Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát
Chương 40
2024-11-21 18:49:11
“Ngươi có nhớ rõ mấy tiểu tỳ nữ đó là người của viện nào không?”
Thanh Trúc suy nghĩ một chút mới nói: “Nô tỳ chỉ nhớ hình như có một người trong số đó là người của Cẩm Nguyệt Hiên.”
Cẩm Nguyệt Hiên hiện tại là nơi Lục Uyển Nhu ở, nói cách khác, tiểu tỳ nữ đó là người của nàng ta.
Đoạn ma ma nhíu mày, “Nô tỳ đoán cũng là vị ấy.”
Lục Khinh Nhiễm được Thanh Trúc đỡ dậy, tối qua cùng sáng nay nàng không ăn được gì, Đoạn ma ma và Thanh Trúc còn chưa cảm thấy gì nhưng nàng đã thấy hơi choáng váng.
“Chúng ta đến Cẩm Nguyệt Hiên.”
“Chúng ta không có bằng chứng, bọn họ chắc chắn sẽ không nhận.” Đoạn ma ma nói.
“Chỉ cần cây trâm ngọc đó ở Cẩm Nguyệt Hiên, ta nhất định sẽ tìm ra!”
Nghe vậy Đoạn ma ma lại không tin, đối phương chắc chắn đã giấu kỹ rồi, bọn họ tuyệt đối không tìm thấy.
Trừ phi cô nương nhà mình có khả năng nhìn xuyên thấu.
Đến Cẩm Nguyệt Hiên vừa đúng lúc giờ ăn trưa.
Bước vào phòng ăn, Tạ Tự đang cùng Lục Uyển Nhu dùng bữa. Trên bàn bày biện mười mấy món ăn, món nào cũng tinh tế, sắc hương vị đều tuyệt hảo.
Mà Lục Uyển Nhu dường như không muốn ăn, Tạ Tự cứ luôn dỗ dành nàng ta ăn.
“Cá này được đưa từ Đông Hải về, ta còn đặc biệt nhờ đầu bếp Lưu của Thiên Hương Lâu đích thân chế biến, lúc đưa vào phủ còn nóng hổi. Nàng thử xem, không hề tanh một chút nào.”
Lục Uyển Nhu bịt mũi, làm nũng nói: “Thiếp không muốn ăn cá.”
“Dạo này nàng ăn uống không được tốt, gầy đi nhiều rồi, ăn một chút đi.”
Tạ Tự vô cùng kiên nhẫn, sau một hồi dỗ dành nhỏ nhẹ còn tự mình gắp một miếng đút cho Lục Uyển Nhu. Nàng ta hừ hừ nũng nịu, miễn cưỡng há miệng ăn một miếng.
“Vẫn tanh, muốn nôn.”
Tần ma ma dẫn Lục Khinh Nhiễm vào, đợi cho đến khi hai người kia làm trò tình cảm xong, nàng mới lên tiếng.
“Hầu gia, phu nhân đến rồi.”
Hai người ngẩng đầu nhìn thấy nàng, Tạ Tự lập tức cau mày, còn Lục Uyển Nhu thì nép sát vào lòng Tạ Tự, sau đó mỉm cười nhìn sang.
“Tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây?”
Lục Khinh Nhiễm đi tới, ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh.
“Muội muội hẳn là biết ta đến đây vì chuyện gì.”
“Muội làm sao biết được.” Lục Uyển Nhu giả vờ ngây thơ, “Có điều có chuyện gì thì tỷ muội chúng ta lát nữa hẵng nói. Tỷ tỷ chưa dùng bữa phải không, ở lại dùng bữa cùng muội và hầu gia.”
“Nàng quan tâm nàng ta làm gì.” Tạ Tự khó chịu nói.
“Tỷ tỷ cũng gầy đi rồi, thiếp làm muội muội thấy xót xa lắm. Cá này tuy thiếp không thích ăn, nhưng tỷ tỷ nhất định sẽ thích, tỷ ấy không kén ăn.”
Nói rồi Lục Uyển Nhu còn chỉ vào đĩa cá bị nàng ta chê tanh, “Tỷ tỷ mau đến thử xem, hầu gia đặc biệt sai đầu bếp của Thiên Hương Lâu làm đó.”
Lục Khinh Nhiễm thản nhiên nói: “Không cần đâu, ta đến đây là để đòi muội muội trả lại ta một thứ.”
“Đồ vật gì cơ? Ta nào biết mình thiếu tỷ tỷ thứ gì.”
“Trâm ngọc.”
“Trâm ngọc của tỷ tỷ sao lại ở chỗ ta được?”
Lục Khinh Nhiễm nhìn Lục Uyển Nhu, “Ta nói muội muội ăn trộm, lời này nghe không lọt tai lắm nhỉ?”
Lục Uyển Nhu vội vàng làm ra vẻ bị oan ức, “Tỷ tỷ sao có thể vu khống ta như vậy, ta hai ngày nay luôn ở trong phòng, chưa từng bước ra ngoài, làm sao ăn trộm đồ của tỷ tỷ được.”
Tạ Tự cho rằng Lục Khinh Nhiễm cố tình gây sự, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi muốn kiếm chuyện với Uyển Nhu cũng nên tìm cái cớ nào đáng tin hơn. Uyển Nhu há lại thiếu một cây trâm ngọc, nàng muốn gì ta chẳng cho được, cần gì phải ăn trộm đồ của ngươi.”
Thanh Trúc suy nghĩ một chút mới nói: “Nô tỳ chỉ nhớ hình như có một người trong số đó là người của Cẩm Nguyệt Hiên.”
Cẩm Nguyệt Hiên hiện tại là nơi Lục Uyển Nhu ở, nói cách khác, tiểu tỳ nữ đó là người của nàng ta.
Đoạn ma ma nhíu mày, “Nô tỳ đoán cũng là vị ấy.”
Lục Khinh Nhiễm được Thanh Trúc đỡ dậy, tối qua cùng sáng nay nàng không ăn được gì, Đoạn ma ma và Thanh Trúc còn chưa cảm thấy gì nhưng nàng đã thấy hơi choáng váng.
“Chúng ta đến Cẩm Nguyệt Hiên.”
“Chúng ta không có bằng chứng, bọn họ chắc chắn sẽ không nhận.” Đoạn ma ma nói.
“Chỉ cần cây trâm ngọc đó ở Cẩm Nguyệt Hiên, ta nhất định sẽ tìm ra!”
Nghe vậy Đoạn ma ma lại không tin, đối phương chắc chắn đã giấu kỹ rồi, bọn họ tuyệt đối không tìm thấy.
Trừ phi cô nương nhà mình có khả năng nhìn xuyên thấu.
Đến Cẩm Nguyệt Hiên vừa đúng lúc giờ ăn trưa.
Bước vào phòng ăn, Tạ Tự đang cùng Lục Uyển Nhu dùng bữa. Trên bàn bày biện mười mấy món ăn, món nào cũng tinh tế, sắc hương vị đều tuyệt hảo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà Lục Uyển Nhu dường như không muốn ăn, Tạ Tự cứ luôn dỗ dành nàng ta ăn.
“Cá này được đưa từ Đông Hải về, ta còn đặc biệt nhờ đầu bếp Lưu của Thiên Hương Lâu đích thân chế biến, lúc đưa vào phủ còn nóng hổi. Nàng thử xem, không hề tanh một chút nào.”
Lục Uyển Nhu bịt mũi, làm nũng nói: “Thiếp không muốn ăn cá.”
“Dạo này nàng ăn uống không được tốt, gầy đi nhiều rồi, ăn một chút đi.”
Tạ Tự vô cùng kiên nhẫn, sau một hồi dỗ dành nhỏ nhẹ còn tự mình gắp một miếng đút cho Lục Uyển Nhu. Nàng ta hừ hừ nũng nịu, miễn cưỡng há miệng ăn một miếng.
“Vẫn tanh, muốn nôn.”
Tần ma ma dẫn Lục Khinh Nhiễm vào, đợi cho đến khi hai người kia làm trò tình cảm xong, nàng mới lên tiếng.
“Hầu gia, phu nhân đến rồi.”
Hai người ngẩng đầu nhìn thấy nàng, Tạ Tự lập tức cau mày, còn Lục Uyển Nhu thì nép sát vào lòng Tạ Tự, sau đó mỉm cười nhìn sang.
“Tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây?”
Lục Khinh Nhiễm đi tới, ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Muội muội hẳn là biết ta đến đây vì chuyện gì.”
“Muội làm sao biết được.” Lục Uyển Nhu giả vờ ngây thơ, “Có điều có chuyện gì thì tỷ muội chúng ta lát nữa hẵng nói. Tỷ tỷ chưa dùng bữa phải không, ở lại dùng bữa cùng muội và hầu gia.”
“Nàng quan tâm nàng ta làm gì.” Tạ Tự khó chịu nói.
“Tỷ tỷ cũng gầy đi rồi, thiếp làm muội muội thấy xót xa lắm. Cá này tuy thiếp không thích ăn, nhưng tỷ tỷ nhất định sẽ thích, tỷ ấy không kén ăn.”
Nói rồi Lục Uyển Nhu còn chỉ vào đĩa cá bị nàng ta chê tanh, “Tỷ tỷ mau đến thử xem, hầu gia đặc biệt sai đầu bếp của Thiên Hương Lâu làm đó.”
Lục Khinh Nhiễm thản nhiên nói: “Không cần đâu, ta đến đây là để đòi muội muội trả lại ta một thứ.”
“Đồ vật gì cơ? Ta nào biết mình thiếu tỷ tỷ thứ gì.”
“Trâm ngọc.”
“Trâm ngọc của tỷ tỷ sao lại ở chỗ ta được?”
Lục Khinh Nhiễm nhìn Lục Uyển Nhu, “Ta nói muội muội ăn trộm, lời này nghe không lọt tai lắm nhỉ?”
Lục Uyển Nhu vội vàng làm ra vẻ bị oan ức, “Tỷ tỷ sao có thể vu khống ta như vậy, ta hai ngày nay luôn ở trong phòng, chưa từng bước ra ngoài, làm sao ăn trộm đồ của tỷ tỷ được.”
Tạ Tự cho rằng Lục Khinh Nhiễm cố tình gây sự, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi muốn kiếm chuyện với Uyển Nhu cũng nên tìm cái cớ nào đáng tin hơn. Uyển Nhu há lại thiếu một cây trâm ngọc, nàng muốn gì ta chẳng cho được, cần gì phải ăn trộm đồ của ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro