Hào Môn Trọng Sinh: Cô Vợ Pháp Y Xinh Đẹp Xin Đừng Hắc Hoá
Hương Vị Mê Ngư...
2024-12-27 16:11:25
“Giết ai.” Giọng nói của người đàn ông vẫn không nhanh không chậm, có sức hút khó tả, kể cả khi không nhìn thấy mặt anh cũng sẽ làm người trong tiềm thức tưởng tượng rằng người kia có ngoại hình nổi bật, mà lúc này, những lời anh nói chỉ là trò chuyện bình thường.
Cấm Bạch lại phát giác được sự nguy hiểm trong giọng nói của đối phương, ngay cả trái tim trong vô thức cũng thắt lại, đối phương như một con báo lười biếng ẩn nấp, một khi thả lỏng sẽ tiêu mạng, vẻ mặt Cấm Bạch không đổi, nụ cười càng rạng rỡ hơn.
“Giết anh nha.” Môi nhếch lên, thở nhẹ một chút, trên mặt hiện lên một chút dụ hoặc, con dao trong tay không chút lưu tình cắt vào động mạch ở cổ đối phương, trên mặt là nụ cười có chút nghịch ngợm, động tác của cô rất nhanh nhưng động tác của đối phương so với cô càng nhanh hơn, thủ pháp càng lão luyện, trực tiếp kiềm chế một tay của Cấm Bạch, tay còn lại giật lấy con dao khỏi tay Cấm Bạch.
Cấm Bạch dường như đã đoán trước được hành động của anh, chân di chuyển nhẹ, trước khi kịp làm gì đã cảm thấy đầu râm ran một trận, trước mắt tối sầm, cơ thể mềm nhũn ngất đi.
Mà quả cầu màu bạc 114 đang phiêu đang trong không trung cũng có vẻ không ổn định, hoá thành một chút ánh sáng bạc dung nhập vào cơ thể Cấm Bạch.
Người đàn ông có lẽ không ngờ rằng Cấm Bạch sẽ ngất xỉu, hình bóng dần hiện ra từ trong bóng tối, dáng người anh thon dài nhưng không gầy, đôi giày da sáng bóng, mặc vest đen lịch sự, những chiếc cúc áo sơ mi trắng được cài cúc tỉ mỉ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hầu kết của anh ấy chuyển động, mái tóc đen ngắn được chăm chút tỉ mỉ mang đến cho người ta cảm giác kiêng kỵ khó tả, anh có một đôi mắt đào hoa vô cùng quyến rũ, đôi mắt đen nhánh, chỉ là chỗ sâu trong đồng tử có vẻ hơi đỏ sậm, đang kích động mang theo sự cám dỗ và nguy hiểm khôn tả, giống như ma tuý, ăn mòn xương cốt.
Chỉ là vẻ nguy hiểm trong mắt anh đã bị cặp kính gọng vàng trên mũi che đi khiến người ta cảm giác ôn tồn lễ độ.
Môi anh hơi mỏng tuy đang cười nhưng lại mang đến cảm giác lạnh lùng vô cùng.
Ôm lấy thân mình Cấm Bạch, vươn bàn tay khớp xương rõ ràng sờ sờ cổ mình, phía trên có một vết thương rất nông bị lưỡi dao cắt qua, có vài giọt máu tươi chảy ra, đầu lưỡi liếm qua ngón trỏ dính phải máu tươi, trong miệng thoang thoảng mùi máu tanh.
“Thật là thất lễ nha…” Chậm rãi mở miệng như thể đang thở dài.
“Tôi chưa từng thấy có người muốn giết cậu mà còn sống trong tay cậu đấy.” Một người đàn ông khác mặc áo khoác đen chậm rãi tiến tới, có chút trêu chọc.
Người đàn ông đang ôm Cấm Bạch hơi cong môi, mở miệng.
“Trên người cô ấy có hương vị phạm tội thực mê người, cũng giống mùi của tôi.”
Cho nên anh có hứng thú, bọn họ là một loại người.
Lang thang trong bóng tối nhưng lại giả vờ ở ngoài ánh sáng.
“Trên đời này chỉ cần một người như cậu là đủ rồi, sao có thể xuất hiện người thứ hai.” Người đàn ông mặc áo khoác màu đen vội vàng lắc đầu, như thể không tin lời người đàn ông mặc vest nói, cho đến khi…
“Bên trong… người bên trong…” Những người được đào tạo bài bản lần lượt chạy ra ngoài với khuôn mặt tái nhợt, họ dường như bị sốc nặng, lắp bắp, gần như nói không nên lời.
Người đàn ông mặc áo khoác đen trên mặt có chút nghi ngờ, những người này đều có kinh nghiệm phong phú, được huấn luyện bài bản, điều gì có thể làm cho bọn họ biến sắc nhiều như vậy.
“Vào xem.” Người đàn ông mặc áo vest môi khẽ nhếch, bế Cấm Bạch đang ngất lên, đi vào trong trước, người đàn ông mặc áo khoác đen theo sau.
“Nôn…” Không lâu sau, bên trong truyền đến tiếng nôn mửa, theo sau là người đàn ông mặc áo khoác thở dài.
“Tôi tin những gì cậu nói.”
Cấm Bạch lại phát giác được sự nguy hiểm trong giọng nói của đối phương, ngay cả trái tim trong vô thức cũng thắt lại, đối phương như một con báo lười biếng ẩn nấp, một khi thả lỏng sẽ tiêu mạng, vẻ mặt Cấm Bạch không đổi, nụ cười càng rạng rỡ hơn.
“Giết anh nha.” Môi nhếch lên, thở nhẹ một chút, trên mặt hiện lên một chút dụ hoặc, con dao trong tay không chút lưu tình cắt vào động mạch ở cổ đối phương, trên mặt là nụ cười có chút nghịch ngợm, động tác của cô rất nhanh nhưng động tác của đối phương so với cô càng nhanh hơn, thủ pháp càng lão luyện, trực tiếp kiềm chế một tay của Cấm Bạch, tay còn lại giật lấy con dao khỏi tay Cấm Bạch.
Cấm Bạch dường như đã đoán trước được hành động của anh, chân di chuyển nhẹ, trước khi kịp làm gì đã cảm thấy đầu râm ran một trận, trước mắt tối sầm, cơ thể mềm nhũn ngất đi.
Mà quả cầu màu bạc 114 đang phiêu đang trong không trung cũng có vẻ không ổn định, hoá thành một chút ánh sáng bạc dung nhập vào cơ thể Cấm Bạch.
Người đàn ông có lẽ không ngờ rằng Cấm Bạch sẽ ngất xỉu, hình bóng dần hiện ra từ trong bóng tối, dáng người anh thon dài nhưng không gầy, đôi giày da sáng bóng, mặc vest đen lịch sự, những chiếc cúc áo sơ mi trắng được cài cúc tỉ mỉ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hầu kết của anh ấy chuyển động, mái tóc đen ngắn được chăm chút tỉ mỉ mang đến cho người ta cảm giác kiêng kỵ khó tả, anh có một đôi mắt đào hoa vô cùng quyến rũ, đôi mắt đen nhánh, chỉ là chỗ sâu trong đồng tử có vẻ hơi đỏ sậm, đang kích động mang theo sự cám dỗ và nguy hiểm khôn tả, giống như ma tuý, ăn mòn xương cốt.
Chỉ là vẻ nguy hiểm trong mắt anh đã bị cặp kính gọng vàng trên mũi che đi khiến người ta cảm giác ôn tồn lễ độ.
Môi anh hơi mỏng tuy đang cười nhưng lại mang đến cảm giác lạnh lùng vô cùng.
Ôm lấy thân mình Cấm Bạch, vươn bàn tay khớp xương rõ ràng sờ sờ cổ mình, phía trên có một vết thương rất nông bị lưỡi dao cắt qua, có vài giọt máu tươi chảy ra, đầu lưỡi liếm qua ngón trỏ dính phải máu tươi, trong miệng thoang thoảng mùi máu tanh.
“Thật là thất lễ nha…” Chậm rãi mở miệng như thể đang thở dài.
“Tôi chưa từng thấy có người muốn giết cậu mà còn sống trong tay cậu đấy.” Một người đàn ông khác mặc áo khoác đen chậm rãi tiến tới, có chút trêu chọc.
Người đàn ông đang ôm Cấm Bạch hơi cong môi, mở miệng.
“Trên người cô ấy có hương vị phạm tội thực mê người, cũng giống mùi của tôi.”
Cho nên anh có hứng thú, bọn họ là một loại người.
Lang thang trong bóng tối nhưng lại giả vờ ở ngoài ánh sáng.
“Trên đời này chỉ cần một người như cậu là đủ rồi, sao có thể xuất hiện người thứ hai.” Người đàn ông mặc áo khoác màu đen vội vàng lắc đầu, như thể không tin lời người đàn ông mặc vest nói, cho đến khi…
“Bên trong… người bên trong…” Những người được đào tạo bài bản lần lượt chạy ra ngoài với khuôn mặt tái nhợt, họ dường như bị sốc nặng, lắp bắp, gần như nói không nên lời.
Người đàn ông mặc áo khoác đen trên mặt có chút nghi ngờ, những người này đều có kinh nghiệm phong phú, được huấn luyện bài bản, điều gì có thể làm cho bọn họ biến sắc nhiều như vậy.
“Vào xem.” Người đàn ông mặc áo vest môi khẽ nhếch, bế Cấm Bạch đang ngất lên, đi vào trong trước, người đàn ông mặc áo khoác đen theo sau.
“Nôn…” Không lâu sau, bên trong truyền đến tiếng nôn mửa, theo sau là người đàn ông mặc áo khoác thở dài.
“Tôi tin những gì cậu nói.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro