Chương 6
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Phương diện cảnh giới, ta cũng khá là vững vàng, nếu như đệ có điểm nào không hiểu thì có thể hỏi ta bất cứ lúc nào!”
Diệp Khải vội vàng hành lễ: “Cảm ơn Diệp Quân ca!”
Diệp Quân đi tới trước mặt Diệp Khải, vỗ vỗ lên bả vai Diệp Khải: “Huynh đệ một nhà, khách khí như vậy để làm gì?”
Nói xong, hắn bước ra khỏi cửa lớn Diệp phủ.
Diệp Khải nhìn theo bóng lưng dần xa của Diệp Quân, khẽ mỉm cười, nụ cười hơi bất lực: “Sống trong cùng một gia tộc với thiên tài như vậy, gia tộc họ Diệp may mắn chứ ta thì không!”
Dứt lời, y quay người rời đi.
...
Diệp Quân đi tới gia tộc họ Nạp Lan, vừa đến nơi đã có một ông lão ra đón tiếp!
Ông lão khẽ hành lễ với Diệp Quân: “Diệp thiếu gia, mời!”
Diệp Quân gật đầu: “Vất vả rồi!”
Ông lão cười nói: “Khách khí quá!”
Nói xong, ông ta dẫn Diệp Quân đi vào gia tộc họ Nạp Lan.
Trên đường, nha hoàn đi qua đều không kiềm chế được mà quan sát Diệp Quân!
Diệp Quân mặc trường bào màu đen, thân người thẳng tắp, góc cạnh trên gương mặt rất rõ ràng, lúc đi ung dung bình thản, phong thái không hề tầm thường.
Riêng về vẻ ngoài của Diệp Quân thì không cần phải bàn cãi!
Ông lão dẫn Diệp Quân đi tới trước một gian đại điện, ông ta khẽ hành lễ với Diệp Quân: “Diệp thiếu gia, mời!”
Diệp Quân cười đáp: “Vâng!”
Nói xong hắn bước vào trong đại điện.
Sau khi tiến vào đại điện, Diệp Quân nhìn thấy tộc trưởng Nạp Lan Danh của gia tộc họ Nạp Lan đang ngồi ngay vị trí đầu tiên.
Nạp Lan Danh gần bốn mươi tuổi, thân hình có hơi phát tướng.
Nạp Lan Danh nhìn Diệp Quân: “Ngồi đi!”
Diệp Quân gật đầu, sau đó đi sang một bên và ngồi xuống.
Nạp Lan Danh liếc nhìn Diệp Quân, trong mắt lóe lên vẻ tiếc nuối.
Một người tốt như vậy mà sao lại mất đi tu vi!
Nạp Lan Danh thầm thở dài, sau đó nói: “Tiểu Quân, chắc ngươi cũng đã đoán ra được mục đích ta gọi ngươi tới đây rồi đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Chắc là vì chuyện hôn sự của ta và Tiểu Ca cô nương”.
Nạp Lan Danh nhìn Diệp Quân: “Hôm đó lúc đính hôn, tại sao ngươi không từ chối?”
Diệp Quân cười nói: “Tại sao phải từ chối?”
Nạp Lan Danh cau mày.
Diệp Quân khẽ cười: “Nạp Lan Ca cô nương rất xinh đẹp, là người con gái đẹp nhất mà ta từng gặp, nếu như có thể lấy được người con gái này về làm vợ thì là vinh hạnh của Diệp Quân ta!”
Ở một bên góc phòng, Nạp Lan Ca đang đọc sách khẽ mỉm cười, cô quay đầu nhìn Diệp Quân đang ngồi trong đại sảnh phía xa, sau đó tiếp tục đọc sách.
Nạp Lan Danh nhìn Diệp Quân, một lát sau, ông ấy thấp giọng thở dài: “Tiểu Quân, đừng trách ta nói thẳng, hôm đó ta không phản đối chuyện hôn sự của ngươi và Tiểu Ca là có hai nguyên nhân, thứ nhất, mặc dù là thiếu gia của gia tộc họ Diệp, nhưng lại không có bất cứ thói xấu nào, thứ hai, thiên phú của ngươi rất cao, tiền đồ tương lai là vô hạn, vả lại ngươi còn là học viên mà thư viện Quan Huyên tuyển thẳng! Thế nhưng...”
Nói tới đây, ông ấy đột nhiên ngưng lại, sau đó lại nói: “Ngươi biết mà, bây giờ thì khác rồi!”
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết!”
Trong mắt Nạp Lan Danh lóe lên vẻ phức tạp: “Tiểu Quân, việc mà ta suy xét sẽ nhiều một chút! Tiểu Ca bây giờ được Phí đạo sư thu nhận làm đệ tử thân truyền, hơn nữa còn có thể chất đặc thù, con bé có tương lai vô hạn. Mà ngươi...đừng trách ta nói thẳng, ngươi đến với con bé, cách biệt giữa hai người sẽ ngày càng lớn hơn, tới cuối cùng đôi bên đều sẽ phải sống rất đau khổ”.
Diệp Quân khẽ cười: “Ta hiểu, bác muốn ta và Tiểu Ca hủy bỏ hôn ước, ta hoàn toàn hiểu”.
“Ngươi nhầm rồi!”
Nạp Lan Danh đột nhiên lắc đầu: “Ngươi hiểu sai rồi!”
Diệp Quân sững sờ.
Nạp Lan Danh nhìn Diệp Quân: “Nạp Lan Danh ta không phải một kẻ tiểu nhân nói lời không biết giữ lời, ta nói với ngươi những lời này không phải vì muốn ngươi thấy khó rồi rút lui mà là muốn để cho ngươi hiểu rõ tình cảnh của mình bây giờ! Đàn ông phải có thực lực, có thực lực thì mới có tự tin, cũng mới có tư cách đi giành lấy thứ mình muốn!”
Diệp Quân trầm mặc, thấy hơi bất ngờ.
Nạp Lan Danh lại nói: “Tiểu Quân, hiện giờ ngươi đang ở vào thời điểm khó khăn của đời người, ta sẽ không giậu đổ bìm leo vào lúc này, nhưng tất cả những việc tiếp theo đây cần ngươi tự mình giải quyết! Ta nói thật cho ngươi biết, áp lực của Tiểu Ca cũng rất lớn, bởi vì Phí đạo sư của thư viện vẫn luôn không đồng ý cho con bé đến với ngươi. Hơn nữa những người theo đuổi Tiểu Ca ở thư viện Quan Huyên cũng không ít, một số kẻ trong số đó không chỉ có thực lực đáng nể mà sau lưng cũng có thế lực to lớn”.
Ông ấy vừa nói vừa nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Những việc này đều cần ngươi tự mình giải quyết!”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu!”
Nói xong, hắn đứng dậy đi về phía Nạp Lan Ca.
Nạp Lan Danh không nói gì.
Diệp Quân đi tới trước mặt Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca khẽ mỉm cười.
Diệp Quân cười nói: “Muội thích ta không?”
Nạp Lan Ca lắc đầu: “Chưa tới mức thích, thế nhưng không ghét!”
Diệp Quân khẽ cười: “Năm đó tại sao lại đồng ý đính hôn với ta?”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Huynh đẹp trai!”
Diệp Quân cười nói: “Hôn sự của muội và ta là việc của hai chúng ta, ta có thể hủy bỏ hôn ước, muội cũng có thể giải trừ hôn ước, nhưng người ngoài thì không thể”.
Nạp Lan Ca chớp mắt: “Ngày mai sư phụ của muội sẽ tới đây, đến vì huynh đấy, tính khí của bà ấy không được tốt lắm, có thể giết người luôn!”
Diệp Quân chớp mắt: “Ta là một người biết nói đạo lý!”
Hắn lấy ra viên Hỗn Nguyên Đan, sau đó nghiêm túc nói: “Cảm ơn đan dược của muội, cho dù tương lai ta và muội có thể trở thành vợ chồng hay không thì Diệp Quân ta vẫn sẽ ghi nhớ suốt đời việc muội tặng đan dược cho ta!”
Hắn vừa nói vừa quay người rời đi, lúc đi tới đại sảnh còn khẽ hành lễ với Nạp Lan Danh: “Bác, xin cáo từ!”
Dứt lời, hắn quay người rời đi.
Nạp Lan Danh liếc nhìn Diệp Quân, sau đó đi tới bên cạnh Nạp Lan Ca, nhẹ giọng bảo: “Người này ung dung bình thản, phong thái như vậy thật sự hiếm có trong lớp thanh niên hiện nay!”
Nạp Lan Ca đột nhiên nói: “Huynh ấy vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt con!”
Nạp Lan Danh nhìn Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca khẽ cười: “Huynh ấy rất tự tin, sự tự tin của đàn ông bắt nguồn từ hai điểm, thực lực hoặc bối cảnh, cha, cha cảm thấy sự tự tin của huynh ấy là vì đâu?”
Nạp Lan Danh ngơ ngác.
Nạp Lan Ca nhìn cuốn sách cổ trong tay, cười nói: “Con thấy hơi thích huynh ấy rồi!”
Nạp Lan Danh nhìn về phía Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca cười nói: “Thích sự tự tin của huynh ấy, thích sự tiết chế của huynh ấy, thích sự chân thật của huynh ấy…đương nhiên, còn thích cả tướng mạo của huynh ấy nữa! Vẻ ngoài đúng thật là anh tuấn!”
Nạp Lan Danh ngơ ngác.
Diệp Khải vội vàng hành lễ: “Cảm ơn Diệp Quân ca!”
Diệp Quân đi tới trước mặt Diệp Khải, vỗ vỗ lên bả vai Diệp Khải: “Huynh đệ một nhà, khách khí như vậy để làm gì?”
Nói xong, hắn bước ra khỏi cửa lớn Diệp phủ.
Diệp Khải nhìn theo bóng lưng dần xa của Diệp Quân, khẽ mỉm cười, nụ cười hơi bất lực: “Sống trong cùng một gia tộc với thiên tài như vậy, gia tộc họ Diệp may mắn chứ ta thì không!”
Dứt lời, y quay người rời đi.
...
Diệp Quân đi tới gia tộc họ Nạp Lan, vừa đến nơi đã có một ông lão ra đón tiếp!
Ông lão khẽ hành lễ với Diệp Quân: “Diệp thiếu gia, mời!”
Diệp Quân gật đầu: “Vất vả rồi!”
Ông lão cười nói: “Khách khí quá!”
Nói xong, ông ta dẫn Diệp Quân đi vào gia tộc họ Nạp Lan.
Trên đường, nha hoàn đi qua đều không kiềm chế được mà quan sát Diệp Quân!
Diệp Quân mặc trường bào màu đen, thân người thẳng tắp, góc cạnh trên gương mặt rất rõ ràng, lúc đi ung dung bình thản, phong thái không hề tầm thường.
Riêng về vẻ ngoài của Diệp Quân thì không cần phải bàn cãi!
Ông lão dẫn Diệp Quân đi tới trước một gian đại điện, ông ta khẽ hành lễ với Diệp Quân: “Diệp thiếu gia, mời!”
Diệp Quân cười đáp: “Vâng!”
Nói xong hắn bước vào trong đại điện.
Sau khi tiến vào đại điện, Diệp Quân nhìn thấy tộc trưởng Nạp Lan Danh của gia tộc họ Nạp Lan đang ngồi ngay vị trí đầu tiên.
Nạp Lan Danh gần bốn mươi tuổi, thân hình có hơi phát tướng.
Nạp Lan Danh nhìn Diệp Quân: “Ngồi đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Quân gật đầu, sau đó đi sang một bên và ngồi xuống.
Nạp Lan Danh liếc nhìn Diệp Quân, trong mắt lóe lên vẻ tiếc nuối.
Một người tốt như vậy mà sao lại mất đi tu vi!
Nạp Lan Danh thầm thở dài, sau đó nói: “Tiểu Quân, chắc ngươi cũng đã đoán ra được mục đích ta gọi ngươi tới đây rồi đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Chắc là vì chuyện hôn sự của ta và Tiểu Ca cô nương”.
Nạp Lan Danh nhìn Diệp Quân: “Hôm đó lúc đính hôn, tại sao ngươi không từ chối?”
Diệp Quân cười nói: “Tại sao phải từ chối?”
Nạp Lan Danh cau mày.
Diệp Quân khẽ cười: “Nạp Lan Ca cô nương rất xinh đẹp, là người con gái đẹp nhất mà ta từng gặp, nếu như có thể lấy được người con gái này về làm vợ thì là vinh hạnh của Diệp Quân ta!”
Ở một bên góc phòng, Nạp Lan Ca đang đọc sách khẽ mỉm cười, cô quay đầu nhìn Diệp Quân đang ngồi trong đại sảnh phía xa, sau đó tiếp tục đọc sách.
Nạp Lan Danh nhìn Diệp Quân, một lát sau, ông ấy thấp giọng thở dài: “Tiểu Quân, đừng trách ta nói thẳng, hôm đó ta không phản đối chuyện hôn sự của ngươi và Tiểu Ca là có hai nguyên nhân, thứ nhất, mặc dù là thiếu gia của gia tộc họ Diệp, nhưng lại không có bất cứ thói xấu nào, thứ hai, thiên phú của ngươi rất cao, tiền đồ tương lai là vô hạn, vả lại ngươi còn là học viên mà thư viện Quan Huyên tuyển thẳng! Thế nhưng...”
Nói tới đây, ông ấy đột nhiên ngưng lại, sau đó lại nói: “Ngươi biết mà, bây giờ thì khác rồi!”
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết!”
Trong mắt Nạp Lan Danh lóe lên vẻ phức tạp: “Tiểu Quân, việc mà ta suy xét sẽ nhiều một chút! Tiểu Ca bây giờ được Phí đạo sư thu nhận làm đệ tử thân truyền, hơn nữa còn có thể chất đặc thù, con bé có tương lai vô hạn. Mà ngươi...đừng trách ta nói thẳng, ngươi đến với con bé, cách biệt giữa hai người sẽ ngày càng lớn hơn, tới cuối cùng đôi bên đều sẽ phải sống rất đau khổ”.
Diệp Quân khẽ cười: “Ta hiểu, bác muốn ta và Tiểu Ca hủy bỏ hôn ước, ta hoàn toàn hiểu”.
“Ngươi nhầm rồi!”
Nạp Lan Danh đột nhiên lắc đầu: “Ngươi hiểu sai rồi!”
Diệp Quân sững sờ.
Nạp Lan Danh nhìn Diệp Quân: “Nạp Lan Danh ta không phải một kẻ tiểu nhân nói lời không biết giữ lời, ta nói với ngươi những lời này không phải vì muốn ngươi thấy khó rồi rút lui mà là muốn để cho ngươi hiểu rõ tình cảnh của mình bây giờ! Đàn ông phải có thực lực, có thực lực thì mới có tự tin, cũng mới có tư cách đi giành lấy thứ mình muốn!”
Diệp Quân trầm mặc, thấy hơi bất ngờ.
Nạp Lan Danh lại nói: “Tiểu Quân, hiện giờ ngươi đang ở vào thời điểm khó khăn của đời người, ta sẽ không giậu đổ bìm leo vào lúc này, nhưng tất cả những việc tiếp theo đây cần ngươi tự mình giải quyết! Ta nói thật cho ngươi biết, áp lực của Tiểu Ca cũng rất lớn, bởi vì Phí đạo sư của thư viện vẫn luôn không đồng ý cho con bé đến với ngươi. Hơn nữa những người theo đuổi Tiểu Ca ở thư viện Quan Huyên cũng không ít, một số kẻ trong số đó không chỉ có thực lực đáng nể mà sau lưng cũng có thế lực to lớn”.
Ông ấy vừa nói vừa nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Những việc này đều cần ngươi tự mình giải quyết!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu!”
Nói xong, hắn đứng dậy đi về phía Nạp Lan Ca.
Nạp Lan Danh không nói gì.
Diệp Quân đi tới trước mặt Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca khẽ mỉm cười.
Diệp Quân cười nói: “Muội thích ta không?”
Nạp Lan Ca lắc đầu: “Chưa tới mức thích, thế nhưng không ghét!”
Diệp Quân khẽ cười: “Năm đó tại sao lại đồng ý đính hôn với ta?”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Huynh đẹp trai!”
Diệp Quân cười nói: “Hôn sự của muội và ta là việc của hai chúng ta, ta có thể hủy bỏ hôn ước, muội cũng có thể giải trừ hôn ước, nhưng người ngoài thì không thể”.
Nạp Lan Ca chớp mắt: “Ngày mai sư phụ của muội sẽ tới đây, đến vì huynh đấy, tính khí của bà ấy không được tốt lắm, có thể giết người luôn!”
Diệp Quân chớp mắt: “Ta là một người biết nói đạo lý!”
Hắn lấy ra viên Hỗn Nguyên Đan, sau đó nghiêm túc nói: “Cảm ơn đan dược của muội, cho dù tương lai ta và muội có thể trở thành vợ chồng hay không thì Diệp Quân ta vẫn sẽ ghi nhớ suốt đời việc muội tặng đan dược cho ta!”
Hắn vừa nói vừa quay người rời đi, lúc đi tới đại sảnh còn khẽ hành lễ với Nạp Lan Danh: “Bác, xin cáo từ!”
Dứt lời, hắn quay người rời đi.
Nạp Lan Danh liếc nhìn Diệp Quân, sau đó đi tới bên cạnh Nạp Lan Ca, nhẹ giọng bảo: “Người này ung dung bình thản, phong thái như vậy thật sự hiếm có trong lớp thanh niên hiện nay!”
Nạp Lan Ca đột nhiên nói: “Huynh ấy vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt con!”
Nạp Lan Danh nhìn Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca khẽ cười: “Huynh ấy rất tự tin, sự tự tin của đàn ông bắt nguồn từ hai điểm, thực lực hoặc bối cảnh, cha, cha cảm thấy sự tự tin của huynh ấy là vì đâu?”
Nạp Lan Danh ngơ ngác.
Nạp Lan Ca nhìn cuốn sách cổ trong tay, cười nói: “Con thấy hơi thích huynh ấy rồi!”
Nạp Lan Danh nhìn về phía Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca cười nói: “Thích sự tự tin của huynh ấy, thích sự tiết chế của huynh ấy, thích sự chân thật của huynh ấy…đương nhiên, còn thích cả tướng mạo của huynh ấy nữa! Vẻ ngoài đúng thật là anh tuấn!”
Nạp Lan Danh ngơ ngác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro