Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát
Chương 31
2024-11-21 18:49:11
“Hả?”
“Từ khi ta vào phủ, ông ta sống rất thanh tâm quả dục, ngay cả chỗ quốc công phu nhân cũng ít khi lui tới.”
Nhắc đến chuyện này, Liễu di nương liền bực bội trong lòng, “Nếu là mấy năm nay thì thôi, trách chúng ta lớn tuổi kém sắc, nhưng lúc ta mới vào phủ đang độ xuân sắc tươi như hoa, ông ta cũng chỉ gọi ta đến một lần. Ta mong cầu gì chứ, mấy năm nay sống như góa bụa.”
Lục Khinh Nhiễm suy nghĩ một hồi rồi cười nhạt nói: “Vậy nên Liễu di nương dan díu với Lý quản sự?”
“Ta là nữ nhân, muốn có nam nhân yêu thương có gì sai. Hơn nữa ta cũng không phải thích hắn ta, chỉ là tìm đến để giải khuây thôi.”
Nói đến đây, Liễu di nương bĩu môi, chẳng thấy mình có gì sai.
Lục Khinh Nhiễm liếc nhìn Liễu di nương, thầm nghĩ bà ta cũng thật thà.
“Ta sẽ không nói chuyện của ngươi và Lý quản sự cho Lục Chi Viễn biết.”
Nghe vậy, Liễu di nương thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì cảm ơn đại cô nương.”
“Nhưng ta vẫn khuyên ngươi nên sớm chấm dứt với Lý quản sự, Lục Chi Viễn là người tàn nhẫn ra sao, ngươi hẳn là rõ.”
“Hầy, sau chuyện này ta thật sự không dám nữa.”
Lục Khinh Nhiễm im lặng một lát mới nói: “Ta có cách giúp ngươi lấy lòng Lục Chi Viễn.”
“Ngươi?” Liễu di nương che miệng cười, “Ngươi có thể có cách gì?”
“Bắc Cương có một loại hương liệu có tác dụng kích thích, ngươi mang trên người, Lục Chi Viễn ngửi thấy sẽ tự động say mê.”
“Chuyện này… không ổn lắm đâu?”
Lục Khinh Nhiễm nhún vai, “Ta chỉ nói vậy thôi, ngươi cứ coi như không nghe thấy gì.”
Xe ngựa đến nơi, Liễu di nương xuống xe.
Bà ta còn đang suy nghĩ chuyện đó, muốn hỏi thêm vài câu thì xe ngựa chở Lục Khinh Nhiễm đã đi mất.
“Cô nương, sao người lại giúp Liễu di nương?” Thanh Trúc ngồi vào trong xe, khó hiểu hỏi.
Lục Khinh Nhiễm im lặng một lúc, rồi nói: “Ta tò mò mẹ ruột của Lục Uyển Nhu là ai.”
“À, nô tỳ hiểu rồi, người muốn Liễu di nương giúp người điều tra.”
“Ừ.”
Trở về Thiên Viện của hầu phủ, Lục Khinh Nhiễm ngã xuống giường, mệt mỏi đến thở cũng không ra hơi. Nàng nhắm mắt lại, nghĩ đến An di nương là nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nàng không thể khóc, nàng phải trả thù cho An di nương!
Buổi tối, Đoạn ma ma mang cơm tối đến, Lục Khinh Nhiễm không còn tâm trạng ăn uống.
“Cô nương phải cố lên, ngài phải nghĩ đến đứa trẻ trong bụng.”
Lục Khinh Nhiễm cúi đầu xoa bụng, "Đứa nhỏ này theo ta chịu khổ rồi."
"Cô nương yên tâm, điện hạ sẽ bảo vệ hai mẹ con ngài."
Hắn...
Lục Khinh Nhiễm thầm cười nhạt trong lòng, hắn nào có lòng tốt như vậy.
Lúc này nàng lại nghe thấy một tiếng sáo du dương như tiếng thì thầm, dường như ở ngay trong viện của nàng. Nàng suy nghĩ một chút rồi nhờ Đoạn ma ma đỡ dậy.
Đến trước cửa chính phòng, Lục Khinh Nhiễm nhìn theo tiếng sáo, trong viện không có ai nhưng trên tường lại có một người.
Dưới ánh trăng, Lục Khinh Nhiễm nhận ra đó là Bùi Cửu Tư.
"Hắn ngang nhiên như vậy, còn thổi sáo, sợ người ta không biết hắn đến làm chuyện mờ ám sao?"
Đoạn ma ma cười, "Điện hạ tính tình như vậy, cô nương đừng giận."
Nói xong, Đoạn ma ma lui xuống.
Lục Khinh Nhiễm ngồi xuống bậc thang, thấy Bùi Cửu Tư thổi say sưa, mà động tĩnh này lại không hề kinh động đến thị vệ trong phủ.
Xem ra tai của mọi người đều bị điếc cả rồi.
Đêm khuya yên tĩnh, tiếng sáo vang xa nhưng lại chẳng dễ nghe chút nào.
Bùi Cửu Tư thổi xong một khúc, nhìn quanh rồi lại tiếp tục thổi.
“Từ khi ta vào phủ, ông ta sống rất thanh tâm quả dục, ngay cả chỗ quốc công phu nhân cũng ít khi lui tới.”
Nhắc đến chuyện này, Liễu di nương liền bực bội trong lòng, “Nếu là mấy năm nay thì thôi, trách chúng ta lớn tuổi kém sắc, nhưng lúc ta mới vào phủ đang độ xuân sắc tươi như hoa, ông ta cũng chỉ gọi ta đến một lần. Ta mong cầu gì chứ, mấy năm nay sống như góa bụa.”
Lục Khinh Nhiễm suy nghĩ một hồi rồi cười nhạt nói: “Vậy nên Liễu di nương dan díu với Lý quản sự?”
“Ta là nữ nhân, muốn có nam nhân yêu thương có gì sai. Hơn nữa ta cũng không phải thích hắn ta, chỉ là tìm đến để giải khuây thôi.”
Nói đến đây, Liễu di nương bĩu môi, chẳng thấy mình có gì sai.
Lục Khinh Nhiễm liếc nhìn Liễu di nương, thầm nghĩ bà ta cũng thật thà.
“Ta sẽ không nói chuyện của ngươi và Lý quản sự cho Lục Chi Viễn biết.”
Nghe vậy, Liễu di nương thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì cảm ơn đại cô nương.”
“Nhưng ta vẫn khuyên ngươi nên sớm chấm dứt với Lý quản sự, Lục Chi Viễn là người tàn nhẫn ra sao, ngươi hẳn là rõ.”
“Hầy, sau chuyện này ta thật sự không dám nữa.”
Lục Khinh Nhiễm im lặng một lát mới nói: “Ta có cách giúp ngươi lấy lòng Lục Chi Viễn.”
“Ngươi?” Liễu di nương che miệng cười, “Ngươi có thể có cách gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bắc Cương có một loại hương liệu có tác dụng kích thích, ngươi mang trên người, Lục Chi Viễn ngửi thấy sẽ tự động say mê.”
“Chuyện này… không ổn lắm đâu?”
Lục Khinh Nhiễm nhún vai, “Ta chỉ nói vậy thôi, ngươi cứ coi như không nghe thấy gì.”
Xe ngựa đến nơi, Liễu di nương xuống xe.
Bà ta còn đang suy nghĩ chuyện đó, muốn hỏi thêm vài câu thì xe ngựa chở Lục Khinh Nhiễm đã đi mất.
“Cô nương, sao người lại giúp Liễu di nương?” Thanh Trúc ngồi vào trong xe, khó hiểu hỏi.
Lục Khinh Nhiễm im lặng một lúc, rồi nói: “Ta tò mò mẹ ruột của Lục Uyển Nhu là ai.”
“À, nô tỳ hiểu rồi, người muốn Liễu di nương giúp người điều tra.”
“Ừ.”
Trở về Thiên Viện của hầu phủ, Lục Khinh Nhiễm ngã xuống giường, mệt mỏi đến thở cũng không ra hơi. Nàng nhắm mắt lại, nghĩ đến An di nương là nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nàng không thể khóc, nàng phải trả thù cho An di nương!
Buổi tối, Đoạn ma ma mang cơm tối đến, Lục Khinh Nhiễm không còn tâm trạng ăn uống.
“Cô nương phải cố lên, ngài phải nghĩ đến đứa trẻ trong bụng.”
Lục Khinh Nhiễm cúi đầu xoa bụng, "Đứa nhỏ này theo ta chịu khổ rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô nương yên tâm, điện hạ sẽ bảo vệ hai mẹ con ngài."
Hắn...
Lục Khinh Nhiễm thầm cười nhạt trong lòng, hắn nào có lòng tốt như vậy.
Lúc này nàng lại nghe thấy một tiếng sáo du dương như tiếng thì thầm, dường như ở ngay trong viện của nàng. Nàng suy nghĩ một chút rồi nhờ Đoạn ma ma đỡ dậy.
Đến trước cửa chính phòng, Lục Khinh Nhiễm nhìn theo tiếng sáo, trong viện không có ai nhưng trên tường lại có một người.
Dưới ánh trăng, Lục Khinh Nhiễm nhận ra đó là Bùi Cửu Tư.
"Hắn ngang nhiên như vậy, còn thổi sáo, sợ người ta không biết hắn đến làm chuyện mờ ám sao?"
Đoạn ma ma cười, "Điện hạ tính tình như vậy, cô nương đừng giận."
Nói xong, Đoạn ma ma lui xuống.
Lục Khinh Nhiễm ngồi xuống bậc thang, thấy Bùi Cửu Tư thổi say sưa, mà động tĩnh này lại không hề kinh động đến thị vệ trong phủ.
Xem ra tai của mọi người đều bị điếc cả rồi.
Đêm khuya yên tĩnh, tiếng sáo vang xa nhưng lại chẳng dễ nghe chút nào.
Bùi Cửu Tư thổi xong một khúc, nhìn quanh rồi lại tiếp tục thổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro