Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát
Chương 35
2024-11-21 18:49:11
Lục Khinh Nhiễm nhướng mày, “Bà mẫu thật là, chẳng lẽ không phải hầu phủ cho phép ta đặt chân đến?”
Nói rồi, nàng cười khẽ.
“Ta là Tuyên Dương Hầu phu nhân, chủ mẫu danh chính ngôn thuận, không được ở Tây viện thì ở đâu? Hay là lão phu nhân muốn nhường Đông viện của mình cho ta ở?”
“Ngươi...”
“Muội muội dùng chữ ‘nhường’ là không đúng, ta là chính thất còn muội là thứ, vị phân đã rõ ràng, muội nói nhường ta, muội có tư cách đó sao?”
Nghe vậy, Lục Uyển Nhu khóc càng dữ dội.
“Tỷ tỷ hà tất nói lời khó nghe như vậy, nếu không phải yêu mến hầu gia, muội muội đường đường đích nữ sao phải cam chịu làm thiếp?”
Lão phu nhân đau lòng ôm Lục Uyển Nhu vào lòng, “Hài tử ngoan, Tự Nhi làm con chịu ủy khuất rồi. Chỉ là một Tây viện thôi, cho nàng ta ở cũng không sao.”
“Mẫu thân, con không ủy khuất, con chỉ là... A...”
Lục Uyển Nhu nói đến đây bỗng ôm bụng cau mày, vẻ mặt đau đớn.
“Ôi, con sao vậy?” Lão phu nhân lo lắng hỏi.
“Mẫu thân, con đau bụng... A... Có lẽ là do tỷ tỷ đến sớm quá... Con chưa dùng bữa... Lại... Lại khóc nhiều...”
“Con không được xảy ra chuyện gì, người đâu, mau đi mời đại phu!”
“Không cần, để con nhường viện này cho tỷ tỷ trước.”
“Nói lời ngốc nghếch gì vậy, con cứ ở đây, ai dám đuổi con đi, ai dám chọc con tức giận, ta sẽ không tha cho kẻ đó!”
Nói xong, lão phu nhân liền sai Tần ma ma đỡ Lục Uyển Nhu về giường nghỉ ngơi.
“Ngươi là đồ sao chổi, Tạ gia cưới ngươi đúng là xúi quẩy. Mau cút khỏi Tây viện, nếu để ta thấy ngươi bắt nạt Uyển Nhu, ta, ta sẽ bảo Tự Nhi hưu ngươi!” Lão phu nhân chỉ tay vào mặt Lục Khinh Nhiễm mắng lớn.
Lục Khinh Nhiễm cụp mắt cười, “Ta lấy lại đồ của mình sao lại thành bắt nạt người khác. Nhưng nhìn muội muội như vậy, ta cũng thông cảm cho muội ấy. Không cần mời đại phu, ta biết chút ít y thuật, có thể xem cho muội muội.”
“Không cần, ngươi đi mau đi!”
“Bà mẫu để ta nói hết đã, ta thấy sắc mặt muội muội giống như... Có thai.”
Lão phu nhân trừng mắt, “Ngươi, ngươi... Ngươi nói bậy!”
“Ồ, hình như còn hơi mập ra, rõ ràng là béo lên do mang thai.”
“Dù, dù là vậy, đó cũng là chuyện vui.”
“Tính từ đêm động phòng đến nay cũng chỉ mới mười ngày, nhưng muội muội thay đổi nhiều như vậy, lại giống như đã hơn hai tháng rồi.”
Mỗi câu đều chuẩn xác khiến lão phu nhân kinh hãi đến mức không nói nên lời. Lục Uyển Nhu cũng đứng sững giữa nhà.
Chưa thành hôn đã dan díu với nhau, lại còn có thai, đối với những thế gia như Ninh Quốc Công phủ và hầu phủ đó là một sự sỉ nhục lớn. Nhất là trước khi thành hôn, Lục Uyển Nhu còn là thê muội của Tạ Tự, hai người tư thông không chỉ mất mặt mà còn ảnh hưởng đến quan lộ của hắn.
“Chuyện này ai cho ngươi ăn nói hàm hồ!” Lão phu nhân trừng mắt quát.
“Ta chỉ nhìn qua loa thôi, e là có chút sai sót, muội muội ngồi xuống đi để ta bắt mạch lại cẩn thận.”
“Nàng, nàng chỉ là nghỉ ngơi chưa đủ, ngủ một giấc là khỏi, ngươi đi nhanh đi.”
“Không phải đau bụng sao?”
“Ta không đau.” Lục Uyển Nhu vội vàng đáp.
“Không đau à.” Lục Khinh Nhiễm mỉm cười, “Vậy thì mau dọn đi đi, ngồi lâu ta cũng đau lưng rồi.”
Lần này cả hai đều không biết nói gì.
Lục Uyển Nhu vẫn không cam lòng, nói là đợi Tạ Tự từ quan nha về rồi bàn lại.
“Chuyện hậu trạch ta là chủ mẫu tự mình làm chủ, chàng là nam nhân can thiệp vào, e sẽ bị đồng liêu chê cười.”
Nói rồi, nàng cười khẽ.
“Ta là Tuyên Dương Hầu phu nhân, chủ mẫu danh chính ngôn thuận, không được ở Tây viện thì ở đâu? Hay là lão phu nhân muốn nhường Đông viện của mình cho ta ở?”
“Ngươi...”
“Muội muội dùng chữ ‘nhường’ là không đúng, ta là chính thất còn muội là thứ, vị phân đã rõ ràng, muội nói nhường ta, muội có tư cách đó sao?”
Nghe vậy, Lục Uyển Nhu khóc càng dữ dội.
“Tỷ tỷ hà tất nói lời khó nghe như vậy, nếu không phải yêu mến hầu gia, muội muội đường đường đích nữ sao phải cam chịu làm thiếp?”
Lão phu nhân đau lòng ôm Lục Uyển Nhu vào lòng, “Hài tử ngoan, Tự Nhi làm con chịu ủy khuất rồi. Chỉ là một Tây viện thôi, cho nàng ta ở cũng không sao.”
“Mẫu thân, con không ủy khuất, con chỉ là... A...”
Lục Uyển Nhu nói đến đây bỗng ôm bụng cau mày, vẻ mặt đau đớn.
“Ôi, con sao vậy?” Lão phu nhân lo lắng hỏi.
“Mẫu thân, con đau bụng... A... Có lẽ là do tỷ tỷ đến sớm quá... Con chưa dùng bữa... Lại... Lại khóc nhiều...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Con không được xảy ra chuyện gì, người đâu, mau đi mời đại phu!”
“Không cần, để con nhường viện này cho tỷ tỷ trước.”
“Nói lời ngốc nghếch gì vậy, con cứ ở đây, ai dám đuổi con đi, ai dám chọc con tức giận, ta sẽ không tha cho kẻ đó!”
Nói xong, lão phu nhân liền sai Tần ma ma đỡ Lục Uyển Nhu về giường nghỉ ngơi.
“Ngươi là đồ sao chổi, Tạ gia cưới ngươi đúng là xúi quẩy. Mau cút khỏi Tây viện, nếu để ta thấy ngươi bắt nạt Uyển Nhu, ta, ta sẽ bảo Tự Nhi hưu ngươi!” Lão phu nhân chỉ tay vào mặt Lục Khinh Nhiễm mắng lớn.
Lục Khinh Nhiễm cụp mắt cười, “Ta lấy lại đồ của mình sao lại thành bắt nạt người khác. Nhưng nhìn muội muội như vậy, ta cũng thông cảm cho muội ấy. Không cần mời đại phu, ta biết chút ít y thuật, có thể xem cho muội muội.”
“Không cần, ngươi đi mau đi!”
“Bà mẫu để ta nói hết đã, ta thấy sắc mặt muội muội giống như... Có thai.”
Lão phu nhân trừng mắt, “Ngươi, ngươi... Ngươi nói bậy!”
“Ồ, hình như còn hơi mập ra, rõ ràng là béo lên do mang thai.”
“Dù, dù là vậy, đó cũng là chuyện vui.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tính từ đêm động phòng đến nay cũng chỉ mới mười ngày, nhưng muội muội thay đổi nhiều như vậy, lại giống như đã hơn hai tháng rồi.”
Mỗi câu đều chuẩn xác khiến lão phu nhân kinh hãi đến mức không nói nên lời. Lục Uyển Nhu cũng đứng sững giữa nhà.
Chưa thành hôn đã dan díu với nhau, lại còn có thai, đối với những thế gia như Ninh Quốc Công phủ và hầu phủ đó là một sự sỉ nhục lớn. Nhất là trước khi thành hôn, Lục Uyển Nhu còn là thê muội của Tạ Tự, hai người tư thông không chỉ mất mặt mà còn ảnh hưởng đến quan lộ của hắn.
“Chuyện này ai cho ngươi ăn nói hàm hồ!” Lão phu nhân trừng mắt quát.
“Ta chỉ nhìn qua loa thôi, e là có chút sai sót, muội muội ngồi xuống đi để ta bắt mạch lại cẩn thận.”
“Nàng, nàng chỉ là nghỉ ngơi chưa đủ, ngủ một giấc là khỏi, ngươi đi nhanh đi.”
“Không phải đau bụng sao?”
“Ta không đau.” Lục Uyển Nhu vội vàng đáp.
“Không đau à.” Lục Khinh Nhiễm mỉm cười, “Vậy thì mau dọn đi đi, ngồi lâu ta cũng đau lưng rồi.”
Lần này cả hai đều không biết nói gì.
Lục Uyển Nhu vẫn không cam lòng, nói là đợi Tạ Tự từ quan nha về rồi bàn lại.
“Chuyện hậu trạch ta là chủ mẫu tự mình làm chủ, chàng là nam nhân can thiệp vào, e sẽ bị đồng liêu chê cười.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro