Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát

Chương 32

2024-11-21 18:49:11

"Khúc này tên là Hồng Hạnh Nháo, ngươi đã nghe chưa?"

Để không đè nặng bụng, Lục Khinh Nhiễm chỉ có thể đứng thẳng lưng, nhưng như vậy lại mỏi nên nàng dựa vào cột gỗ bên cạnh.

Nghe vậy nàng lắc đầu, lại nghĩ ban đêm hắn không nhìn thấy, bèn đáp: "Chưa."

"Ta học được từ Xuân Uyển."

"Ừ."

"Xuân Uyển là nơi nào, ngươi có biết không?"

"Đại khái đoán được."

"Khúc này là nam nữ lén lút gặp nhau ban đêm thổi đấy."

"..."

Bùi Cửu Tư nói rồi lại nhìn xung quanh, "Tạ Tự đúng là độ lượng, bội phục bội phục."

Lục Khinh Nhiễm im lặng một lúc, "Ngươi đến đây chỉ để thổi khúc này sao?"

"Thuận tiện hỏi ngươi một việc."

"Việc gì?"

"Ngươi tên gì?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Khinh Nhiễm lại im lặng một lúc mới trả lời, "Lục Khinh Nhiễm."

"Lần này ta nhớ kỹ rồi."

"Ừ."

"Hôm nay ta cứu ngươi một mạng, ngươi phải trả ta một mạng."

Lục Khinh Nhiễm ngẩng đầu, "Cho nên?"

"Ngươi không phải có thể giải độc trên người ta sao?"

Lục Khinh Nhiễm mím môi, "Đúng là ta có nói."

"Vậy thì ngươi mau chóng chế giải dược đi, độc phát tác đau lắm, ta chịu không nổi. Nhưng nghĩ lại vẫn là sống tốt hơn, sống mỗi ngày đều có chuyện mới mẻ thú vị."

"Ta sẽ cố gắng."

"Không phải cố gắng, mà là phải nhanh chóng giao giải dược, nếu không ta sẽ đòi mạng ngươi."

Lục Khinh Nhiễm không để ý Bùi Cửu Tư đi lúc nào, đầu óc toàn là chuyện giải dược.

Thật lòng mà nói nàng không hề có manh mối nào.

Việc trước đây nói có thể cứu hắn thực chất chỉ là lừa dối, mục đích là để hắn cảm thấy bản thân hữu dụng, từ đó giúp đỡ nàng.

Tuy nhiên nàng quả thật có cách kéo dài mạng sống cho hắn, để hắn tiếp tục bị nàng lợi dụng, cho đến khi thoát khỏi tình cảnh khốn cùng này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mà đến lúc đó, hắn đối với nàng cũng sẽ trở nên vô dụng.

Vô dụng rồi, nàng cũng không cần quan tâm hắn sống chết ra sao.

Đêm qua gió bấc gào thét, sáng nay trong sân rơi xuống một lớp lá vàng dày, cành cây trơ trụi phủ đầy sương lạnh.

Đông sang rồi mà trong Thiên Viện vẫn chưa có lửa than sưởi ấm.

Sáng sớm ngày này, Lục Khinh Nhiễm sai Thanh Trúc trang điểm cho mình, sau đó dẫn theo nàng ta và Đoạn ma ma đi về phía Tây viện.

Đông viện là nơi lão phu nhân cư ngụ, Trung viện là sân của Tạ Tự, còn Tây viện vốn là nơi ở của chủ mẫu hầu phủ.

Khi thành hôn, nàng cũng ở Tây viện, chỉ là sau khi xảy ra chuyện đó, nàng mơ mơ màng màng bị đưa tới Thiên Viện này.

Giống như một thứ đồ dơ bẩn không thể nhìn thấy ánh sáng, bị vội vàng giấu vào nơi tối tăm.

Tây viện dù sao cũng là viện chính, đã được tu sửa lại, khắp nơi đều là cột kèo chạm trổ, rộng rãi sáng sủa. Vừa bước vào sân, đầy tớ bận rộn làm việc, dọn dẹp sân sạch sẽ. Không giống Thiên Viện kia âm u ẩm ướt, vừa bẩn vừa lộn xộn, lại chỉ có một mình Thanh Trúc hầu hạ.

Nàng vừa bước vào cửa viện đã có tỳ nữ vội vàng vào nhà chính bẩm báo, vì vậy vừa đến trước cửa, một ma ma mặc áo bông màu xanh đã ra chặn nàng lại.

“Đại cô nương, nhị cô nương còn chưa dậy, xin ngài đợi một lát.”

Lục Khinh Nhiễm vừa nhìn, thì ra là Tần ma ma.

Tần ma ma này là người đắc lực nhất bên cạnh Bạch thị, vừa có thủ đoạn vừa có tâm cơ lại đủ tàn nhẫn.

Nghĩ đến chuyện về nhà mẹ đẻ hôm qua, náo loạn một hồi như vậy, Bạch thị lo lắng Lục Uyển Nhu bị nàng ức hiếp nên phái Tần ma ma đến đây.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát

Số ký tự: 0