Chương 3835
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Lúc này, kiếm của Diệp Quân vừa mới đâm vào giọt mực này, ý kiếm rung
lên, sau đó cả thanh ý kiếm rung lên dữ dội, sau đó trực tiếp nổ tung.
Nho Uyên vừa định ra tay thì một thanh kiếm bỗng xuất hiện phía sau ông ta.
Ánh mắt Nho Uyên lóe lên tia ngạc nhiên, xoay người giơ ngón tay lên, thế nhưng ngay khi ông ta xoay người, lại có một thanh kiếm lặng lẽ xuất hiện sau gáy ông ta.
Nho Uyên cực kỳ kinh ngạc, tay phải siết chặt.
Rầm!
Một chính khí hạo nhiên lao ra từ trong người ông ta, nhưng ngay sau đó vô số kiếm quang nhấn chìm khu vực chỗ ông ta, cùng lúc đó Diệp Quân bỗng nhảy lên, chém mạnh một nhát kiếm.
Vèo!
Chính khí hạo nhiên đó nổ tung, Nho Uyên liên tục lùi về sau cả trăm trượng.
Sau khi dừng lại, Nho Uyên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Kiếm kỹ này khá đấy, suýt nữa chạm đến đạo của ngươi, lần nữa nào”.
Nói rồi ông ta bỗng tiến lên trước, biến mất khỏi đó.
Diệp Quân nhếch môi, ý chí chiến đấu hừng hực lao ra.
…
Trong quán rượu ở phố Đạo.
Chiêu Võ Đạo Đế ngồi tựa vào cửa sổ, một bình rượu và một cốc rượu được đặt trước mặt.
Phía sau ông ta là chín kiếm tu và một ông lão đồ đen.
Chiêu Võ Đạo Đế nhìn Cửu Trọng Thiên ngoài cửa sổ, mỉm cười nói: “Diệp Quân đó vẫn còn đang tu luyện à?”
Ông lão đồ đen gật đầu: “Đúng thế”.
Chiêu Võ Đạo Đế bưng cốc rượu lên nhấp một ngụm, sau đó nói: “Có thể tra ra được tung tích của cha hắn không?”
Ông lão lắc đầu: “Không, hôm nay người này từng xuất hiện một lần, nhưng sau đó lại không biết tại sao đột nhiên biến mất, chắc là không muốn đối đầu trực diện với Ác Đạo Minh”.
Chiêu Võ Đạo Đế khẽ cười nói: “Không cần tra tiếp nữa đâu”.
Ông lão ngờ vực: “Tại sao?”
Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Đánh con trai thì chắc chắn ông ta sẽ xuất hiện…”
Nói xong, ông ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi nhếch lên: “Hy vọng ông ta thật sự là cường giả trên cảnh giới Khai Đạo, nếu không thì chán lắm. Dù sao giết kẻ yếu cũng không có cảm giác vui vẻ gì, nhưng nếu tự tay đánh chết ông ta trước mặt con trai thì càng thú vị, ha ha…”
Chín kiếm tu kia lặng lẽ đứng sau lưng Chiêu Võ Đạo Đế, không lên tiếng.
Ông lão áo đen cung kính dâng một chén rượu cho Chiêu Võ Đạo Đế, sau đó cung kính nói: “Đạo Đế, cho dù là tên Diệp Quân kia hay cha hắn, cả vị nữ kiếm tiên váy trắng phía sau lưng hắn đi chăng nữa thì đều không đáng để Đạo Đế ra tay, chỉ cần Đạo Đế ra lệnh một tiếng, ta sẽ lấy đầu của bọn chúng cho Đạo Đế”.
Chiêu Võ Đạo Đế một hơi uống cạn chén rượu, sau đó cười nói: “Tiên Lão, khinh địch không phải là một thói quen tốt, cần phải biết rằng từ cổ chí kim không biết đã có bao nhiêu người chết vì tính tự cao và khinh địch của mình rồi, bài học xương máu vẫn còn ngay trước mắt!”
Vẻ mặt Tiên Lão không thay đổi: “Bọn họ ngay cả tư cách khiến chúng ta khinh địch cũng không có”.
Nho Uyên vừa định ra tay thì một thanh kiếm bỗng xuất hiện phía sau ông ta.
Ánh mắt Nho Uyên lóe lên tia ngạc nhiên, xoay người giơ ngón tay lên, thế nhưng ngay khi ông ta xoay người, lại có một thanh kiếm lặng lẽ xuất hiện sau gáy ông ta.
Nho Uyên cực kỳ kinh ngạc, tay phải siết chặt.
Rầm!
Một chính khí hạo nhiên lao ra từ trong người ông ta, nhưng ngay sau đó vô số kiếm quang nhấn chìm khu vực chỗ ông ta, cùng lúc đó Diệp Quân bỗng nhảy lên, chém mạnh một nhát kiếm.
Vèo!
Chính khí hạo nhiên đó nổ tung, Nho Uyên liên tục lùi về sau cả trăm trượng.
Sau khi dừng lại, Nho Uyên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Kiếm kỹ này khá đấy, suýt nữa chạm đến đạo của ngươi, lần nữa nào”.
Nói rồi ông ta bỗng tiến lên trước, biến mất khỏi đó.
Diệp Quân nhếch môi, ý chí chiến đấu hừng hực lao ra.
…
Trong quán rượu ở phố Đạo.
Chiêu Võ Đạo Đế ngồi tựa vào cửa sổ, một bình rượu và một cốc rượu được đặt trước mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phía sau ông ta là chín kiếm tu và một ông lão đồ đen.
Chiêu Võ Đạo Đế nhìn Cửu Trọng Thiên ngoài cửa sổ, mỉm cười nói: “Diệp Quân đó vẫn còn đang tu luyện à?”
Ông lão đồ đen gật đầu: “Đúng thế”.
Chiêu Võ Đạo Đế bưng cốc rượu lên nhấp một ngụm, sau đó nói: “Có thể tra ra được tung tích của cha hắn không?”
Ông lão lắc đầu: “Không, hôm nay người này từng xuất hiện một lần, nhưng sau đó lại không biết tại sao đột nhiên biến mất, chắc là không muốn đối đầu trực diện với Ác Đạo Minh”.
Chiêu Võ Đạo Đế khẽ cười nói: “Không cần tra tiếp nữa đâu”.
Ông lão ngờ vực: “Tại sao?”
Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Đánh con trai thì chắc chắn ông ta sẽ xuất hiện…”
Nói xong, ông ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi nhếch lên: “Hy vọng ông ta thật sự là cường giả trên cảnh giới Khai Đạo, nếu không thì chán lắm. Dù sao giết kẻ yếu cũng không có cảm giác vui vẻ gì, nhưng nếu tự tay đánh chết ông ta trước mặt con trai thì càng thú vị, ha ha…”
Chín kiếm tu kia lặng lẽ đứng sau lưng Chiêu Võ Đạo Đế, không lên tiếng.
Ông lão áo đen cung kính dâng một chén rượu cho Chiêu Võ Đạo Đế, sau đó cung kính nói: “Đạo Đế, cho dù là tên Diệp Quân kia hay cha hắn, cả vị nữ kiếm tiên váy trắng phía sau lưng hắn đi chăng nữa thì đều không đáng để Đạo Đế ra tay, chỉ cần Đạo Đế ra lệnh một tiếng, ta sẽ lấy đầu của bọn chúng cho Đạo Đế”.
Chiêu Võ Đạo Đế một hơi uống cạn chén rượu, sau đó cười nói: “Tiên Lão, khinh địch không phải là một thói quen tốt, cần phải biết rằng từ cổ chí kim không biết đã có bao nhiêu người chết vì tính tự cao và khinh địch của mình rồi, bài học xương máu vẫn còn ngay trước mắt!”
Vẻ mặt Tiên Lão không thay đổi: “Bọn họ ngay cả tư cách khiến chúng ta khinh địch cũng không có”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro