Chương 30 - Để Tiểu Thư Và Người Đó Tiếp Xúc Ít Thôi
Chàng Định Cho Nàng Ta Danh Phận Gì
Tình Thiên Bạch Lộc
2024-08-07 12:22:22
Nhưng hai đứa trẻ đó… cũng không ai có thể ép hắn ta sinh được.
Khương Thư nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Chàng định cho nàng ta danh phận gì?”
Hắn nói thú thê, lại gọi nàng ta là phu nhân, rốt cuộc là có ý gì?
Nghe thấy nàng nhắc tới chuyện này, Thẩm Trường Trạch im lặng rất lâu rồi mới đáp: “Cẩm Sơ là đích nữ của tướng quân, lại có ơn với ta, hơn nữa còn sinh hai hài tử cho ta, không tiện dùng thân phận thiếp thất để hạ bệ nàng ấy, cho nên ta muốn lập nàng ấy làm chính thê.”
“Không tiện hạ bệ nàng ấy nên Hầu gia tới đây để hạ bệ ta đúng không? Chính vì ta là nữ tử thương nhân, thân phận thấp hèn nên có thể tùy tiện sỉ nhục?” Khương Thư tức đến đỏ gay mặt, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Nàng là nữ tử nhà phú thương, gả được vào Hầu phủ đúng là trèo cao thật nhưng đó cũng là vì Hầu phủ chủ động cầu hôn đấy chứ.
Còn nữa, năm ấy khi nàng gả vào Hầu phủ, Hầu phủ đã sa sút đến mức gần như không đứng nổi ở thượng kinh, tất cả đều là dựa vào của hồi môn phong phú của nàng nuôi sống mới có thể duy trì được tôn nghiêm ngoài mặt.
Bây giờ hắn ta vinh quy hồi phủ lại muốn qua cầu rút ván, đúng là khinh người quá đáng mà.”
“Ta cũng không có ý sỉ nhục nàng, ta chỉ muỗn cho Cẩm Sơ một thân phận có thể diện, sau này Hầu phủ vẫn do nàng quản lý như cũ, sẽ không có gì thay đổi cả.” Thẩm Trường Trạch kiên nhẫn giải thích với nàng.
Vậy thể diện của nàng thì sao?
Ai cho nàng đây?
Nàng nâng mắt nhìn nam nhân trước mặt, sắc mặt lạnh lùng hẳn đi, nói: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Dựa vào cái gì mà nàng không đồng ý?
Năm ấy lấy nàng, hắn ta hoàn toàn không hề tình nguyện một tí nào cả. Bây giờ hồi phủ, lẽ nào còn phải nhìn sắc mặt nàng mà sống qua ngày chắc?
Thẩm Trường Trạch vung tay áo, mất hết kiên nhẫn nói: “Ta đã có quyết định về chuyện này rồi, lúc vào cung diện kiến thánh thượng sẽ dâng tấu lên.”
“Nếu Hầu gia đã không chừa lại một chút mặt mũi cho ta vậy sao không cho ta một tờ giấy hưu thư cho nhanh gọn dứt khoát?” Khương Thư quay mặt đi, trong lòng lạnh như băng.
Một phủ có hai thê, nàng đã định trước sẽ biến thành trò cười ở thượng kinh rồi.
Mấy năm nay vì xuất thân thấp kém mà mỗi lần tham gia yến tiệc nàng đều bị các nữ tử quý tộc ghẻ lạnh và chế giễu, mà hành động này của Thẩm Trường Trạch không thể nghi ngờ gì đang dẫn đầu sỉ nhục nàng, sau này nàng còn mặt mũi đâu mà gặp người khác nữa.
“Nàng đang uy hiếp ta?” Trên gương mặt của Thẩm Trường Trạch hiện ra vẻ tức giận.
“Hầu gia nghĩ nhiều rồi, ta chỉ muốn giữ lại chút thể diện cho mình thôi.” Khương Thư nhìn con chim bay trong rừng trúc, đột nhiên không muốn nhàn rỗi ngồi trong đại viện kín cổng cao tường này nữa.
Nàng nhớ nhà, nhớ trời đất bên ngoài.
Lúc chưa xuất giá, cha nương cũng không quản nàng quá nghiêm, nàng có thể thường xuyên ra phố đi dạo.
Nhưng từ sau khi được gả vào Hầu phủ phải tuân thủ rất nhiều quy tắc, nàng đã không còn tùy hứng được như ngày xưa nữa rồi.
“Ngang ngược.” Thấy nàng rất cố chấp, Thẩm Trường Trạch vung tay áo bỏ đi.
Hai người giải tán trong không vui.
“Phu nhân.” Chử Ngọc và Đàn Ngọc bưng trà nước cùng điểm tâm đi vào phòng.
Vừa rồi lúc bọn họ lên lầu đã bắt gặp Hầu gia rời đi với vẻ mặt tức tối.
Trong lòng Chử Ngọc rất lo lắng: “Lần này Hầu gia mang chiến công trở về, thánh thượng chắc chắn sẽ trọng thưởng, từ nay về sau Hầu phủ sẽ hưng thịnh trở lại, phu nhân với Hầu gia đối đầu gay gắt như thế, cuộc sống sau này chỉ sợ sẽ không dễ trôi qua.”
Khương Thư nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Chàng định cho nàng ta danh phận gì?”
Hắn nói thú thê, lại gọi nàng ta là phu nhân, rốt cuộc là có ý gì?
Nghe thấy nàng nhắc tới chuyện này, Thẩm Trường Trạch im lặng rất lâu rồi mới đáp: “Cẩm Sơ là đích nữ của tướng quân, lại có ơn với ta, hơn nữa còn sinh hai hài tử cho ta, không tiện dùng thân phận thiếp thất để hạ bệ nàng ấy, cho nên ta muốn lập nàng ấy làm chính thê.”
“Không tiện hạ bệ nàng ấy nên Hầu gia tới đây để hạ bệ ta đúng không? Chính vì ta là nữ tử thương nhân, thân phận thấp hèn nên có thể tùy tiện sỉ nhục?” Khương Thư tức đến đỏ gay mặt, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Nàng là nữ tử nhà phú thương, gả được vào Hầu phủ đúng là trèo cao thật nhưng đó cũng là vì Hầu phủ chủ động cầu hôn đấy chứ.
Còn nữa, năm ấy khi nàng gả vào Hầu phủ, Hầu phủ đã sa sút đến mức gần như không đứng nổi ở thượng kinh, tất cả đều là dựa vào của hồi môn phong phú của nàng nuôi sống mới có thể duy trì được tôn nghiêm ngoài mặt.
Bây giờ hắn ta vinh quy hồi phủ lại muốn qua cầu rút ván, đúng là khinh người quá đáng mà.”
“Ta cũng không có ý sỉ nhục nàng, ta chỉ muỗn cho Cẩm Sơ một thân phận có thể diện, sau này Hầu phủ vẫn do nàng quản lý như cũ, sẽ không có gì thay đổi cả.” Thẩm Trường Trạch kiên nhẫn giải thích với nàng.
Vậy thể diện của nàng thì sao?
Ai cho nàng đây?
Nàng nâng mắt nhìn nam nhân trước mặt, sắc mặt lạnh lùng hẳn đi, nói: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Dựa vào cái gì mà nàng không đồng ý?
Năm ấy lấy nàng, hắn ta hoàn toàn không hề tình nguyện một tí nào cả. Bây giờ hồi phủ, lẽ nào còn phải nhìn sắc mặt nàng mà sống qua ngày chắc?
Thẩm Trường Trạch vung tay áo, mất hết kiên nhẫn nói: “Ta đã có quyết định về chuyện này rồi, lúc vào cung diện kiến thánh thượng sẽ dâng tấu lên.”
“Nếu Hầu gia đã không chừa lại một chút mặt mũi cho ta vậy sao không cho ta một tờ giấy hưu thư cho nhanh gọn dứt khoát?” Khương Thư quay mặt đi, trong lòng lạnh như băng.
Một phủ có hai thê, nàng đã định trước sẽ biến thành trò cười ở thượng kinh rồi.
Mấy năm nay vì xuất thân thấp kém mà mỗi lần tham gia yến tiệc nàng đều bị các nữ tử quý tộc ghẻ lạnh và chế giễu, mà hành động này của Thẩm Trường Trạch không thể nghi ngờ gì đang dẫn đầu sỉ nhục nàng, sau này nàng còn mặt mũi đâu mà gặp người khác nữa.
“Nàng đang uy hiếp ta?” Trên gương mặt của Thẩm Trường Trạch hiện ra vẻ tức giận.
“Hầu gia nghĩ nhiều rồi, ta chỉ muốn giữ lại chút thể diện cho mình thôi.” Khương Thư nhìn con chim bay trong rừng trúc, đột nhiên không muốn nhàn rỗi ngồi trong đại viện kín cổng cao tường này nữa.
Nàng nhớ nhà, nhớ trời đất bên ngoài.
Lúc chưa xuất giá, cha nương cũng không quản nàng quá nghiêm, nàng có thể thường xuyên ra phố đi dạo.
Nhưng từ sau khi được gả vào Hầu phủ phải tuân thủ rất nhiều quy tắc, nàng đã không còn tùy hứng được như ngày xưa nữa rồi.
“Ngang ngược.” Thấy nàng rất cố chấp, Thẩm Trường Trạch vung tay áo bỏ đi.
Hai người giải tán trong không vui.
“Phu nhân.” Chử Ngọc và Đàn Ngọc bưng trà nước cùng điểm tâm đi vào phòng.
Vừa rồi lúc bọn họ lên lầu đã bắt gặp Hầu gia rời đi với vẻ mặt tức tối.
Trong lòng Chử Ngọc rất lo lắng: “Lần này Hầu gia mang chiến công trở về, thánh thượng chắc chắn sẽ trọng thưởng, từ nay về sau Hầu phủ sẽ hưng thịnh trở lại, phu nhân với Hầu gia đối đầu gay gắt như thế, cuộc sống sau này chỉ sợ sẽ không dễ trôi qua.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro