Chương 3834
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Nho Uyên nói: “Ngươi vẫn muốn đi lên nữa à?”
Diệp Quân gật đầu.
Nho Uyên lại lắc đầu: “Người ở Trọng Thiên thứ tư không dễ nói chuyện, mặc dù thực lực của ngươi cũng khá nhưng so với ông ta thì còn kém xa lắm, muốn lên nữa e là lo đến tính mạng đến”.
Diệp Quân: “Nếu ta cởi bỏ trói buộc giúp ông ta thì sao?”
Nho Uyên lại lắc đầu: “Không được”.
Diệp Quân cảm thấy khó hiểu.
Nho Uyên giải thích: “Bọn ta muốn ra ngoài nhưng Trọng Thiên thứ tư lại khác, ông ta tự mình giam cầm ở đây nên ngươi muốn cứu ông ta ra cũng không được”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Tự mình giam cầm ở đây?”
Nho Uyên gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân hỏi: “Tại sao?”
Nho Uyên lắc đầu: “Chuyện này thì ta không biết, vì lúc ta đến, ông ta đã ở đây rồi, hơn nữa người này không thích giao tiếp với người khác, cho nên mặc dù bọn ta là hàng xóm nhưng cũng chưa từng tiếp xúc với ông ta, ngược lại, Lý kiếm tu là một người khá dễ tính”.
Diệp Quân im lặng một hồi rồi nói: “Ta có thể bỏ qua Trọng Thiên thứ tư để đến Trọng Thiên thứ năm không?”
Nho Uyên lại lắc đầu: “Không được, quy tắc nơi này là đi lên từng cấp, hơn nữa, về sau ngươi làm việc gì cũng nên cẩn thận một chút, Tiểu Tháp trên người ngươi là bảo vật bậc nhất trong thiên hạ, nếu để vài người có ý đồ xấu nhìn thấy, e là sẽ chuốc lấy tai họa cho mình”.
Diệp Quân gật đầu: “Vãn bối hiểu rồi”.
Hắn để Nho Uyên đi vào Tiểu Tháp, dĩ nhiên vẫn rất tự tin, dù sao bây giờ trong tháp nhiều người như vậy, hơn nữa thực lực đều rất mạnh.
Hắn sẽ không dễ dàng tin người khác, trừ khi hắn có thực lực giết chết đối phương.
Diệp Quân không suy nghĩ nữa, sau đó nói: “Tiền bối, mong được chỉ dạy”.
Nếu tạm thời không thể đến Trọng Thiên thứ tư thì trước tiên cứ tập luyện với tiền bối Nho Uyên, trước đó đánh chưa đã tay.
Nho Uyên cười nói: “Ngươi cần ta ra tay tàn nhẫn chút hay là đến lúc thì dừng?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ra tay tàn nhẫn chút”.
Nho Uyên gật đầu: “Được, vậy chúng ta bắt đầu nhé?”
Diệp Quân vừa định gật đầu thì lúc này Nho Uyên đã tung ra một quyền.
Bụp!
Diệp Quân không kịp chuẩn bị bị một quyền này đánh cho lùi về sau cả ngàn trượng, vừa dừng lại thì nôn ra một ngụm máu, nội tạng cực kỳ khó chịu như như bị áp bức.
Diệp Quân lau máu ở khóe môi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Nho Uyên: “Tiền bối, ông đánh lén”.
Nho Uyên chính trực nói: “Người tri thức sao có thể xem là đánh lén được? Đây gọi là quân cơ không hề dối trá”.
Diệp Quân chết lặng.
Vẫn là người tri thức biết cách nói chuyện đấy.
Diệp Quân lại biến thành tia kiếm quang rồi biến mất khỏi đó, Nho Uyên ở đằng xa bỗng chỉ về phía trước, sau đó một giọt mực hiện lên đầu ngón tay ông ta.
Diệp Quân gật đầu.
Nho Uyên lại lắc đầu: “Người ở Trọng Thiên thứ tư không dễ nói chuyện, mặc dù thực lực của ngươi cũng khá nhưng so với ông ta thì còn kém xa lắm, muốn lên nữa e là lo đến tính mạng đến”.
Diệp Quân: “Nếu ta cởi bỏ trói buộc giúp ông ta thì sao?”
Nho Uyên lại lắc đầu: “Không được”.
Diệp Quân cảm thấy khó hiểu.
Nho Uyên giải thích: “Bọn ta muốn ra ngoài nhưng Trọng Thiên thứ tư lại khác, ông ta tự mình giam cầm ở đây nên ngươi muốn cứu ông ta ra cũng không được”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Tự mình giam cầm ở đây?”
Nho Uyên gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân hỏi: “Tại sao?”
Nho Uyên lắc đầu: “Chuyện này thì ta không biết, vì lúc ta đến, ông ta đã ở đây rồi, hơn nữa người này không thích giao tiếp với người khác, cho nên mặc dù bọn ta là hàng xóm nhưng cũng chưa từng tiếp xúc với ông ta, ngược lại, Lý kiếm tu là một người khá dễ tính”.
Diệp Quân im lặng một hồi rồi nói: “Ta có thể bỏ qua Trọng Thiên thứ tư để đến Trọng Thiên thứ năm không?”
Nho Uyên lại lắc đầu: “Không được, quy tắc nơi này là đi lên từng cấp, hơn nữa, về sau ngươi làm việc gì cũng nên cẩn thận một chút, Tiểu Tháp trên người ngươi là bảo vật bậc nhất trong thiên hạ, nếu để vài người có ý đồ xấu nhìn thấy, e là sẽ chuốc lấy tai họa cho mình”.
Diệp Quân gật đầu: “Vãn bối hiểu rồi”.
Hắn để Nho Uyên đi vào Tiểu Tháp, dĩ nhiên vẫn rất tự tin, dù sao bây giờ trong tháp nhiều người như vậy, hơn nữa thực lực đều rất mạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn sẽ không dễ dàng tin người khác, trừ khi hắn có thực lực giết chết đối phương.
Diệp Quân không suy nghĩ nữa, sau đó nói: “Tiền bối, mong được chỉ dạy”.
Nếu tạm thời không thể đến Trọng Thiên thứ tư thì trước tiên cứ tập luyện với tiền bối Nho Uyên, trước đó đánh chưa đã tay.
Nho Uyên cười nói: “Ngươi cần ta ra tay tàn nhẫn chút hay là đến lúc thì dừng?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ra tay tàn nhẫn chút”.
Nho Uyên gật đầu: “Được, vậy chúng ta bắt đầu nhé?”
Diệp Quân vừa định gật đầu thì lúc này Nho Uyên đã tung ra một quyền.
Bụp!
Diệp Quân không kịp chuẩn bị bị một quyền này đánh cho lùi về sau cả ngàn trượng, vừa dừng lại thì nôn ra một ngụm máu, nội tạng cực kỳ khó chịu như như bị áp bức.
Diệp Quân lau máu ở khóe môi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Nho Uyên: “Tiền bối, ông đánh lén”.
Nho Uyên chính trực nói: “Người tri thức sao có thể xem là đánh lén được? Đây gọi là quân cơ không hề dối trá”.
Diệp Quân chết lặng.
Vẫn là người tri thức biết cách nói chuyện đấy.
Diệp Quân lại biến thành tia kiếm quang rồi biến mất khỏi đó, Nho Uyên ở đằng xa bỗng chỉ về phía trước, sau đó một giọt mực hiện lên đầu ngón tay ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro