Chương 4177
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Người đàn ông mặc áo bào trắng, nhìn bề ngoài thì vẫn còn trẻ, khoảng ngoài hai mươi, mặt mày tuấn tú, khí chất ngời ngời.
Diệp Quân thầm cảnh giác, chỉ cần là quan chấp hành đứng đầu thì đều vô cùng đáng sợ.
Người đàn ông nhìn Diệp Quân, nhíu mày hỏi: “Ngươi không phải ngườin nơi đây?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Bọn họ cho ngươi vào à?”
Diệp Quân lại gật đầu.
Người đàn ông chợt thấy hứng thú: “Ngươi không phải người nơi đây mà họ lại cho ngươi vào, ngươi làm như thế nào vậy?”
Diệp Quân đáp: “Ta không phải người nơi đây, nhưng ta thành thân với người của các ngươi”.
“Hả?”
Người đàn ông rất ngỡ ngàng: “Ngươi thành thân với người của chúng ta ư?”
Diệp Quân gật đầu.
Người đàn ông ngày càng hứng thú: “Bọn họ đồng ý?”
Diệp Quân nói: “Ban đầu không đồng ý, sau đó chúng ta đánh nhau, có lẽ bây giờ họ đã đồng ý rồi”.
Người đàn ông quan sát Diệp Quân rồi hỏi: “Ngươi mời người đánh hộ đúng không?”
Diệp Quân: “…”
Thấy vẻ mặt Diệp Quân, người đàn ông cười bảo: “Thực lực của ngươi không tồi, nhưng không thể đánh bại đám người ngoài kia được”.
Diệp Quân đổi chủ đề: “Tiền bối là quan chấp hành đứng đầu ạ?”
Người đàn ông gật đầu: “Bố Huyền, quan chấp hành đứng đầu đời thứ hai”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Hình như tiền bối và Tuế Tuế tiền bối không có địch ý với nền văn minh ngoại tộc lắm”.
Người đàn ông cười: “Họ cũng không có địch ý với nền văn minh bên ngoài đâu, chỉ đơn giản là coi thường thôi. Nhưng điều này cũng là bình thường, bất kỳ nền văn minh nào phát triển tới độ quá nhanh cũng sẽ coi thường nền văn minh khác, cho đến khi gặp nền văn minh mạnh hơn mình. Bây giờ bọn họ coi trọng ngươi chỉ vì người mạnh, hoặc là người phía sau ngươi mạnh thôi”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.
Người đàn ông nói tiếp: “Nếu họ đã đồng ý cho ngươi vào thì có nghĩa là hiện giờ họ đã coi ngươi là người của mình, hơn nữa ngươi có thể qua được ải của Tuế Tuế, còn có được kiếm của cô ấy thì có nghĩa là cô ấy cũng rất coi trọng ngươi. Vì thế, ta sẽ không ra tay quá ác với ngươi, nhưng vẫn phải đi theo quy trình”.
Diệp Quân lưỡng lự rồi hỏi: “Thế này có được coi là gian lận không ạ?”
Người đàn ông cười trả lời: “Có”.
Diệp Quân: “…”
Người đàn ông lại nói: “Ngươi không muốn gian lận cũng được, dù sao ta cũng không có ý kiến”.
Diệp Quân suy nghĩ rồi bảo: “Ta muốn thử không gian lận”.
Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Chắc, ta muốn dựa vào chính thực lực của mình…”
Hắn còn chưa nói xong, Bố Huyền trước mặt đã bất chợt tung quyền.
Diệp Quân thầm cảnh giác, chỉ cần là quan chấp hành đứng đầu thì đều vô cùng đáng sợ.
Người đàn ông nhìn Diệp Quân, nhíu mày hỏi: “Ngươi không phải ngườin nơi đây?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Bọn họ cho ngươi vào à?”
Diệp Quân lại gật đầu.
Người đàn ông chợt thấy hứng thú: “Ngươi không phải người nơi đây mà họ lại cho ngươi vào, ngươi làm như thế nào vậy?”
Diệp Quân đáp: “Ta không phải người nơi đây, nhưng ta thành thân với người của các ngươi”.
“Hả?”
Người đàn ông rất ngỡ ngàng: “Ngươi thành thân với người của chúng ta ư?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Quân gật đầu.
Người đàn ông ngày càng hứng thú: “Bọn họ đồng ý?”
Diệp Quân nói: “Ban đầu không đồng ý, sau đó chúng ta đánh nhau, có lẽ bây giờ họ đã đồng ý rồi”.
Người đàn ông quan sát Diệp Quân rồi hỏi: “Ngươi mời người đánh hộ đúng không?”
Diệp Quân: “…”
Thấy vẻ mặt Diệp Quân, người đàn ông cười bảo: “Thực lực của ngươi không tồi, nhưng không thể đánh bại đám người ngoài kia được”.
Diệp Quân đổi chủ đề: “Tiền bối là quan chấp hành đứng đầu ạ?”
Người đàn ông gật đầu: “Bố Huyền, quan chấp hành đứng đầu đời thứ hai”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Hình như tiền bối và Tuế Tuế tiền bối không có địch ý với nền văn minh ngoại tộc lắm”.
Người đàn ông cười: “Họ cũng không có địch ý với nền văn minh bên ngoài đâu, chỉ đơn giản là coi thường thôi. Nhưng điều này cũng là bình thường, bất kỳ nền văn minh nào phát triển tới độ quá nhanh cũng sẽ coi thường nền văn minh khác, cho đến khi gặp nền văn minh mạnh hơn mình. Bây giờ bọn họ coi trọng ngươi chỉ vì người mạnh, hoặc là người phía sau ngươi mạnh thôi”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.
Người đàn ông nói tiếp: “Nếu họ đã đồng ý cho ngươi vào thì có nghĩa là hiện giờ họ đã coi ngươi là người của mình, hơn nữa ngươi có thể qua được ải của Tuế Tuế, còn có được kiếm của cô ấy thì có nghĩa là cô ấy cũng rất coi trọng ngươi. Vì thế, ta sẽ không ra tay quá ác với ngươi, nhưng vẫn phải đi theo quy trình”.
Diệp Quân lưỡng lự rồi hỏi: “Thế này có được coi là gian lận không ạ?”
Người đàn ông cười trả lời: “Có”.
Diệp Quân: “…”
Người đàn ông lại nói: “Ngươi không muốn gian lận cũng được, dù sao ta cũng không có ý kiến”.
Diệp Quân suy nghĩ rồi bảo: “Ta muốn thử không gian lận”.
Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Chắc, ta muốn dựa vào chính thực lực của mình…”
Hắn còn chưa nói xong, Bố Huyền trước mặt đã bất chợt tung quyền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro