Hào Môn Trọng Sinh: Cô Vợ Pháp Y Xinh Đẹp Xin Đừng Hắc Hoá
Cô Đang Làm Gì.
2024-12-27 16:11:25
“Cô… cô rốt cuộc là ai…” Trong tầng hầm tối tăm và yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy vài tiếng thở yếu ớt càng làm người sởn tóc gáy, trên mặt đất chảy đầy máu đỏ tươi, mùi máu tươi mê người từ từ lan ra giống như mùi máu của hoa anh túc.
Lúc này vài người nằm tứ tung ngang dọc trên đất đều thật quen mắt, chính là người đàn ông béo phệ cùng mấy đàn em đi theo ông ta bây giờ không còn kiêu ngạo như trước nữa, từng người nằm trên đất, quần áo của họ dính đầy máu, gân tay gân chân đều bị cắt đứt, không thể cử động được, trên cổ tay có một vết cắt không sâu không cạn đang chảy máu liên tục, điều này tượng trưng cho sự sống đang dần dần mất đi.
Có điều gì đáng sợ hơn việc trơ mắt chứng kiến bản thân mình dần dần chết đi mà không thể làm gì được?
“Ừm?” Cấm Bạch mặc một chiếc váy bông màu trắng, bả vai vẫn đang chảy máu, cô như thể không cảm nhận thấy gì cả, ngồi trên chiếc ghế, hai chân thon dài trắng nõn đung đưa, đôi chân nhỏ nhắn thanh tú, bụ bẫm như ngọc, vô cùng nhàn nhã, tâm trạng cô rất tốt ngâm nga một giai điệu rất vui vẻ, giọng nói ngọt ngào đặc trưng của một cô gái trẻ, rất dễ chịu, nhưng lúc này lại không có ai có tâm trạng thưởng thức.
Bàn tay đeo găng của Cấm Bạch đang chơi đùa với khẩu súng cô lấy được, ngón tay thon dài móc vào cò súng, họng súng tối om như sắp bắn ra một viên đạn chí mạng trong giây tiếp theo.
Khóe miệng cô có chút máu nhuộm đôi môi đỏ tươi, đôi mắt long lanh như nước như có những ngôi sao xinh đẹp vô cùng trong đôi mắt cô, đẹp không thể tưởng tượng được, nụ cười nhẹ nhàng còn có chút thấu hiểu, như là không nghe được câu hỏi trước đó của người kia.
“Các chú chê tôi hầu hạ không tốt sao? Vì sao lại sợ tôi như vậy… rõ ràng tôi không làm gì các chú nha, không phải đã nói muốn thả tôi đi sao.”
Cô đứng dậy đi về phía người đàn ông đã đánh cô trước đó, mỉm cười dịu dàng.
“Thả tôi đi… thả tôi… cô… cô có thể đi rồi, chúng tôi tuyệt đối không ngăn cản cô, cô thích cái gì, tôi đều có thể cho cô.” Người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất run bần bật, nghĩ đến thảm cảnh của người đàn ông béo vừa rồi, ông ta suýt tè ra quần, lúc này chỉ hận vì sao chỗ này của mình lại xuất hiện cái sát tinh này, rõ ràng trước đó cô ta vẫn ổn nhưng sau khi tỉnh lại liền trở thành như vậy.
“Thật sự?” Cấm Bạch giống như một đứa trẻ sắp được thưởng kẹo, đôi mắt sáng ngời đầy kinh ngạc, ngay cả nụ cười nơi khóe miệng cũng trở nên ngọt ngào và chân thực hơn.
“Thật sự, thật sự, chỉ cần tôi có cái gì đều cho cô, chỉ cần cô tha cho tôi một mạng!" Ông ta vội vàng gật đầu, sợ nói chậm.
“Vậy được rồi, đưa đôi mắt của chú tặng cho tôi đi, thế nào, mặc dù nhìn có chút xấu xí.” Cấm Bạch chớp đôi mắt, miễn cưỡng nhượng bộ, đưa tay chạm vào mắt của người đàn ông trung niên như đang phân vân lấy hay bỏ, thứ này có đáng giá cho mình sưu tầm hay không.
Giọng điệu bình thản như vậy lại khiến người đàn ông trung niên dựng tóc gáy.
“...” quả cầu bạc 114 treo lơ lửng trên không trung, người thiên hà này đều tàn nhẫn như vậy sao.
…
Những người bị nhốt trong lồng sắt, người lớn, trẻ em, thanh thiếu niên đều có biểu hiện đờ đẵn, mặc kệ trước kia thân phận của họ là gì bây giờ không quan trọng nữa, bọn họ dường như đều biết vận mệnh tương lai của chính mình sẽ như thế nào, phụ nữ may mắn một chút có thể sẽ bị bán cho những vùng núi xa xôi làm vợ, đàn ông may mắn một chút có thể bị đánh cho tàn tật, bán cho người khác trở thành công cụ xin ăn ngoài đường, mà vận mệnh đáng sợ nhất có lẽ là chết, bị đám ma quỷ kia đưa lên bàn mổ, móc hết nội tạng trong cơ thể khi đang sống sờ sờ, nội tạng còn lại bị bán vào chợ đen, cơ thể coi như người vô danh bị xử lý trong lò hoả táng.
Dù là số phận ra sao thì chắc chắn đều làm người tuyệt vọng.
“Bùm… cạch…”
Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng bước chân loạng choạng, họ nhìn theo âm thanh thì thấy một cô gái mặc váy trắng đầy máu, đặc biệt bả vai bị thương tổn rất nghiêm trọng máu vẫn còn đang trào ra chảy xuống đất, sắc mặt vô cùng tái nhợt, cô bước về phía những người trong lồng một cách khó khăn và nhẫn nại.
“Bọn họ xung đột nội bộ, cuối cùng chỉ còn lại một người, tôi nhân cơ hội đánh ông ta bất tỉnh, hiện tại tôi tới cứu mọi người ra, suỵt.”
Giọng nói yếu ớt còn có nụ cười trong sáng trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô gái kia giống như một thiên thần đang giải cứu mọi người khỏi địa ngục, làm cho những người ở đây vốn dĩ không còn hy vọng hiện tại thắp lên niềm hy vọng trong mắt họ, họ muốn khắc sâu hình ảnh cô gái với vẻ ngoài yếu đuối trước mặt vào trong tâm trí, khó có thể tưởng tượng vừa rồi cô đã chịu ngược đãi vô nhân đạo như thế nào, dù thương tích đầy mình nhưng cô vẫn liều lĩnh cứu họ mà không phải một mình trốn thoát, nếu đổi thành bọn họ nhất định không dám ở lại quá lâu.
“Cạch…” Chìa khoá trong tay chuyển động, trong khoảnh khắc các lông sắt đều mở ra, lúc mọi người phục hồi lại tinh thần thì đã không thấy bóng dáng của cô gái nhỏ nữa.
Trong mắt mọi người đều mang theo sự cảm kích xưa nay chưa từng có, yên lặng chôn sâu bóng dáng vừa rồi ở trong lòng, thậm chí âm thầm thề sau khi rời khỏi đây nhất định phải biết thân phận của ân nhân và đi báo đáp cô.
Đặc biệt trong đó có một thiếu niên vô cùng chật vật, cả người chồng chất miệng vết thương nhưng khó che giấu khí độ phi phàm của cậu, lúc này trong mắt cậu có một tia sáng kỳ lạ, nghĩ tới bộ dạng vừa rồi của Cấm Bạch, cậu như thể đã hạ quyết tâm.
…
Cấm Bạch cầm trong tay một con dao sắc bén, sắc mặt tái nhợt bước ra khỏi tầng hầm, cơ thể cô lúc này rất yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi, bước chân vừa mới bước ra còn không kịp phản ứng thì nhìn thấy bốn phía đã bị bao vây, mà trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Không kịp nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy bóng người này đang áp sát mình mang theo một loại sát khí mạnh mẽ còn có lực uy hiếp, con dao trong tay để ở yết hầu đối phương mà đối phương để một khẩu súng trên đỉnh đầu cô, tay bóp ở yết hầu cô, đối phương rất nguy hiểm.
“Cô đang làm gì.”
Giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông rất dễ chịu, ngữ điệu nhẹ nhàng như thể không quan tâm đến con dao trên cổ mình, từ xa nhìn lại bóng dáng hai người đang đan xen vào nhau, người không biết còn tưởng hai người bọn họ đang ôm ấp bày tỏ tình cảm dành cho nhau.
“Giết người.” Cấm Bạch cũng giống đối phương, giọng điệu bất cần, giọng nói ngọt ngào của cô rất êm tai, lúc này hơi hơi ngẩng đầu lên, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt đen như láy lóng lánh nước, điệu bộ vô cùng ngoan ngoãn, mặc cho ai thấy dáng vẻ này của cô đều khó sinh ra ác ý hay cảnh giác.
Trong khoảnh khắc ngẩng đầu, bởi vì ánh đèn khiến cô không thấy rõ mặt, chỉ có thể thấy đôi môi lạnh lùng hơi nhếch lên với chút cảm giác quyến rũ của đối phương.
“Ồ?” Khóe miệng người đàn ông lại nhếch lên.
Lúc này vài người nằm tứ tung ngang dọc trên đất đều thật quen mắt, chính là người đàn ông béo phệ cùng mấy đàn em đi theo ông ta bây giờ không còn kiêu ngạo như trước nữa, từng người nằm trên đất, quần áo của họ dính đầy máu, gân tay gân chân đều bị cắt đứt, không thể cử động được, trên cổ tay có một vết cắt không sâu không cạn đang chảy máu liên tục, điều này tượng trưng cho sự sống đang dần dần mất đi.
Có điều gì đáng sợ hơn việc trơ mắt chứng kiến bản thân mình dần dần chết đi mà không thể làm gì được?
“Ừm?” Cấm Bạch mặc một chiếc váy bông màu trắng, bả vai vẫn đang chảy máu, cô như thể không cảm nhận thấy gì cả, ngồi trên chiếc ghế, hai chân thon dài trắng nõn đung đưa, đôi chân nhỏ nhắn thanh tú, bụ bẫm như ngọc, vô cùng nhàn nhã, tâm trạng cô rất tốt ngâm nga một giai điệu rất vui vẻ, giọng nói ngọt ngào đặc trưng của một cô gái trẻ, rất dễ chịu, nhưng lúc này lại không có ai có tâm trạng thưởng thức.
Bàn tay đeo găng của Cấm Bạch đang chơi đùa với khẩu súng cô lấy được, ngón tay thon dài móc vào cò súng, họng súng tối om như sắp bắn ra một viên đạn chí mạng trong giây tiếp theo.
Khóe miệng cô có chút máu nhuộm đôi môi đỏ tươi, đôi mắt long lanh như nước như có những ngôi sao xinh đẹp vô cùng trong đôi mắt cô, đẹp không thể tưởng tượng được, nụ cười nhẹ nhàng còn có chút thấu hiểu, như là không nghe được câu hỏi trước đó của người kia.
“Các chú chê tôi hầu hạ không tốt sao? Vì sao lại sợ tôi như vậy… rõ ràng tôi không làm gì các chú nha, không phải đã nói muốn thả tôi đi sao.”
Cô đứng dậy đi về phía người đàn ông đã đánh cô trước đó, mỉm cười dịu dàng.
“Thả tôi đi… thả tôi… cô… cô có thể đi rồi, chúng tôi tuyệt đối không ngăn cản cô, cô thích cái gì, tôi đều có thể cho cô.” Người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất run bần bật, nghĩ đến thảm cảnh của người đàn ông béo vừa rồi, ông ta suýt tè ra quần, lúc này chỉ hận vì sao chỗ này của mình lại xuất hiện cái sát tinh này, rõ ràng trước đó cô ta vẫn ổn nhưng sau khi tỉnh lại liền trở thành như vậy.
“Thật sự?” Cấm Bạch giống như một đứa trẻ sắp được thưởng kẹo, đôi mắt sáng ngời đầy kinh ngạc, ngay cả nụ cười nơi khóe miệng cũng trở nên ngọt ngào và chân thực hơn.
“Thật sự, thật sự, chỉ cần tôi có cái gì đều cho cô, chỉ cần cô tha cho tôi một mạng!" Ông ta vội vàng gật đầu, sợ nói chậm.
“Vậy được rồi, đưa đôi mắt của chú tặng cho tôi đi, thế nào, mặc dù nhìn có chút xấu xí.” Cấm Bạch chớp đôi mắt, miễn cưỡng nhượng bộ, đưa tay chạm vào mắt của người đàn ông trung niên như đang phân vân lấy hay bỏ, thứ này có đáng giá cho mình sưu tầm hay không.
Giọng điệu bình thản như vậy lại khiến người đàn ông trung niên dựng tóc gáy.
“...” quả cầu bạc 114 treo lơ lửng trên không trung, người thiên hà này đều tàn nhẫn như vậy sao.
…
Những người bị nhốt trong lồng sắt, người lớn, trẻ em, thanh thiếu niên đều có biểu hiện đờ đẵn, mặc kệ trước kia thân phận của họ là gì bây giờ không quan trọng nữa, bọn họ dường như đều biết vận mệnh tương lai của chính mình sẽ như thế nào, phụ nữ may mắn một chút có thể sẽ bị bán cho những vùng núi xa xôi làm vợ, đàn ông may mắn một chút có thể bị đánh cho tàn tật, bán cho người khác trở thành công cụ xin ăn ngoài đường, mà vận mệnh đáng sợ nhất có lẽ là chết, bị đám ma quỷ kia đưa lên bàn mổ, móc hết nội tạng trong cơ thể khi đang sống sờ sờ, nội tạng còn lại bị bán vào chợ đen, cơ thể coi như người vô danh bị xử lý trong lò hoả táng.
Dù là số phận ra sao thì chắc chắn đều làm người tuyệt vọng.
“Bùm… cạch…”
Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng bước chân loạng choạng, họ nhìn theo âm thanh thì thấy một cô gái mặc váy trắng đầy máu, đặc biệt bả vai bị thương tổn rất nghiêm trọng máu vẫn còn đang trào ra chảy xuống đất, sắc mặt vô cùng tái nhợt, cô bước về phía những người trong lồng một cách khó khăn và nhẫn nại.
“Bọn họ xung đột nội bộ, cuối cùng chỉ còn lại một người, tôi nhân cơ hội đánh ông ta bất tỉnh, hiện tại tôi tới cứu mọi người ra, suỵt.”
Giọng nói yếu ớt còn có nụ cười trong sáng trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô gái kia giống như một thiên thần đang giải cứu mọi người khỏi địa ngục, làm cho những người ở đây vốn dĩ không còn hy vọng hiện tại thắp lên niềm hy vọng trong mắt họ, họ muốn khắc sâu hình ảnh cô gái với vẻ ngoài yếu đuối trước mặt vào trong tâm trí, khó có thể tưởng tượng vừa rồi cô đã chịu ngược đãi vô nhân đạo như thế nào, dù thương tích đầy mình nhưng cô vẫn liều lĩnh cứu họ mà không phải một mình trốn thoát, nếu đổi thành bọn họ nhất định không dám ở lại quá lâu.
“Cạch…” Chìa khoá trong tay chuyển động, trong khoảnh khắc các lông sắt đều mở ra, lúc mọi người phục hồi lại tinh thần thì đã không thấy bóng dáng của cô gái nhỏ nữa.
Trong mắt mọi người đều mang theo sự cảm kích xưa nay chưa từng có, yên lặng chôn sâu bóng dáng vừa rồi ở trong lòng, thậm chí âm thầm thề sau khi rời khỏi đây nhất định phải biết thân phận của ân nhân và đi báo đáp cô.
Đặc biệt trong đó có một thiếu niên vô cùng chật vật, cả người chồng chất miệng vết thương nhưng khó che giấu khí độ phi phàm của cậu, lúc này trong mắt cậu có một tia sáng kỳ lạ, nghĩ tới bộ dạng vừa rồi của Cấm Bạch, cậu như thể đã hạ quyết tâm.
…
Cấm Bạch cầm trong tay một con dao sắc bén, sắc mặt tái nhợt bước ra khỏi tầng hầm, cơ thể cô lúc này rất yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi, bước chân vừa mới bước ra còn không kịp phản ứng thì nhìn thấy bốn phía đã bị bao vây, mà trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Không kịp nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy bóng người này đang áp sát mình mang theo một loại sát khí mạnh mẽ còn có lực uy hiếp, con dao trong tay để ở yết hầu đối phương mà đối phương để một khẩu súng trên đỉnh đầu cô, tay bóp ở yết hầu cô, đối phương rất nguy hiểm.
“Cô đang làm gì.”
Giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông rất dễ chịu, ngữ điệu nhẹ nhàng như thể không quan tâm đến con dao trên cổ mình, từ xa nhìn lại bóng dáng hai người đang đan xen vào nhau, người không biết còn tưởng hai người bọn họ đang ôm ấp bày tỏ tình cảm dành cho nhau.
“Giết người.” Cấm Bạch cũng giống đối phương, giọng điệu bất cần, giọng nói ngọt ngào của cô rất êm tai, lúc này hơi hơi ngẩng đầu lên, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt đen như láy lóng lánh nước, điệu bộ vô cùng ngoan ngoãn, mặc cho ai thấy dáng vẻ này của cô đều khó sinh ra ác ý hay cảnh giác.
Trong khoảnh khắc ngẩng đầu, bởi vì ánh đèn khiến cô không thấy rõ mặt, chỉ có thể thấy đôi môi lạnh lùng hơi nhếch lên với chút cảm giác quyến rũ của đối phương.
“Ồ?” Khóe miệng người đàn ông lại nhếch lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro