Hào Môn Trọng Sinh: Cô Vợ Pháp Y Xinh Đẹp Xin Đừng Hắc Hoá
Cô Là Ác Quỷ.
2024-12-27 16:11:25
Đây là một tầng hầm tối tăm và ẩm ướt, bốn phía có chuột, gián, bò sát bò lổm ngổm, bốc lên mùi ẩm mốc, do hệ thống dây điện kém hoặc vì lý do nào đó nên đèn tắt bật liên tục làm cho nơi này rất giống một cảnh trong phim ma, cực kỳ đáng sợ.
Xung quanh tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc làm người cảm thấy buồn nôn, nơi này rất lớn, có rất nhiều lồng sắt, người bị giam giữ bên trong lồng sắt như gia súc đợi làm thịt, mặt ai nấy đều chết lặng, trên vách tường là những vệt máu bị phun vào và còn có dấu tay đẫm máu cho thấy những điều tàn khốc đã xảy ra ở đây.
“Hừ, con khốn này…” Người đàn ông đánh Cấm Bạch nhìn thấy bộ dạng hấp hối của cô không nhịn được khạc đờm nhổ xuống đất, ném Cấm Bạch xuống rồi khinh thường bỏ đi.
Nét mặt Cấm Bạch biến hóa kỳ lạ, một quả cầu màu trắng bạc lơ lửng trước mặt cô, sau đó có một giọng nói máy móc lạnh lùng vang lên trong đầu.
“Xin chào ký chủ, ta là hệ thống phát sóng tội phạm trực tiếp đến từ một hành tinh khác trong tương lai, ta hiện tại đã trói buộc với linh hồn của ngài, ngài có thể gọi ta là 114. Trên thế giới này chỉ có ký chủ nhìn thấy ta, nghe thấy ta nói chuyện, ngài có thể nói chuyện trực tiếp với ta ở trong đầu, vì cơ thể nguyên bản của ngài đã tử vong nên ta tự ý tìm một cơ thể có độ phù hợp cao, cơ thể này hiện đang được chữa trị.”
Đưa tay lên lau đi vết máu ở khoé miệng, nhổ ra một ngụm đờm có máu, đôi môi đỏ bừng, khóe miệng Cấm Bạch hiện lên nụ cười duyên dáng quyến rũ, hấp dẫn đến tận xương tuỷ, cũng có vẻ vô cùng bình tĩnh.
“Ừm? Tôi đã trọng sinh.”
“Đúng vậy… ký chủ… ký chủ, ngài… ngài chẳng lẽ không có gì muốn hỏi sao? Không thắc mắc vì sao ta lại trói buộc ngài, ta làm gì, không tò mò bây giờ ngài đang ở đâu, tại sao cơ thể…” 114 ngập ngừng nói, thân mình màu trắng bạc run rẩy một chút, khi nhìn thấy Cấm Bạch cười nó cảm giác sợ hãi không thể giải thích được, ký chủ này, ngay cả âm thanh máy móc lạnh lùng thường ngày cũng đã thay đổi, ký chủ này, phản ứng thật sự quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức… làm cho nó hơi hoảng sợ.
Cấm Bạch phớt lờ hệ thống đang hò hét trong đầu, thay vào đó ánh mắt cô bình tĩnh nhìn vài người đang chậm rãi bước tới, một người mặc áo blouse trắng đang cầm một con dao phẫu thuật nhuốm máu đỏ tươi, ông ta nhìn không giống như bác sĩ mà giống như đồ tể*.
Đứng bên cạnh người mặc áo blouse trắng là một người đàn ông hơi béo, vẻ mặt không kiên nhẫn, theo sau là một vài đàn em đang cúi đầu khom lưng.
“Đại ca, là tiểu tiện nhân này, nó muốn chạy trốn, bây giờ bị em đánh cho hơi thở thoi thóp xem ra cũng khó sống nổi.”
“Vậy thì lấy nội tạng của nó ra trước, nhớ kỹ, tụi mày phải giữ gìn cẩn thận và giữ tươi sống cho tao thì bán ở ngoài chợ đen giá mới cao được, lại giống như lần trước làm hư thì ông đây sẽ moi nội tạng của tụi mày bù lại.”
Người đàn ông béo vừa nói, da thịt trên mặt khẽ run lên.
Những người khác nghe thấy vậy trên mặt thoáng qua vẻ sợ hãi, vội vàng bước lên, khi chuẩn bị bắt Cấm Bạch đưa lên bàn mổ thì chợt nhìn thấy Cấm Bạch hơi thở thoi thóp chủ động bò dậy, thân mình lung lay.
“Mấy chú, tôi… tôi sẽ không chạy trốn nữa, mấy chú muốn giết tôi sao? Đừng giết tôi được không.”
Cấm Bạch đứng lên, cơ thể co rúm lại, quần áo trên người dính đầy vết máu trông cực kỳ mỏng manh, sắc mặt cô nhợt nhạt một cách bất thường, trong suốt như có thể biến mất bất cứ lúc nào, cô cắn chặt môi dưới có vẻ vô cùng sợ hãi, chỉ có thể lo lắng đan hai tay vào nhau, mở to mắt nhìn những người đàn ông trước mặt, đôi mắt vô cùng trong sáng với sự ngây thơ và sợ hãi đối với một sự việc đáng sợ nào đó không hề biết, mái tóc đẹp đen mượt có chút lộn xộn lại kết hợp với khuôn mặt trẻ thơ hồn nhiên đáng yêu này, vô cùng vô hại, đáng thương, thanh tú như thiên thần, nhưng không ai có thể nhìn thấy ánh sáng đang lưu chuyển dưới đáy mắt cô.
Với bộ dạng này sẽ khiến cho người khác có hai loại cảm giác, hoặc là thương hại hoặc là muốn tàn phá huỷ diệt.
Cảm giác đầu tiên của những người đàn ông trước mặt lúc này chính là muốn huỷ diệt, bọn họ muốn tàn phá cô gái trước mặt này biến cô thành một con búp bê rách nát.
“Hề hề… thật không ngờ ở đây lại có một cô bé xinh đẹp như vậy…” Ánh mắt người đàn ông béo sáng lên tràn đầy dục vọng, nhìn vẻ mặt Cấm Bạch ngơ ngác, bộ dạng run rẩy, ông ta tiếp tục nói.
“Em gái, em không cần sợ, nếu ngoan ngoãn nghe lời anh, phục vụ anh thật tốt thì anh sẽ thả em đi.”
“Thật sao?” Giọng nói ngọt ngào của cô gái có chút ngập ngừng, lại giống như người chết đuối bắt lấy chiếc phao cuối cùng, một tia sáng rực rỡ bùng lên trong đôi mắt vốn sợ hãi, vô cùng thuần khiết, như thể không hề biết người trước mặt đang nghĩ gì.
“Đương nhiên là thật…. đến đây… đi theo anh.” Ông ta bị dáng vẻ này của Cấm Bạch trêu chọc hoàn toàn không thể tư duy, người đàn ông béo bước nhanh đi, dẫn Cấm Bạch đi vào phòng.
Mấy người đàn ông phía sau nhìn người đàn ông béo phệ này với vẻ mặt ghen tị, lớn tiếng cười đùa.
“Đại ca, đừng làm quá mức, chơi chán thì nói không cần ngại, để anh em cũng chơi một chút…”
“Hề hề, nhìn con bé này non nớt, mùi vị nhất định **.”
…
Lúc này, bên trong phòng, người đàn ông béo phệ đang vặn vẹo cơ thể trần truồng nhìn người trước mặt với vẻ mặt kinh hãi, trên mặt hắn có máu chảy ra, trên người không có chỗ nào lành lặn, các vết cắt rất đều đặn, làm người đau đớn nhưng không gây tử vong ngay lập tức, lúc này hắn cũng bất chấp miệng vết thương, vì miệng bị bịt kín nên chỉ có thể phát ra những âm thanh ưm ưm ô ô kinh hoàng và chói tai, ông ta không ngừng lắc đầu, liên tục vặn vẹo cơ thể muốn lùi về phía sau.
Cô không phải là thiên sứ, cô là ác quỷ.
“Chú… chú đang trốn cái gì vậy, không phải vừa rồi chú còn nói nếu tôi phục vụ chú thoải mái thì chú liền tha cho tôi, thả tôi đi, đã nói rồi cũng không thể quên được.” Cấm Bạch đang cầm một con giao phẫu thuật rỉ sét, đây là con dao cô lấy được khi vừa bị đánh, lúc này con dao phẫu thuật rỉ sét đã dính đầy máu đỏ tươi.
Trên mặt Cấm Bạch có những vết máu đỏ tươi, nở nụ cười vô cùng hồn nhiên ngây thơ, hàng mi trên đôi mắt to run rẩy, khoé miệng nở nụ cười đẹp đến mức khiến người ta muốn chết chìm, xinh đẹp như một thiên thần, một thiên thần sa ngã, cô ngây thơ và có chút nghi ngờ nhìn người đàn ông béo bị trói trên giường, máu chảy đầm đìa.
“Hửm? Chú ơi… chắc chú đang chê tôi hầu hạ không thoải mái nhỉ, không sao đâu… tôi có thể cố gắng một chút để chú thoải mái hơn.”
Cấm Bạch giọng nói ngọt ngào và nhẹ nhàng, như đã tìm được câu trả lời cho những nghi ngờ của mình, cô nghiêng đầu, lại nở nụ cười rạng rỡ trên môi một lần nữa, đeo găng tay nhựa vào, dao phẫu thuật trong tay cắt vào phần thân dưới của người đàn ông béo phệ, kỹ năng dùng dao khéo léo.
“A a a ưm ưm ưm uh.” Cơn đau làm cho khuôn mặt của người đàn ông béo phệ méo mó, đôi mắt đỏ bừng, vặn vẹo cơ thể nhìn Cấm Bạch, cô từ đầu đến cuối vẫn nở nụ cười hồn nhiên đó, nụ cười này giờ chỉ khiến ông ta cảm thấy rùng rợn và sợ hãi, một loại lạnh lẽo ăn sâu vào tận xương tuỷ.
Hệ thống phát sóng trực tiếp đến từ tương lai đang lơ lửng, quả cầu màu trắng bạc 114 run rẩy như đang sợ hãi, nó đột nhiên cảm thấy trói định một ký chủ… thực… thực không bình thường, nó bắt đầu hơi hối hận, làm sao đây.
…
Bên ngoài.
“He he, nghe tiếng kêu **** của đại ca một chút.” Tên đàn em hâm hộ cực kỳ nhìn cửa phòng đóng kín, trên mặt tràn đầy vẻ hâm hộ.
“Nhìn kiểu này thì mùi vị của cô bé vừa mới kia thật không tồi, thật muốn nếm thử xem, ha ha ha, hầu hạ ** kia…”
Giọng nói vừa dứt, bên trong truyền ra tiếng nói khàn khàn của người đàn ông béo.
“Một đứa lăn nhanh vào đây.”
“Ha ha, đại ca kêu tao đấy, tao cũng đi nếm thử mùi vị mất hồn đó đây.” Một người đàn ông đang nói chuyện phiếm ánh mắt lập tức sáng lên với một chút dâm đãng đi vào trong…
Những người khác chỉ có thể nhìn người đàn ông rời đi với sự tiếc nuối và ghen tị.
*Đồ tể: người làm nghề giết mổ gia súc hoặc dùng để chỉ một kẻ hung bạo, kẻ hay tàn sát.
Xung quanh tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc làm người cảm thấy buồn nôn, nơi này rất lớn, có rất nhiều lồng sắt, người bị giam giữ bên trong lồng sắt như gia súc đợi làm thịt, mặt ai nấy đều chết lặng, trên vách tường là những vệt máu bị phun vào và còn có dấu tay đẫm máu cho thấy những điều tàn khốc đã xảy ra ở đây.
“Hừ, con khốn này…” Người đàn ông đánh Cấm Bạch nhìn thấy bộ dạng hấp hối của cô không nhịn được khạc đờm nhổ xuống đất, ném Cấm Bạch xuống rồi khinh thường bỏ đi.
Nét mặt Cấm Bạch biến hóa kỳ lạ, một quả cầu màu trắng bạc lơ lửng trước mặt cô, sau đó có một giọng nói máy móc lạnh lùng vang lên trong đầu.
“Xin chào ký chủ, ta là hệ thống phát sóng tội phạm trực tiếp đến từ một hành tinh khác trong tương lai, ta hiện tại đã trói buộc với linh hồn của ngài, ngài có thể gọi ta là 114. Trên thế giới này chỉ có ký chủ nhìn thấy ta, nghe thấy ta nói chuyện, ngài có thể nói chuyện trực tiếp với ta ở trong đầu, vì cơ thể nguyên bản của ngài đã tử vong nên ta tự ý tìm một cơ thể có độ phù hợp cao, cơ thể này hiện đang được chữa trị.”
Đưa tay lên lau đi vết máu ở khoé miệng, nhổ ra một ngụm đờm có máu, đôi môi đỏ bừng, khóe miệng Cấm Bạch hiện lên nụ cười duyên dáng quyến rũ, hấp dẫn đến tận xương tuỷ, cũng có vẻ vô cùng bình tĩnh.
“Ừm? Tôi đã trọng sinh.”
“Đúng vậy… ký chủ… ký chủ, ngài… ngài chẳng lẽ không có gì muốn hỏi sao? Không thắc mắc vì sao ta lại trói buộc ngài, ta làm gì, không tò mò bây giờ ngài đang ở đâu, tại sao cơ thể…” 114 ngập ngừng nói, thân mình màu trắng bạc run rẩy một chút, khi nhìn thấy Cấm Bạch cười nó cảm giác sợ hãi không thể giải thích được, ký chủ này, ngay cả âm thanh máy móc lạnh lùng thường ngày cũng đã thay đổi, ký chủ này, phản ứng thật sự quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức… làm cho nó hơi hoảng sợ.
Cấm Bạch phớt lờ hệ thống đang hò hét trong đầu, thay vào đó ánh mắt cô bình tĩnh nhìn vài người đang chậm rãi bước tới, một người mặc áo blouse trắng đang cầm một con dao phẫu thuật nhuốm máu đỏ tươi, ông ta nhìn không giống như bác sĩ mà giống như đồ tể*.
Đứng bên cạnh người mặc áo blouse trắng là một người đàn ông hơi béo, vẻ mặt không kiên nhẫn, theo sau là một vài đàn em đang cúi đầu khom lưng.
“Đại ca, là tiểu tiện nhân này, nó muốn chạy trốn, bây giờ bị em đánh cho hơi thở thoi thóp xem ra cũng khó sống nổi.”
“Vậy thì lấy nội tạng của nó ra trước, nhớ kỹ, tụi mày phải giữ gìn cẩn thận và giữ tươi sống cho tao thì bán ở ngoài chợ đen giá mới cao được, lại giống như lần trước làm hư thì ông đây sẽ moi nội tạng của tụi mày bù lại.”
Người đàn ông béo vừa nói, da thịt trên mặt khẽ run lên.
Những người khác nghe thấy vậy trên mặt thoáng qua vẻ sợ hãi, vội vàng bước lên, khi chuẩn bị bắt Cấm Bạch đưa lên bàn mổ thì chợt nhìn thấy Cấm Bạch hơi thở thoi thóp chủ động bò dậy, thân mình lung lay.
“Mấy chú, tôi… tôi sẽ không chạy trốn nữa, mấy chú muốn giết tôi sao? Đừng giết tôi được không.”
Cấm Bạch đứng lên, cơ thể co rúm lại, quần áo trên người dính đầy vết máu trông cực kỳ mỏng manh, sắc mặt cô nhợt nhạt một cách bất thường, trong suốt như có thể biến mất bất cứ lúc nào, cô cắn chặt môi dưới có vẻ vô cùng sợ hãi, chỉ có thể lo lắng đan hai tay vào nhau, mở to mắt nhìn những người đàn ông trước mặt, đôi mắt vô cùng trong sáng với sự ngây thơ và sợ hãi đối với một sự việc đáng sợ nào đó không hề biết, mái tóc đẹp đen mượt có chút lộn xộn lại kết hợp với khuôn mặt trẻ thơ hồn nhiên đáng yêu này, vô cùng vô hại, đáng thương, thanh tú như thiên thần, nhưng không ai có thể nhìn thấy ánh sáng đang lưu chuyển dưới đáy mắt cô.
Với bộ dạng này sẽ khiến cho người khác có hai loại cảm giác, hoặc là thương hại hoặc là muốn tàn phá huỷ diệt.
Cảm giác đầu tiên của những người đàn ông trước mặt lúc này chính là muốn huỷ diệt, bọn họ muốn tàn phá cô gái trước mặt này biến cô thành một con búp bê rách nát.
“Hề hề… thật không ngờ ở đây lại có một cô bé xinh đẹp như vậy…” Ánh mắt người đàn ông béo sáng lên tràn đầy dục vọng, nhìn vẻ mặt Cấm Bạch ngơ ngác, bộ dạng run rẩy, ông ta tiếp tục nói.
“Em gái, em không cần sợ, nếu ngoan ngoãn nghe lời anh, phục vụ anh thật tốt thì anh sẽ thả em đi.”
“Thật sao?” Giọng nói ngọt ngào của cô gái có chút ngập ngừng, lại giống như người chết đuối bắt lấy chiếc phao cuối cùng, một tia sáng rực rỡ bùng lên trong đôi mắt vốn sợ hãi, vô cùng thuần khiết, như thể không hề biết người trước mặt đang nghĩ gì.
“Đương nhiên là thật…. đến đây… đi theo anh.” Ông ta bị dáng vẻ này của Cấm Bạch trêu chọc hoàn toàn không thể tư duy, người đàn ông béo bước nhanh đi, dẫn Cấm Bạch đi vào phòng.
Mấy người đàn ông phía sau nhìn người đàn ông béo phệ này với vẻ mặt ghen tị, lớn tiếng cười đùa.
“Đại ca, đừng làm quá mức, chơi chán thì nói không cần ngại, để anh em cũng chơi một chút…”
“Hề hề, nhìn con bé này non nớt, mùi vị nhất định **.”
…
Lúc này, bên trong phòng, người đàn ông béo phệ đang vặn vẹo cơ thể trần truồng nhìn người trước mặt với vẻ mặt kinh hãi, trên mặt hắn có máu chảy ra, trên người không có chỗ nào lành lặn, các vết cắt rất đều đặn, làm người đau đớn nhưng không gây tử vong ngay lập tức, lúc này hắn cũng bất chấp miệng vết thương, vì miệng bị bịt kín nên chỉ có thể phát ra những âm thanh ưm ưm ô ô kinh hoàng và chói tai, ông ta không ngừng lắc đầu, liên tục vặn vẹo cơ thể muốn lùi về phía sau.
Cô không phải là thiên sứ, cô là ác quỷ.
“Chú… chú đang trốn cái gì vậy, không phải vừa rồi chú còn nói nếu tôi phục vụ chú thoải mái thì chú liền tha cho tôi, thả tôi đi, đã nói rồi cũng không thể quên được.” Cấm Bạch đang cầm một con giao phẫu thuật rỉ sét, đây là con dao cô lấy được khi vừa bị đánh, lúc này con dao phẫu thuật rỉ sét đã dính đầy máu đỏ tươi.
Trên mặt Cấm Bạch có những vết máu đỏ tươi, nở nụ cười vô cùng hồn nhiên ngây thơ, hàng mi trên đôi mắt to run rẩy, khoé miệng nở nụ cười đẹp đến mức khiến người ta muốn chết chìm, xinh đẹp như một thiên thần, một thiên thần sa ngã, cô ngây thơ và có chút nghi ngờ nhìn người đàn ông béo bị trói trên giường, máu chảy đầm đìa.
“Hửm? Chú ơi… chắc chú đang chê tôi hầu hạ không thoải mái nhỉ, không sao đâu… tôi có thể cố gắng một chút để chú thoải mái hơn.”
Cấm Bạch giọng nói ngọt ngào và nhẹ nhàng, như đã tìm được câu trả lời cho những nghi ngờ của mình, cô nghiêng đầu, lại nở nụ cười rạng rỡ trên môi một lần nữa, đeo găng tay nhựa vào, dao phẫu thuật trong tay cắt vào phần thân dưới của người đàn ông béo phệ, kỹ năng dùng dao khéo léo.
“A a a ưm ưm ưm uh.” Cơn đau làm cho khuôn mặt của người đàn ông béo phệ méo mó, đôi mắt đỏ bừng, vặn vẹo cơ thể nhìn Cấm Bạch, cô từ đầu đến cuối vẫn nở nụ cười hồn nhiên đó, nụ cười này giờ chỉ khiến ông ta cảm thấy rùng rợn và sợ hãi, một loại lạnh lẽo ăn sâu vào tận xương tuỷ.
Hệ thống phát sóng trực tiếp đến từ tương lai đang lơ lửng, quả cầu màu trắng bạc 114 run rẩy như đang sợ hãi, nó đột nhiên cảm thấy trói định một ký chủ… thực… thực không bình thường, nó bắt đầu hơi hối hận, làm sao đây.
…
Bên ngoài.
“He he, nghe tiếng kêu **** của đại ca một chút.” Tên đàn em hâm hộ cực kỳ nhìn cửa phòng đóng kín, trên mặt tràn đầy vẻ hâm hộ.
“Nhìn kiểu này thì mùi vị của cô bé vừa mới kia thật không tồi, thật muốn nếm thử xem, ha ha ha, hầu hạ ** kia…”
Giọng nói vừa dứt, bên trong truyền ra tiếng nói khàn khàn của người đàn ông béo.
“Một đứa lăn nhanh vào đây.”
“Ha ha, đại ca kêu tao đấy, tao cũng đi nếm thử mùi vị mất hồn đó đây.” Một người đàn ông đang nói chuyện phiếm ánh mắt lập tức sáng lên với một chút dâm đãng đi vào trong…
Những người khác chỉ có thể nhìn người đàn ông rời đi với sự tiếc nuối và ghen tị.
*Đồ tể: người làm nghề giết mổ gia súc hoặc dùng để chỉ một kẻ hung bạo, kẻ hay tàn sát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro