Chương 4179
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Lúc này, Bố Huyền cách đó không xa lên tiếng: “Đã gian lận rồi thì ngươi chỉ có một lựa chọn, đó là mua chuộc ta”.
Mua chuộc?
Diệp Quân tưởng mình nghe nhầm.
Bố Huyền bĩu môi: “Vẻ mặt ngươi là thế nào vậy? Chẳng lẽ ta không cần phải sống à?”
Diệp Quân do dự rồi hỏi: “Tiền bối, làm thế này liệu có bị ảnh hưởng không tốt không?”
Bố Huyền đáp: “Ta không quan tâm”.
Diệp Quân không nói nên lời.
Tên này muốn được hối lộ!
Tiểu Tháp không ở đây, hắn phải lấy gì để hối lộ y đây?
Kẹo hồ lô?
Nghĩ tới đây, Diệp Quân nhìn Bố Huyền rồi quyết định thử: “Tiền bối, quê hương ta có một thứ thần kỳ, người nhìn này”.
Nói rồi hắn xòe tay ra, một cây kẹo hồ lô lơ lửng trước mặt Bố Huyền.
Mặc dù Tiểu Tháp không ở đây, nhưng hắn vẫn có nhẫn không gian, trong nhẫn chứa đầy những thứ hắn mang từ hệ Ngân Hà tới.
Bố Huyền nhìn kẹo hồ lô trước mặt, tò mò hỏi: “Đây là thứ gì?”
Diệp Quân nghiêm túc đáp: “Quả Đạo hồ lô”.
Bố Huyền bảo: “Nói rõ hơn đi”.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Sinh ra từ cây Bồ đề của hệ Ngân Hà, ba trăm triệu năm nở hoa, ba trăm triệu năm kết quả, rồi ba trăm triệu năm nữa mới chín. Một cây Bồ đề chỉ kết ra được một chùm quả thôi, ăn vào… cực kỳ bổ”.
Bố Huyền nhìn Diệp Quân rồi nhẹ nhàng bóc lớp vỏ kẹo ra, đang định đưa vào miệng thì nghe Diệp Quân nhắc nhở: “Thứ này cần phải liếm”.
Liếm để ăn!
Bố Huyền cũng không nghĩ nhiều, thè lưỡi ra liếm nhẹ kẹo hồ lô, vị chua chua ngọt ngọt vào miệng, hương vị khá được, nhưng ngoài ra không có chút linh khí nào.
Bố Huyền nghi ngờ nhìn Diệp Quân: “Cực kỳ bổ?”
Diệp Quân gật đầu: “Sau khi ăn vào phải ba trăm năm sau mới có thể thực sự tiêu hóa”.
Bố Huyền cắn kẹo hồ lô, sau khi nuốt xuống y nhàn nhạt nhìn Diệp Quân: “Suýt nữa ta đã tin đấy”.
Diệp Quân: “…”
Bố Huyền lại nói: “Còn gì khác nữa không?”
Diệp Quân suy nghĩ rồi đáp: “Còn”.
Nói xong hắn đốt lửa, bắt đầu nướng thịt cừu.
Hắn biết nền văn minh Thiên Hành không có sinh vật cừu thế này.
Quả nhiên, nhìn thấy Diệp Quân lấy cừu ra, trong mắt Bố Huyền hiện lên vẻ tò mò: “Đây là yêu quái gì?”
Diệp Quân trả lời: “Đạo cừu!”
Cừu: “…”
Bố Huyền nhìn con cừu rồi hỏi: “Cũng đến từ hệ Ngân Hà à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế, con cừu này ăn rồng phượng của hệ Ngân Hà, là tổ tiên của vạn yêu, có…”
Mua chuộc?
Diệp Quân tưởng mình nghe nhầm.
Bố Huyền bĩu môi: “Vẻ mặt ngươi là thế nào vậy? Chẳng lẽ ta không cần phải sống à?”
Diệp Quân do dự rồi hỏi: “Tiền bối, làm thế này liệu có bị ảnh hưởng không tốt không?”
Bố Huyền đáp: “Ta không quan tâm”.
Diệp Quân không nói nên lời.
Tên này muốn được hối lộ!
Tiểu Tháp không ở đây, hắn phải lấy gì để hối lộ y đây?
Kẹo hồ lô?
Nghĩ tới đây, Diệp Quân nhìn Bố Huyền rồi quyết định thử: “Tiền bối, quê hương ta có một thứ thần kỳ, người nhìn này”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói rồi hắn xòe tay ra, một cây kẹo hồ lô lơ lửng trước mặt Bố Huyền.
Mặc dù Tiểu Tháp không ở đây, nhưng hắn vẫn có nhẫn không gian, trong nhẫn chứa đầy những thứ hắn mang từ hệ Ngân Hà tới.
Bố Huyền nhìn kẹo hồ lô trước mặt, tò mò hỏi: “Đây là thứ gì?”
Diệp Quân nghiêm túc đáp: “Quả Đạo hồ lô”.
Bố Huyền bảo: “Nói rõ hơn đi”.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Sinh ra từ cây Bồ đề của hệ Ngân Hà, ba trăm triệu năm nở hoa, ba trăm triệu năm kết quả, rồi ba trăm triệu năm nữa mới chín. Một cây Bồ đề chỉ kết ra được một chùm quả thôi, ăn vào… cực kỳ bổ”.
Bố Huyền nhìn Diệp Quân rồi nhẹ nhàng bóc lớp vỏ kẹo ra, đang định đưa vào miệng thì nghe Diệp Quân nhắc nhở: “Thứ này cần phải liếm”.
Liếm để ăn!
Bố Huyền cũng không nghĩ nhiều, thè lưỡi ra liếm nhẹ kẹo hồ lô, vị chua chua ngọt ngọt vào miệng, hương vị khá được, nhưng ngoài ra không có chút linh khí nào.
Bố Huyền nghi ngờ nhìn Diệp Quân: “Cực kỳ bổ?”
Diệp Quân gật đầu: “Sau khi ăn vào phải ba trăm năm sau mới có thể thực sự tiêu hóa”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bố Huyền cắn kẹo hồ lô, sau khi nuốt xuống y nhàn nhạt nhìn Diệp Quân: “Suýt nữa ta đã tin đấy”.
Diệp Quân: “…”
Bố Huyền lại nói: “Còn gì khác nữa không?”
Diệp Quân suy nghĩ rồi đáp: “Còn”.
Nói xong hắn đốt lửa, bắt đầu nướng thịt cừu.
Hắn biết nền văn minh Thiên Hành không có sinh vật cừu thế này.
Quả nhiên, nhìn thấy Diệp Quân lấy cừu ra, trong mắt Bố Huyền hiện lên vẻ tò mò: “Đây là yêu quái gì?”
Diệp Quân trả lời: “Đạo cừu!”
Cừu: “…”
Bố Huyền nhìn con cừu rồi hỏi: “Cũng đến từ hệ Ngân Hà à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế, con cừu này ăn rồng phượng của hệ Ngân Hà, là tổ tiên của vạn yêu, có…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro