Người Đẹp Đáng Thương
Tử Hồn
2024-07-15 13:27:20
Kết hôn?
Dường như hai từ đáng sợ này đã làm Diệp Vũ bừng tỉnh, cô ngơ ngác cúi đầu nhìn bộ váy cưới trắng tinh trên người mình, sau đó ngẩng đầu nhìn những con phố và tòa nhà quen thuộc ngoài cửa sổ xe, cô đột nhiên quay người lại lấy chiếc điện thoại từ trong túi xách bên cạnh ra xem ngày giờ.
Ngày 2 tháng 5 năm 20xx.
Hóa ra cô đã quay trở lại thời điểm mười năm trước, ngày cô và Quân Minh Dực kết hôn!
Hai dòng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, nhưng khóe môi cô lại khẽ nở nụ cười: Ông trời không phụ lòng người, Diệp Vũ tôi vẫn còn sống! Còn có thể trở lại ngày hôm ấy, Quân Minh Dực hãy đợi đó! Kiếp này, tôi muốn anh phải thân bại danh liệt, tôi muốn biến cả nhà họ Quân thành tro bụi, tôi muốn tình nhân của anh phải sống không bằng chết, tôi muốn tất cả những người đã làm tổn thương tôi phải quỳ xuống trước mặt tôi mà khóc lóc xin tha!
Kiếp trước, cơn ác mộng của Diệp Vũ bắt đầu từ đám cưới này.
Quân Minh Dực cưới cô vì tham lam tiền tài danh vọng. Nhà họ Quân thèm muốn tài sản của nhà họ Diệp để tiếp tục đưa cơ nghiệp trăm năm của gia tộc phát triển phồn thịnh, đưa Quân Minh Dực lên tận mây xanh... Có điều mười năm sau, khi nhân tình của anh ta trở thành con gái của một gia đình giàu có ở thủ đô, người đàn ông này lại không chút do dự mà đâm chết người vợ mười năm của mình!
Là Diệp Vũ cô mù quáng, toàn tâm toàn ý làm một người vợ tốt, vì chồng mà tình nguyện đứng mũi chịu sào, tận tụy làm vợ hiền dâu thảo của nhà họ Quân suốt mười năm, chịu đựng sự hà khắc của mẹ chồng, sự lăng nhục của em gái chồng và sự lợi dụng của cả dòng họ. Nằm mơ cô cũng không dám tin rằng, người chồng ngày đêm đầu ấp tay gối cùng mình lại là kẻ lòng lang dạ sói, vong ân bội nghĩa! Anh âm mưu hại cô cho đến chết còn chưa đủ, mà còn hại nhà họ Diệp tan cửa nát nhà, giao cô cho nhân tình để giày, lăng nhục, cuối cùng còn tận tay đâm một nhát dao vào ngực cô!
Kiếp này... Diệp Vũ tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa!
Nghĩ tới đây, Diệp Vũ đột nhiên mở mắt ra, nhưng lại hơi rủ mí mắt xuống để che giấu tất cả hận thù bên trong, trên mặt cố nặn ra nụ cười vừa kỳ lạ vừa hưng phấn, thì thầm nói: "Quân Minh Dực, Lam Mộng, nhà họ Quân... Hãy đợi đó."
Nhìn sắc mặt của Diệp Vũ biến đổi thất thường, Kim Đang Đang khẽ đẩy kính lên, đôi mắt tròn xoe lộ ra vẻ hứng thú.
Mãi đến lúc này, Diệp Vũ mới có thể chắc chắn cô thật sự đã trở về mười năm trước, trở về lần gặp tai nạn ô tô trước hôn lễ.
Nghĩ tới một màn gọi là "tai nạn ô tô" này, Diệp Vũ khẽ nhếch môi, ánh mắt sắc bén lạnh thấu xương, cô hận không thể lập tức bóp chết kẻ chủ mưu nào đó.
"Diệp Vũ, chị không sao chứ?" Một giọng nói dịu dàng vang lên bên ngoài cửa xe, mang theo chút ấm áp và xót xa khiến người nghe như muốn mềm nhũn cả người.
Diệp Vũ khẽ cau mày, nhìn qua cửa sổ xe, thấy một cô gái thanh tú mặc âu phục màu hồng đứng trước cửa xe.
Là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp động lòng người, khuôn mặt thanh thuần được trang điểm khéo léo, lông mi dài cong vút làm nổi bật đôi mắt to trong veo, toát lên một vẻ đáng thương khiến người ta muốn che chở... Cánh môi mỏng hơi nhếch lên, dường như lúc nào cũng có thể lộ ra một nụ cười ngây thơ, vô tư không chút toan tính.
Kiếp trước Diệp Vũ đã bị khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp này làm cho mê muội, mãi sau này cô mới nhận ra, khi cởi bỏ lớp mặt nạ xinh đẹp kia lại toàn là sự dối trá!
Diệp Vũ cố nén lại ý muốn đánh chết đối phương, cong môi nặn ra một nụ cười vô cùng khó coi, nhịn không được mà cất giọng mỉa mai: "Cô cho rằng bộ dạng của tôi giống không sao lắm à, Tô Tình?"
Dường như hai từ đáng sợ này đã làm Diệp Vũ bừng tỉnh, cô ngơ ngác cúi đầu nhìn bộ váy cưới trắng tinh trên người mình, sau đó ngẩng đầu nhìn những con phố và tòa nhà quen thuộc ngoài cửa sổ xe, cô đột nhiên quay người lại lấy chiếc điện thoại từ trong túi xách bên cạnh ra xem ngày giờ.
Ngày 2 tháng 5 năm 20xx.
Hóa ra cô đã quay trở lại thời điểm mười năm trước, ngày cô và Quân Minh Dực kết hôn!
Hai dòng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, nhưng khóe môi cô lại khẽ nở nụ cười: Ông trời không phụ lòng người, Diệp Vũ tôi vẫn còn sống! Còn có thể trở lại ngày hôm ấy, Quân Minh Dực hãy đợi đó! Kiếp này, tôi muốn anh phải thân bại danh liệt, tôi muốn biến cả nhà họ Quân thành tro bụi, tôi muốn tình nhân của anh phải sống không bằng chết, tôi muốn tất cả những người đã làm tổn thương tôi phải quỳ xuống trước mặt tôi mà khóc lóc xin tha!
Kiếp trước, cơn ác mộng của Diệp Vũ bắt đầu từ đám cưới này.
Quân Minh Dực cưới cô vì tham lam tiền tài danh vọng. Nhà họ Quân thèm muốn tài sản của nhà họ Diệp để tiếp tục đưa cơ nghiệp trăm năm của gia tộc phát triển phồn thịnh, đưa Quân Minh Dực lên tận mây xanh... Có điều mười năm sau, khi nhân tình của anh ta trở thành con gái của một gia đình giàu có ở thủ đô, người đàn ông này lại không chút do dự mà đâm chết người vợ mười năm của mình!
Là Diệp Vũ cô mù quáng, toàn tâm toàn ý làm một người vợ tốt, vì chồng mà tình nguyện đứng mũi chịu sào, tận tụy làm vợ hiền dâu thảo của nhà họ Quân suốt mười năm, chịu đựng sự hà khắc của mẹ chồng, sự lăng nhục của em gái chồng và sự lợi dụng của cả dòng họ. Nằm mơ cô cũng không dám tin rằng, người chồng ngày đêm đầu ấp tay gối cùng mình lại là kẻ lòng lang dạ sói, vong ân bội nghĩa! Anh âm mưu hại cô cho đến chết còn chưa đủ, mà còn hại nhà họ Diệp tan cửa nát nhà, giao cô cho nhân tình để giày, lăng nhục, cuối cùng còn tận tay đâm một nhát dao vào ngực cô!
Kiếp này... Diệp Vũ tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ tới đây, Diệp Vũ đột nhiên mở mắt ra, nhưng lại hơi rủ mí mắt xuống để che giấu tất cả hận thù bên trong, trên mặt cố nặn ra nụ cười vừa kỳ lạ vừa hưng phấn, thì thầm nói: "Quân Minh Dực, Lam Mộng, nhà họ Quân... Hãy đợi đó."
Nhìn sắc mặt của Diệp Vũ biến đổi thất thường, Kim Đang Đang khẽ đẩy kính lên, đôi mắt tròn xoe lộ ra vẻ hứng thú.
Mãi đến lúc này, Diệp Vũ mới có thể chắc chắn cô thật sự đã trở về mười năm trước, trở về lần gặp tai nạn ô tô trước hôn lễ.
Nghĩ tới một màn gọi là "tai nạn ô tô" này, Diệp Vũ khẽ nhếch môi, ánh mắt sắc bén lạnh thấu xương, cô hận không thể lập tức bóp chết kẻ chủ mưu nào đó.
"Diệp Vũ, chị không sao chứ?" Một giọng nói dịu dàng vang lên bên ngoài cửa xe, mang theo chút ấm áp và xót xa khiến người nghe như muốn mềm nhũn cả người.
Diệp Vũ khẽ cau mày, nhìn qua cửa sổ xe, thấy một cô gái thanh tú mặc âu phục màu hồng đứng trước cửa xe.
Là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp động lòng người, khuôn mặt thanh thuần được trang điểm khéo léo, lông mi dài cong vút làm nổi bật đôi mắt to trong veo, toát lên một vẻ đáng thương khiến người ta muốn che chở... Cánh môi mỏng hơi nhếch lên, dường như lúc nào cũng có thể lộ ra một nụ cười ngây thơ, vô tư không chút toan tính.
Kiếp trước Diệp Vũ đã bị khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp này làm cho mê muội, mãi sau này cô mới nhận ra, khi cởi bỏ lớp mặt nạ xinh đẹp kia lại toàn là sự dối trá!
Diệp Vũ cố nén lại ý muốn đánh chết đối phương, cong môi nặn ra một nụ cười vô cùng khó coi, nhịn không được mà cất giọng mỉa mai: "Cô cho rằng bộ dạng của tôi giống không sao lắm à, Tô Tình?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro