Hào Môn Tranh Đấu

Chương 8

Tử Hồn

2024-07-15 13:27:20

Tô Tình, tiểu thư nhà họ Tô, có thể được coi là em họ xa của Diệp Vũ, cùng cô lớn lên từ nhỏ, dưới sự giúp đỡ của một số người mà trở thành người bạn thân thiết của cô như chị em ruột.

Kiếp trước, người em họ Tô đối xử với Diệp Vũ rất "tốt", tốt đến mức năm lần bảy lượt ra tay hại Diệp Vũ. Nếu như kiếp trước Tô Tình không chính miệng thừa nhận âm mưu gây ra vụ tai nạn ô tô này và tất cả những gì cô ta đã làm với cô sau đó thì Diệp Vũ không bao giờ nghĩ rằng người em họ xa cùng cô lớn lên từ nhỏ này... lại có thể âm mưu làm hại nhà họ Diệp!

Bị Diệp Vũ vô lý chặn họng một câu, sắc mặt Tô Tình có chút khó coi, đôi mắt ngấn nước lập tức phủ đầy một tầng sương mù dày đặc. Cô ta khụt khịt, gần như sắp khóc, nghẹn ngào nói: "Diệp Vũ, em xin lỗi. Có phải em lại làm gì chọc đến chị rồi không, nếu chị tức giận thì cứ chút lên người em, không cần bận tâm đến em đâu..."

"Tô Tình, cô đang nói cái gì vậy? Ý cô nói Diệp Vũ đang làm ra vẻ tiểu thư sao?" Cách đó không xa vang lên một giọng nữ đầy vẻ phẫn nộ.

Diệp Vũ nhìn về phía phát ra âm thanh, một người phụ nữ cao ráo xinh đẹp mặc chiếc sườn xám màu xám bạc. Với chiều cao 1m65 đi thêm đôi giày cao gót 7cm, ngay cả đàn ông cũng không dám đứng trước mặt cô. Chưa kể đến thân hình nuột nà, đôi chân dài thẳng tắp, trắng nõn khiến hầu hết phụ nữ đều đố kỵ đến phát cuồng, thân hình nóng bỏng có thể sánh ngang với siêu mẫu quốc tế, ngay lập tức thu hút sự chú ý của vô số đàn ông… Một người đẹp nóng bỏng như vậy lại mang phong thái quân nhân đầy kinh nghiệm và mạnh mẽ. Có điều, trên khuôn mặt trắng mịn xinh đẹp kia lại tràn đầy tức giận, đôi mắt sắc như dao như muốn đem Tô Tình băm ra làm trăm mảnh.

Là cô ấy? Diệp Vũ không kìm được hốc mắt đỏ lên, cố gắng nở một nụ cười.

Cô ấy vẫn còn sống, tốt quá.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người đẹp nóng bỏng như hoa hồng đen này là một người bạn thân khác của Diệp Vũ thời còn đi học, tên là Tả Vịnh Nhi, có thân phận bí ẩn và là một góa phụ đen cực kỳ nổi tiếng. Trong một năm đính hôn ba lần, nhưng cả ba lần vị hôn phu đều qua đời đột ngột, từ đó trở đi không ai dám hái bông hồng đen này của thành phố Bắc Trữ nữa.

Diệp Vũ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, che đi những giọt lệ trong hốc mắt, lập tức mở cửa xe, túm lấy vạt váy cưới rồi bước ra ngoài: "Tiểu Tả!"

"Cậu không sao chứ?" Tả Vịnh Nhi nhìn khắp người Diệp Vũ một lượt phát hiện cô chỉ bị đụng vào trán, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Lần nữa chĩa mũi dùi về phía Tô Tình đáng thương đang đứng ở một bên, xem thường bĩu môi nói: "Tô Tình, ngoại trừ giả bộ đáng thương rơi nước mắt ra thì cô có thể nghĩ ra chiêu mới nào khác không?"

Tính cách Tả Vịnh Nhi thẳng thắn, có phần nóng nảy, trước giờ luôn coi thường con người đạo đức giả, nhu nhược Tô Tình này. Tô Tình cũng rất oán giận Tả Vịnh Nhi hay lo chuyện bao đồng nên hai người lúc nào cũng như nước với lửa.

Thấy Tả Vịnh Nhi lại hùng hổ lên, Tô Tình lại đỏ mắt, cúi đầu, hàm răng trắng nõn khẽ cắn môi dưới, nức nở nói: “Không, không… em không có… Chị thực sự đã hiểu lầm em rồi, chị Tả…”

Chậc chậc, vẻ muốn khóc mà cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy, không gia nhập giới giải trí thật đáng tiếc. Diệp Vũ thầm cười nhạo trong lòng.

Liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp kiêu ngạo của Tả Vịnh Nhi, Diệp Vũ đột nhiên mỉm cười nhẹ nhõm, đưa tay ra vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Tả Vịnh Nhi, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Tô Tình, cất giọng mỉa mai: "Em họ, hôm nay là ngày cưới của tôi. Cô khóc đến trời long đất lở, khóc như bố mẹ cô chết vậy… Không phải là cố ý muốn mang xui xẻo đến cho tôi chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Tranh Đấu

Số ký tự: 0