn chằm chằm vào Cố Cảnh Đình, Cố Cảnh Đình bị nhìn chằm chằm có chút không thể hiểu được.
“Đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp quá, thật đáng yêu, để tôi bế nào”. Chị Trương bước đến bên giường duỗi hai tay ra cười.
Nhưng Lâm Diệc Khả theo bản năng ôm chặt con trai mình, vành mắt đột nhiên đỏ lên. Cô luyến tiếc, trong lòng chợt có chút hối hận.
Bầu không khí trong phòng im lặng trong giây lát.
Đôi môi mỏng cương nghị của Cố Cảnh Đình mím nhẹ, trầm ngâm nhìn cô: "Không phải sinh ly tử biệt, em vẫn có quyền thăm hỏi con".
“Đứa nhỏ, nó vẫn chưa có tên.” Lâm Diệc Khả nhẹ giọng nói, bộ dạng đáng thương.
“Em chọn một cái tên đi”. Cố Cảnh Đình nói.
“Em chưa nghĩ tới”. Đầu óc Lâm Diệc Khả rối bời.
“Vậy thì nghĩ ngay bây giờ”. Cố Cảnh Đình nhẫn nại chờ đợi.
Lâm Diệc Khả khẽ cau mày, suy nghĩ một hồi mới nói: "Gọi là Phàm Phàm được không? Phàm trong bình phàm. Nghĩa là bình bình an an, thuận buồm xuôi gió."
Tất cả các bà mẹ trên thế giới đều mong rằng cuộc sống của con mình sẽ thuận buồm xuôi gió.
“Ừ”. Cố Cảnh Đình gật đầu, không có ý kiến gì.
Sau đó, chị Trương tới ôm Phàm Phàm rời khỏi vòng tay cô.
Lâm Diệc Khả được dì Ngô chăm sóc, đi theo cô cả một quãng đường dài.
Bên ngoài bệnh viện đang mưa còn đôi mắt cô thì ướt đẫm.
“Nếu tiểu thư không nỡ, tại sao không giữ đứa nhỏ lại?”. Dì Ngô hỏi cô.
Lâm Diệc Khả lắc đầu cười khổ: "Con không thể đưa nó trở về nhà họ Lâm".
“Từ khi phu nhân ly hôn, nhà không giống nhà, nhà đó không trở về cũng không sao”. Dì Ngô thở dài nói.
Đôi mắt ướt của Lâm Diệc Khả trở nên cứng rắn và lạnh nhạt, hai tay buông thõng hai bên thân thể chậm rãi nắm lại thành nắm đấm: "Con muốn quay về lấy lại tất cả những gì thuộc về mình".
......
Vào ngày Lâm Diệc Khả xuất viện trở về nhà, bầu trời u ám, mây đen như thể đè lêи đỉиɦ đầu.
Chiếc xe chậm rãi chạy vào trang viên và dừng lại trước một ngôi biệt thự cổ kính.
Bức tường bên ngoài biệt thự phủ đầy dây leo xanh mướt, sân trồng những bông hoa tường vi lớn màu hồng tím. Những bông hoa này do chính tay mẹ cô trồng, nay mẹ cô không còn nữa để lại một mảnh vườn trơ trọi lẻ loi, ảm đạm thê lương.
Mưa dày đặc kín trời, mưa rơi trên cánh hoa như hoa khóc.
Lâm Diệc Khả kéo theo chiếc vali nặng trĩu, từng bước từng bước đi trên con đường lát đá xanh hướng về biệt thự.
Trang viên này là của hồi môn của mẹ cô hồi đó, nhưng hiện tại, Lâm Kiến Sơn cùng những người phụ nữ khác đang sống trong đó. Nghĩ tới thật là trớ trêu thay.
Cha cô, Lâm Kiến Sơn, vốn chỉ là một công chức nhỏ, sau khi kết hôn với một doanh nhân giàu có là mẹ cô Tần Phi, nhờ bệ đỡ tài lực của bà, Lâm Kiến Sơn đi trên một con đường trải toàn hoa hồng, thẳng tiến đến nay đã ngồi lên chức phó thị trưởng thành phố A - phụ trách tài chính và thuế vụ.
Lâm Diệc Khả một mình đi vào biệt thự, không có ai ra chào đón, cũng không có ai hoan nghênh cô cả, đúng như dự đoán.
Trong phòng khách, Lâm Kiến Sơn cùng mẹ con Lục Vũ Hân đang ngồi trên chiếc ghế sô pha bọc da sang trọng, cả gia đình ba người vừa cười vừa trò chuyện, trông rất ấm áp.
Lâm Diệc Khả xông vào lập tức phá tan bầu không khí ấm áp ấy. Cô vừa bị dính mưa, nước chảy ra từng giọt từ đuôi tóc, cô trông hơi nhếch nhác và có vẻ lạc lõng với gia đình này. Cô sớm đã trở thành người ngoài.
“Diệc Khả trở về rồi này”. Lục Tuệ Tâm đứng lên, nhiệt tình chào hỏi.
Bà ta bảo dưỡng nhan sắc khá tốt, ở tuổi bốn mươi lăm mà trông như chưa đến bốn mươi.
“Dì Lục”. Giọng nói của Lâm Diệc Khả nhàn nhạt.
Cô nhớ lại lần đầu tiên cha cô đưa mẹ con Lục Vũ Hân vào cửa.
"Tiểu Khả, đây là dì Lục. Cô ấy là bạn của bố. Cô ấy cùng hai bé gái sẽ đến ở tạm trong nhà chúng ta một thời gian”. Lâm Kiến Sơn đã nói với cô vào lúc đó.
Nơi ở tạm này, không ngờ là lại ở tạm đến mười năm.
Lâm Diệc Khả cũng hiểu rằng việc để một người đàn ông chăm sóc em bé một mình là không thực tế và đích thực là phải cần thêm một người giữ trẻ. Có điều, nghe nói lương của người giữ trẻ rất cao, người đàn ông này lại không có tiền, một mình cô gánh vác mọi chi phí, Lâm Diệc Khả nghĩ đến cũng có chút chua xót.
Cô vô thức nhìn chằm chằm vào Cố Cảnh Đình, Cố Cảnh Đình bị nhìn chằm chằm có chút không thể hiểu được.
“Đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp quá, thật đáng yêu, để tôi bế nào”. Chị Trương bước đến bên giường duỗi hai tay ra cười.
Nhưng Lâm Diệc Khả theo bản năng ôm chặt con trai mình, vành mắt đột nhiên đỏ lên. Cô luyến tiếc, trong lòng chợt có chút hối hận.
Bầu không khí trong phòng im lặng trong giây lát.
Đôi môi mỏng cương nghị của Cố Cảnh Đình mím nhẹ, trầm ngâm nhìn cô: "Không phải sinh ly tử biệt, em vẫn có quyền thăm hỏi con".
“Đứa nhỏ, nó vẫn chưa có tên.” Lâm Diệc Khả nhẹ giọng nói, bộ dạng đáng thương.
“Em chọn một cái tên đi”. Cố Cảnh Đình nói.
“Em chưa nghĩ tới”. Đầu óc Lâm Diệc Khả rối bời.
“Vậy thì nghĩ ngay bây giờ”. Cố Cảnh Đình nhẫn nại chờ đợi.
Lâm Diệc Khả khẽ cau mày, suy nghĩ một hồi mới nói: "Gọi là Phàm Phàm được không? Phàm trong bình phàm. Nghĩa là bình bình an an, thuận buồm xuôi gió."
Tất cả các bà mẹ trên thế giới đều mong rằng cuộc sống của con mình sẽ thuận buồm xuôi gió.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừ”. Cố Cảnh Đình gật đầu, không có ý kiến gì.
Sau đó, chị Trương tới ôm Phàm Phàm rời khỏi vòng tay cô.
Lâm Diệc Khả được dì Ngô chăm sóc, đi theo cô cả một quãng đường dài.
Bên ngoài bệnh viện đang mưa còn đôi mắt cô thì ướt đẫm.
“Nếu tiểu thư không nỡ, tại sao không giữ đứa nhỏ lại?”. Dì Ngô hỏi cô.
Lâm Diệc Khả lắc đầu cười khổ: "Con không thể đưa nó trở về nhà họ Lâm".
“Từ khi phu nhân ly hôn, nhà không giống nhà, nhà đó không trở về cũng không sao”. Dì Ngô thở dài nói.
Đôi mắt ướt của Lâm Diệc Khả trở nên cứng rắn và lạnh nhạt, hai tay buông thõng hai bên thân thể chậm rãi nắm lại thành nắm đấm: "Con muốn quay về lấy lại tất cả những gì thuộc về mình".
......
Vào ngày Lâm Diệc Khả xuất viện trở về nhà, bầu trời u ám, mây đen như thể đè lêи đỉиɦ đầu.
Chiếc xe chậm rãi chạy vào trang viên và dừng lại trước một ngôi biệt thự cổ kính.
Bức tường bên ngoài biệt thự phủ đầy dây leo xanh mướt, sân trồng những bông hoa tường vi lớn màu hồng tím. Những bông hoa này do chính tay mẹ cô trồng, nay mẹ cô không còn nữa để lại một mảnh vườn trơ trọi lẻ loi, ảm đạm thê lương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mưa dày đặc kín trời, mưa rơi trên cánh hoa như hoa khóc.
Lâm Diệc Khả kéo theo chiếc vali nặng trĩu, từng bước từng bước đi trên con đường lát đá xanh hướng về biệt thự.
Trang viên này là của hồi môn của mẹ cô hồi đó, nhưng hiện tại, Lâm Kiến Sơn cùng những người phụ nữ khác đang sống trong đó. Nghĩ tới thật là trớ trêu thay.
Cha cô, Lâm Kiến Sơn, vốn chỉ là một công chức nhỏ, sau khi kết hôn với một doanh nhân giàu có là mẹ cô Tần Phi, nhờ bệ đỡ tài lực của bà, Lâm Kiến Sơn đi trên một con đường trải toàn hoa hồng, thẳng tiến đến nay đã ngồi lên chức phó thị trưởng thành phố A - phụ trách tài chính và thuế vụ.
Lâm Diệc Khả một mình đi vào biệt thự, không có ai ra chào đón, cũng không có ai hoan nghênh cô cả, đúng như dự đoán.
Trong phòng khách, Lâm Kiến Sơn cùng mẹ con Lục Vũ Hân đang ngồi trên chiếc ghế sô pha bọc da sang trọng, cả gia đình ba người vừa cười vừa trò chuyện, trông rất ấm áp.
Lâm Diệc Khả xông vào lập tức phá tan bầu không khí ấm áp ấy. Cô vừa bị dính mưa, nước chảy ra từng giọt từ đuôi tóc, cô trông hơi nhếch nhác và có vẻ lạc lõng với gia đình này. Cô sớm đã trở thành người ngoài.
“Diệc Khả trở về rồi này”. Lục Tuệ Tâm đứng lên, nhiệt tình chào hỏi.
Bà ta bảo dưỡng nhan sắc khá tốt, ở tuổi bốn mươi lăm mà trông như chưa đến bốn mươi.
“Dì Lục”. Giọng nói của Lâm Diệc Khả nhàn nhạt.
Cô nhớ lại lần đầu tiên cha cô đưa mẹ con Lục Vũ Hân vào cửa.
"Tiểu Khả, đây là dì Lục. Cô ấy là bạn của bố. Cô ấy cùng hai bé gái sẽ đến ở tạm trong nhà chúng ta một thời gian”. Lâm Kiến Sơn đã nói với cô vào lúc đó.
Nơi ở tạm này, không ngờ là lại ở tạm đến mười năm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro