Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát
Chương 36
2024-11-21 18:49:11
Lão phu nhân trầm giọng nói: “Ngươi muốn chuyển thì chuyển, nhưng người hầu trong phủ đều bận rộn, không có ai rảnh rỗi giúp ngươi chuyển đồ đâu.”
Lục Khinh Nhiễm cười nhạt, bên cạnh nàng chỉ có Thanh Trúc và Đoạn ma ma, tưởng vậy là làm khó được nàng sao.
“Đoạn ma ma, bà ra ngoài phủ tìm mấy người khỏe mạnh, bảo họ vào giúp nhị di nương chuyển đồ.”
“Ngươi không sợ mất mặt à!” Lão phu nhân giận dữ.
“Ta mất mặt ai chứ, chỉ là sợ mấy người ngoài kia tay chân vụng về, làm hỏng đồ của muội muội thôi.”
Lão phu nhân chỉ vào Lục Khinh Nhiễm, định mở miệng mắng thì nàng lại thẳng lưng kêu “ái da” một tiếng.
“Eo ta dạo này hay đau, Dương thái y nói Thiên Viện ta ở quá ẩm thấp, không tốt cho việc dưỡng thai. Ta còn nói hầu phủ cho ta ở đó là để dưỡng thai. Thái y nói không thể nào, trừ phi hầu phủ muốn hại hài tử trong bụng ta.”
Lần này lão phu nhân hoàn toàn không dám hé răng, chỉ đành khuyên Lục Uyển Nhu chịu chút thiệt thòi, dọn sang viện khác trước.
Lý quản gia nhanh chóng dẫn theo hộ viện và gia đinh trong phủ đến, Lục Uyển Nhu tuy không cam lòng nhưng trước mắt chỉ đành nhẫn nhịn, dặn dò Lý quản gia khi chuyển đồ phải cẩn thận.
“Nhị phu nhân, đồ đạc ở sảnh đường và tây phòng có cần chuyển không ạ?”
Đoạn ma ma bĩu môi, “Nhị phu nhân gì chứ, rõ ràng là di nương, đồ đạc đều là của Tây viện, chuyển gì mà chuyển.”
Lý quản gia gãi đầu, có vẻ rất sợ Đoạn ma ma, không dám nói tiếp.
“Đương nhiên là phải chuyển.” Lục Uyển Nhu quay sang Lục Khinh Nhiễm, mỉm cười dịu dàng, “Tỷ tỷ trước kia ở viện này, những đồ đạc bài trí đó muội muội đều không thích, mẫu thân đã đổi hết cho muội muội, nói là làm của hồi môn cho muội muội.”
“Vậy à, vậy thì cứ chuyển đi.” Lục Khinh Nhiễm thản nhiên trả lời.
Lục Uyển Nhu dặn dò Lý quản gia chuyển hết đi, “Cả bình phong này nữa, mẫu thân ta đích thân thêu cho ta làm của hồi môn, phải thật cẩn thận, đừng làm rách.”
Đông sương phòng ở Tây viện là nơi Lục Uyển Nhu cất của hồi môn, từng rương từng rương được khiêng ra, nhìn gân xanh nổi lên trên mặt đám hộ viện là đủ biết chúng nặng đến mức nào.
Tổng cộng mười tám rương, Lục Khinh Nhiễm nhớ rõ nàng chỉ có mười rương, mà trong rương phần lớn là những thứ không đáng gia như chăn đệm quần áo.
Đợi đến khi hạ nhân dọn dẹp xong mọi thứ, Tây viện trống trơn chẳng còn gì. Mà số đồ đạc Đoạn ma ma và Thanh Trúc chuyển từ Thiên Viện sang cho nàng lại chỉ vỏn vẹn ba món.
Lục Uyển Nhu lúc sắp đi có đến trước mặt Lục Khinh Nhiễm cười nói: “Đích nữ thì sao chứ, được cha mẹ yêu thương mới là bảo bối, chủ mẫu thì sao chứ, được nhà chồng coi trọng mới là tôn quý, ai nói Thiên Viện không bằng chủ viện, còn phải xem ai là người ở đó. Tỷ tỷ, tỷ thấy sao?”
Lục Khinh Nhiễm gật đầu, “Ta ngửi thấy mùi chua loét rồi.”
Mặt Lục Uyển Nhu sa sầm, “Chỉ mong tỷ tỷ đừng chê nơi này tồi tàn!”
Mọi người đều đã đi hết chỉ còn lại ba người chủ tớ các nàng, quả thực có chút vắng vẻ.
“Vắng vẻ cũng tốt, yên tĩnh, không ai nợ ai.”
Lúc chạng vạng, Tạ Tự từ nha môn trở về, biết chuyện xảy ra hôm nay thì tức giận đùng đùng đi đến Tây viện.
“Đồ của Uyển Nhu làm ngươi thèm muốn đến vậy sao, nhất định phải cướp cho bằng được?”
Lục Khinh Nhiễm đang tính sổ sách, nghe vậy ngẩng đầu cười nhạt: “Hầu gia nghĩ rằng vị trí chính thất của ta là do trộm cắp mà có được sao?”
Lục Khinh Nhiễm cười nhạt, bên cạnh nàng chỉ có Thanh Trúc và Đoạn ma ma, tưởng vậy là làm khó được nàng sao.
“Đoạn ma ma, bà ra ngoài phủ tìm mấy người khỏe mạnh, bảo họ vào giúp nhị di nương chuyển đồ.”
“Ngươi không sợ mất mặt à!” Lão phu nhân giận dữ.
“Ta mất mặt ai chứ, chỉ là sợ mấy người ngoài kia tay chân vụng về, làm hỏng đồ của muội muội thôi.”
Lão phu nhân chỉ vào Lục Khinh Nhiễm, định mở miệng mắng thì nàng lại thẳng lưng kêu “ái da” một tiếng.
“Eo ta dạo này hay đau, Dương thái y nói Thiên Viện ta ở quá ẩm thấp, không tốt cho việc dưỡng thai. Ta còn nói hầu phủ cho ta ở đó là để dưỡng thai. Thái y nói không thể nào, trừ phi hầu phủ muốn hại hài tử trong bụng ta.”
Lần này lão phu nhân hoàn toàn không dám hé răng, chỉ đành khuyên Lục Uyển Nhu chịu chút thiệt thòi, dọn sang viện khác trước.
Lý quản gia nhanh chóng dẫn theo hộ viện và gia đinh trong phủ đến, Lục Uyển Nhu tuy không cam lòng nhưng trước mắt chỉ đành nhẫn nhịn, dặn dò Lý quản gia khi chuyển đồ phải cẩn thận.
“Nhị phu nhân, đồ đạc ở sảnh đường và tây phòng có cần chuyển không ạ?”
Đoạn ma ma bĩu môi, “Nhị phu nhân gì chứ, rõ ràng là di nương, đồ đạc đều là của Tây viện, chuyển gì mà chuyển.”
Lý quản gia gãi đầu, có vẻ rất sợ Đoạn ma ma, không dám nói tiếp.
“Đương nhiên là phải chuyển.” Lục Uyển Nhu quay sang Lục Khinh Nhiễm, mỉm cười dịu dàng, “Tỷ tỷ trước kia ở viện này, những đồ đạc bài trí đó muội muội đều không thích, mẫu thân đã đổi hết cho muội muội, nói là làm của hồi môn cho muội muội.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy à, vậy thì cứ chuyển đi.” Lục Khinh Nhiễm thản nhiên trả lời.
Lục Uyển Nhu dặn dò Lý quản gia chuyển hết đi, “Cả bình phong này nữa, mẫu thân ta đích thân thêu cho ta làm của hồi môn, phải thật cẩn thận, đừng làm rách.”
Đông sương phòng ở Tây viện là nơi Lục Uyển Nhu cất của hồi môn, từng rương từng rương được khiêng ra, nhìn gân xanh nổi lên trên mặt đám hộ viện là đủ biết chúng nặng đến mức nào.
Tổng cộng mười tám rương, Lục Khinh Nhiễm nhớ rõ nàng chỉ có mười rương, mà trong rương phần lớn là những thứ không đáng gia như chăn đệm quần áo.
Đợi đến khi hạ nhân dọn dẹp xong mọi thứ, Tây viện trống trơn chẳng còn gì. Mà số đồ đạc Đoạn ma ma và Thanh Trúc chuyển từ Thiên Viện sang cho nàng lại chỉ vỏn vẹn ba món.
Lục Uyển Nhu lúc sắp đi có đến trước mặt Lục Khinh Nhiễm cười nói: “Đích nữ thì sao chứ, được cha mẹ yêu thương mới là bảo bối, chủ mẫu thì sao chứ, được nhà chồng coi trọng mới là tôn quý, ai nói Thiên Viện không bằng chủ viện, còn phải xem ai là người ở đó. Tỷ tỷ, tỷ thấy sao?”
Lục Khinh Nhiễm gật đầu, “Ta ngửi thấy mùi chua loét rồi.”
Mặt Lục Uyển Nhu sa sầm, “Chỉ mong tỷ tỷ đừng chê nơi này tồi tàn!”
Mọi người đều đã đi hết chỉ còn lại ba người chủ tớ các nàng, quả thực có chút vắng vẻ.
“Vắng vẻ cũng tốt, yên tĩnh, không ai nợ ai.”
Lúc chạng vạng, Tạ Tự từ nha môn trở về, biết chuyện xảy ra hôm nay thì tức giận đùng đùng đi đến Tây viện.
“Đồ của Uyển Nhu làm ngươi thèm muốn đến vậy sao, nhất định phải cướp cho bằng được?”
Lục Khinh Nhiễm đang tính sổ sách, nghe vậy ngẩng đầu cười nhạt: “Hầu gia nghĩ rằng vị trí chính thất của ta là do trộm cắp mà có được sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro