Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát
Chương 39
2024-11-21 18:49:11
Mặt Trương bà tử tái mét, “Phu nhân, tuy ta là hạ nhân nhưng ngài không thể sỉ nhục ta như vậy.”
“Chẳng phải lời này là do ngươi nói ra sao?”
“Ta chỉ nói đùa với tỳ nữ của ngài thôi.”
“Bổn phu nhân không có tâm trạng nói đùa với ngươi, ngươi tốt nhất mau liếm sạch đi, nếu không thì những ngón tay còn lại cũng không giữ được đâu.”
Nghe vậy, Trương bà tử theo bản năng rụt tay trái lại, ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay đó đã bị chặt đứt.
“Phu nhân sỉ nhục ta như vậy, ta sẽ đến chỗ lão phu nhân nhờ ngài phân xử công bằng!”
Trương bà tử vừa xoay người định bỏ chạy thì bị Đoạn ma ma mới vào cửa chặn lại, tiện thể đá bà ta một cái.
“Liếm sạch sẽ rồi hãy đi kêu ca!”
Nhìn thân thủ của Đoạn ma ma, rõ ràng là có luyện võ.
Trương bà tử còn định chống cự nhưng bị Đoạn ma ma đá thêm hai cái, cuối cùng kêu trời không thấu, đành phải nằm sấp xuống đất liếm.
Đoạn ma ma để Thanh Trúc quan sát, sau đó xách một sọt than vào nhà.
“Phu nhân lạnh không? Đợi nô tỳ nhóm than sẽ ấm lên ngay thôi.”
“Than này lấy từ đâu?” Lục Khinh Nhiễm hỏi.
“Mượn của Lý quản gia.”
“Ông ta chịu cho mượn à?”
Theo Lục Khinh Nhiễm thấy, trên dưới Tuyên Dương Hầu phủ chẳng có ai tốt lành.
“Trước đây ta có chút ân tình với ông ta, ông ta vẫn còn nhớ.”
Thì ra là vậy, Lục Khinh Nhiễm thở dài. Nhớ lại khi nàng và An di nương ở Bắc Cương tuy rằng sống khổ cực nhưng cũng chưa đến mức cùng đường bí lối thế này.
Bữa tối không có, ba người chủ tớ đành phải nhịn đói. Sáng hôm sau Thanh Trúc không dám để bọn họ mang cơm tới nữa, tự chạy đi lấy, nhưng cũng chỉ lấy về được một nồi cháo trắng loãng.
“Phòng bếp nói sau này phải mang bạc đến mua cơm, nói là quy củ mới do lão phu nhân đặt ra.”
Lục Khinh Nhiễm khẽ ồ lên, đây rõ ràng là muốn buộc nàng rời khỏi hầu phủ.
Không còn cách nào khác, Lục Khinh Nhiễm đành phải đưa cho Thanh Trúc một cây trâm ngọc, bảo nàng ta mang đi cầm cố.
Cây trâm ngọc này là do An di nương tặng nàng, nàng vốn luyến tiếc nhưng giờ cũng chỉ có thể đem ra dùng tạm.
“Ngươi nói với ông chủ hiệu cầm đồ cho chúng ta khất một tháng, sau đó ta nhất định chuộc lại gấp đôi.”
Dặn dò Thanh Trúc cẩn thận, Lục Khinh Nhiễm mới yên tâm.
Nhưng Thanh Trúc vừa đi không lâu thì đã tái mặt trở về.
Hóa ra nàng ta mang trâm ngọc đi được nửa đường thì lại bị mất một cách khó hiểu.
“Sao lại mất được, ngươi thử nhớ lại xem dọc đường có gặp chuyện gì không?” Đoạn ma ma vội vàng hỏi Thanh Trúc.
“Ta sợ mất nên luôn dùng tay giữ chặt túi áo, chỉ gặp mấy tỳ nữ đang nô đùa ở hành lang. Ta tránh bọn họ nhưng vẫn bị bọn họ lôi qua kéo lại vài lần.” Thanh Trúc bỗng nhiên hiểu ra, vỗ trán nói: “A, chắc là lúc đó bị mất rồi.”
“Vậy không phải bị mất, mà là bị trộm.” Đoạn ma ma lạnh lùng nói.
“Nhưng tại sao bọn họ biết ta có trâm ngọc trên người?” Thanh Trúc khó hiểu.
“Tất nhiên là có kẻ đã để ý đến chúng ta, cũng không nhất thiết phải biết chắc, có thì trộm, không có thì thôi.” Lục Khinh Nhiễm nói.
Hơn nữa mấy ngày gần đây để trang trải chi phí, nàng thường xuyên sai Thanh Trúc mang đồ đi cầm cố. Bọn họ thấy Thanh Trúc ra ngoài, lại kết hợp với quy củ mới của lão phu nhân mấy hôm nay, đoán cũng đoán ra được.
Có điều dùng cách này để gây khó dễ cho nàng, thủ đoạn không quá cao minh nhưng lại đủ hiểm độc.
“Chẳng phải lời này là do ngươi nói ra sao?”
“Ta chỉ nói đùa với tỳ nữ của ngài thôi.”
“Bổn phu nhân không có tâm trạng nói đùa với ngươi, ngươi tốt nhất mau liếm sạch đi, nếu không thì những ngón tay còn lại cũng không giữ được đâu.”
Nghe vậy, Trương bà tử theo bản năng rụt tay trái lại, ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay đó đã bị chặt đứt.
“Phu nhân sỉ nhục ta như vậy, ta sẽ đến chỗ lão phu nhân nhờ ngài phân xử công bằng!”
Trương bà tử vừa xoay người định bỏ chạy thì bị Đoạn ma ma mới vào cửa chặn lại, tiện thể đá bà ta một cái.
“Liếm sạch sẽ rồi hãy đi kêu ca!”
Nhìn thân thủ của Đoạn ma ma, rõ ràng là có luyện võ.
Trương bà tử còn định chống cự nhưng bị Đoạn ma ma đá thêm hai cái, cuối cùng kêu trời không thấu, đành phải nằm sấp xuống đất liếm.
Đoạn ma ma để Thanh Trúc quan sát, sau đó xách một sọt than vào nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phu nhân lạnh không? Đợi nô tỳ nhóm than sẽ ấm lên ngay thôi.”
“Than này lấy từ đâu?” Lục Khinh Nhiễm hỏi.
“Mượn của Lý quản gia.”
“Ông ta chịu cho mượn à?”
Theo Lục Khinh Nhiễm thấy, trên dưới Tuyên Dương Hầu phủ chẳng có ai tốt lành.
“Trước đây ta có chút ân tình với ông ta, ông ta vẫn còn nhớ.”
Thì ra là vậy, Lục Khinh Nhiễm thở dài. Nhớ lại khi nàng và An di nương ở Bắc Cương tuy rằng sống khổ cực nhưng cũng chưa đến mức cùng đường bí lối thế này.
Bữa tối không có, ba người chủ tớ đành phải nhịn đói. Sáng hôm sau Thanh Trúc không dám để bọn họ mang cơm tới nữa, tự chạy đi lấy, nhưng cũng chỉ lấy về được một nồi cháo trắng loãng.
“Phòng bếp nói sau này phải mang bạc đến mua cơm, nói là quy củ mới do lão phu nhân đặt ra.”
Lục Khinh Nhiễm khẽ ồ lên, đây rõ ràng là muốn buộc nàng rời khỏi hầu phủ.
Không còn cách nào khác, Lục Khinh Nhiễm đành phải đưa cho Thanh Trúc một cây trâm ngọc, bảo nàng ta mang đi cầm cố.
Cây trâm ngọc này là do An di nương tặng nàng, nàng vốn luyến tiếc nhưng giờ cũng chỉ có thể đem ra dùng tạm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi nói với ông chủ hiệu cầm đồ cho chúng ta khất một tháng, sau đó ta nhất định chuộc lại gấp đôi.”
Dặn dò Thanh Trúc cẩn thận, Lục Khinh Nhiễm mới yên tâm.
Nhưng Thanh Trúc vừa đi không lâu thì đã tái mặt trở về.
Hóa ra nàng ta mang trâm ngọc đi được nửa đường thì lại bị mất một cách khó hiểu.
“Sao lại mất được, ngươi thử nhớ lại xem dọc đường có gặp chuyện gì không?” Đoạn ma ma vội vàng hỏi Thanh Trúc.
“Ta sợ mất nên luôn dùng tay giữ chặt túi áo, chỉ gặp mấy tỳ nữ đang nô đùa ở hành lang. Ta tránh bọn họ nhưng vẫn bị bọn họ lôi qua kéo lại vài lần.” Thanh Trúc bỗng nhiên hiểu ra, vỗ trán nói: “A, chắc là lúc đó bị mất rồi.”
“Vậy không phải bị mất, mà là bị trộm.” Đoạn ma ma lạnh lùng nói.
“Nhưng tại sao bọn họ biết ta có trâm ngọc trên người?” Thanh Trúc khó hiểu.
“Tất nhiên là có kẻ đã để ý đến chúng ta, cũng không nhất thiết phải biết chắc, có thì trộm, không có thì thôi.” Lục Khinh Nhiễm nói.
Hơn nữa mấy ngày gần đây để trang trải chi phí, nàng thường xuyên sai Thanh Trúc mang đồ đi cầm cố. Bọn họ thấy Thanh Trúc ra ngoài, lại kết hợp với quy củ mới của lão phu nhân mấy hôm nay, đoán cũng đoán ra được.
Có điều dùng cách này để gây khó dễ cho nàng, thủ đoạn không quá cao minh nhưng lại đủ hiểm độc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro