Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5

Thanh Phong

2024-09-10 08:55:43

Nghe thấy lời Diệp Côn nói, Diệp Tiêu lập tức nổi điên: “Diệp Côn, ông thật sự muốn xử lý sự việc tuyệt tình như vậy, không để lại chút cơ hội xoay chuyển nào sao?”

Diệp Côn nói với vẻ mặt vô tình: “Con đường võ đạo chính là tranh với người, tranh với trời, cháu trai ta tại sao không thể tranh? Tranh, hôm nay phải tranh!”

Sắc mặt Diệp Tiêu vô cùng khó coi.

Lúc này, Diệp Côn lại nhìn về phía Diệp Mãn, nói: “Giết hắn!”

Nghe Diệp Côn nói như vậy, Diệp Mãn lao thẳng về phía Diệp Quân, tốc độ của gã rất nhanh, nháy mắt đã đi tới trước mặt Diệp Quân, sau đó vung tay đấm thẳng vào yết hầu của Diệp Quân!

Chiêu hiểm!

Cú đấm vừa mới được tung ra, trên nắm đấm của gã đột nhiên phát ra một luồng khí!

Khí tức Tiên Thiên!

Vậy mà đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên!

Những trưởng lão đang có mặt đều vô cùng kinh ngạc!

Giây tiếp theo, trong ánh mắt của mọi người, cánh tay phải của Diệp Quân bắt lấy cú đấm chí mạng của Diệp Mãn, ngay sau đó, mọi người còn chưa kịp phản ứng trở lại thì hắn đã vặn mạnh một phát!

Rắc!

Âm thanh xương gãy giòn tan đột nhiên vang vọng khắp không gian!

Lúc này, Diệp Quân thuận thế lao lên trước, tung ra một cú đấm thẳng vào bụng của Diệp Mãn.

Bốp!

Cả người Diệp Mãn bay ra xa, vừa mới đáp đất, một bàn chân Diệp Quân đã đặt ngay lên trên bụng của Diệp Mãn.

Mọi người có mặt đều ngơ ngác!

Không hề mất đi tu vi!

Vậy mà Diệp Quân lại chẳng hề mất đi tu vi!

Người hoàn hồn đầu tiên là Đại trưởng lão Diệp Côn, ông ta vội vàng nói: “Diệp Quân...”

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Đại trưởng lão, cười nói: “Làm gì cơ?”

Diệp Côn run giọng nói: “Đều là người nhà, vẫn mong ngươi nương tay...”

Diệp Quân chớp mắt: “Ai là người nhà với ông? Ta là con nuôi! Con nuôi!”

Hắn vừa nói vừa đạp mạnh chân lên trên yết hầu của Diệp Mãn.

Rắc!

Diệp Mãn trợn tròn hai mắt, máu tươi không ngừng phun ra từ trong miệng.

“A!”

Đại trưởng lão đột nhiên lao về phía Diệp Quân giống như kẻ điên, nhưng ngay giây sau, Diệp Tiêu đã xuất hiện trước mặt ông ta, sau đó tung ra một cú đấm.

Bốp!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cùng với âm thanh của cú đấm vang lên, Diệp Côn liên tiếp lùi ra sau mấy mét!

Diệp Tiêu lạnh lùng nhìn Đại trưởng lão đang giống như kẻ điên: “Bọn họ đang quyết đấu công bằng!”

Sắc mặt Diệp Côn cực kỳ khó coi, ông ta lạnh lùng liếc nhìn Diệp Quân, ánh mắt mang theo vẻ tàn độc, không có bất cứ lời thừa thãi nào, ông ta quay người rời đi!

Đúng vào lúc này, một tàn ảnh đột nhiên lóe qua khoảng không.

Sắc mặt Diệp Côn lập tức biến đổi mạnh mẽ, quay phắt người lại, ngay giây sau, một cú đấm đã lao thẳng lên trên yết hầu của ông ta!

Rắc!

Diệp Côn trợn tròn hai mắt, sau đó cứ thế ngã xuống!

Những trưởng lão đang có mặt đều sững sờ, sau đó nhìn Diệp Quân ra tay với vẻ kinh hãi!

Diệp Quân liếc nhìn Diệp Côn lúc này đã ngã xuống, bình tĩnh nói: “Không giết ông ta, ông ta sẽ báo thù ta, ảnh hưởng tới sự đoàn kết gia tộc!”

Mọi người trở nên trầm mặc.

Mặc dù hơi thái quá, nhưng lúc này đương nhiên không có ai đứng ra phản đối Diệp Quân!

Cục diện đã định!

Diệp Tiêu đột nhiên nói: “Khiêng xác của Diệp Côn và Diệp Mãn ra bên ngoài!”

Nghe vậy, hai người vội vàng bước tới, sau đó khiêng xác của hai người kia đi ra bên ngoài.

Diệp Tiêu nhìn về phía Diệp Quân, biểu cảm phức tạp: “Tiểu Quân, tu vi của ngươi...”

Diệp Quân khẽ cười: “Tộc trưởng, ta không hề cố ý giả bộ, khi trước cơ thể quả thực có xảy ra vấn đề, chỉ là bây giờ vấn đề này đã được giải quyết!”

Diệp Tiêu cười nói: “Giải quyết rồi thì tốt!”

Nghe vậy, các trưởng lão đang có mặt cũng nở một nụ cười!

Sắc mặt của Tam trưởng lão và Lục trưởng lão lại trắng bệch!

Hỏng hết cả kế hoạch rồi!

Đúng vào lúc này, một thị vệ đột nhiên tiến vào trong, hắn hành lễ với Diệp Tiêu rồi nói: “Tộc trưởng, tộc trưởng gia tộc họ Nạp Lan mời thế tử tới gia tộc họ Nạp Lan!”

Gia tộc họ Nạp Lan!

Diệp Tiêu cau mày: “Có nói là vì chuyện gì không?”

Thị vệ lắc đầu: “Không nói!”

Diệp Tiêu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân khẽ cười nói: “Ta đi vậy!”

Diệp Tiêu trầm giọng nói: “Ta đi cùng với ngươi!”

Diệp Quân cười nói: “Tộc trưởng, không sao đâu!”

Diệp Tiêu nghĩ ngợi rồi lên tiếng: “Cẩn thận một chút!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Quân gật đầu, hắn liếc nhìn Tam trưởng lão và Lục trưởng lão, sau đó đi ra bên ngoài.

Thấy Diệp Quân rời đi, trong điện, Nhị trưởng lão đứng một bên đột nhiên nhỏ tiếng thở dài: “May là tộc trưởng có tầm nhìn xa trông rộng, nếu như không phải ông tận lực ngăn cản thì hôm nay e rằng Tiểu Quân đã muốn ra khỏi gia tộc họ Diệp luôn rồi, lúc đó, gia tộc họ Diệp không chỉ mất đi một thiên tài đỉnh cao mà còn có thêm một kẻ địch lớn! Tộc trưởng thật là anh minh!”

Những trưởng lão còn lại cũng vội vàng gật đầu hùa theo.

Diệp Tiêu liếc nhìn đám người, lắc đầu: “Chàng trai này là một người trọng tình nghĩa, gia tộc họ Diệp chúng ta đối đãi tốt với nó thì nó nhất định cũng sẽ đối đãi tốt với gia tộc họ Diệp chúng ta!”

Vừa nói ông vừa thấp giọng thở dài: “Nếu như tu vi của nó hoàn toàn mất đi, Đại trưởng lão cũng không nên giải quyết sự việc tuyệt tình như vậy, dẫu sao thì chàng trai này cũng đã liều mạng vì gia tộc họ Diệp chúng ta nhiều lần, từng đổ nhiều máu như vậy, dù thế nào thì cũng không nên đi tới kết cục thê thảm!”

Nhị trưởng lão gật đầu: “Lần này là Đại trưởng lão quá đáng rồi! Ông ta...bị trừng phạt là đáng tội!”

Những trưởng lão còn lại cũng liên tiếp gật đầu, lại cùng hùa theo.

Diệp Tiêu đột nhiên nói: “Tam trưởng lão, Lục trưởng lão, năm nay mấy người cũng đã bảy mươi lăm rồi nhỉ?”

Nghe vậy, cả Tam trưởng lão và Lục trưởng lão đều sững sờ, chẳng mấy chốc, sắc mặt của hai người đều trở nên cực kỳ khó coi.

Bảy mươi lăm!

Ở gia tộc họ Diệp, đây là độ tuổi về hưu, mà bọn họ chỉ mới có sáu mươi tuổi!

Khoảnh khắc này, Tam trưởng lão và Lục trưởng lão như thể già đi rất nhiều!

Diệp Tiêu liếc nhìn hai người, sau đó lại nói: “An táng Đại trưởng lão và Diệp Mãn cho tốt, dù gì thì ông ta cũng từng lập công cho gia tộc, ôi...”

Nói xong, ông quay người rời đi.

Trong điện, các trưởng lão đều thở phào một hơi!

Ban nãy may là không giúp Đại trưởng lão giậu đổ bìm leo, nếu không...

...

Sau khi rời khỏi nhà thờ tổ, Diệp Quân quay đầu trông ra, ở nơi không xa có một người đàn ông đang đứng, lưng người đàn ông hơi gù.

Đó là người đàn ông lưng gù vội vàng báo tin với Đại trưởng lão khi trước!

Lúc đó, tên này vẫn còn vui mừng không thôi.

Thấy Diệp Quân nhìn qua thì sắc mặt của người đàn ông lưng gù lập tức trắng bệch, ông ta vội vàng quỳ xuống: “Thế tử...”

Lúc nhìn thấy xác của ông cháu Diệp Côn bị khiêng ra ngoài, ông ta biết kế hoạch của ông ta tiêu tan cả rồi!

Diệp Quân khẽ cười, không bận tâm tới đối phương mà đi về phía xa.

Diệp Quân đi được chưa bao lâu, một ông lão mặc đồ đen lập tức xuất hiện trước mặt người đàn ông lưng gù, ông ta lạnh lùng nhìn người đàn ông lưng gù, không nói gì cả.

Người đàn ông lưng gù mặt như tro tàn, xụi lơ dưới đất.

Lúc Diệp Quân vừa mới bước qua cửa lớn thì gặp Diệp Khải!

Diệp Khải khẽ cười: “Diệp Quân ca, chúc mừng!”

Diệp Quân cười nói: “Diệp Khải đệ, chắc là đệ cũng đạt tới cảnh giới Tiên Thiên rồi nhỉ?”

Diệp Khải gật đầu: “Đúng vậy!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hậu Duệ Kiếm Thần

Số ký tự: 0