Chương 30 - Để Tiểu Thư Và Người Đó Tiếp Xúc Ít Thôi
Vinh Quy Trở Về
Tình Thiên Bạch Lộc
2024-08-07 12:22:22
“Phu nhân, Hầu gia đã về rồi!”
Khương Thư đang ở trong bếp canh thuốc cho Thẩm lão phu nhân thì thị nữ Đàn Ngọc hớt hải chạy vào bẩm báo.
Bàn tay đang rót thuốc của nàng hơi dừng lại, khóe miệng vẽ lên niềm vui: “Sáu năm rồi, cuối cùng… cũng đã về.”
“Đi thôi.” Nàng ra hiệu cho Đàn Ngọc bưng thuốc.
“Phu nhân…” Đàn Ngọc lại chần chừ không chịu đi.
“Sao thế?” Khương Thư lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Đàn Ngọc cắn môi, tức giận nói: “Hầu gia không về một mình đâu ạ, còn có cả một nữ tử và… hai đứa trẻ về cùng ngài ấy.”
Khương Thư như bị sét đánh trúng, mất một lúc lâu sau mới dần bình tĩnh lại, nàng siết tay đi đến Vĩnh Thọ Đường.
“Yến Dương, Yến Hoan mau gọi tổ mẫu và tằng tổ mẫu đi.”
“Tổ mẫu, tằng tổ mẫu…”
Lúc Khương Thư đi vào Vĩnh Thọ Đường thì trông thấy mẹ chồng Lâm thị và Thẩm lão phu nhân mỗi người bế một đứa trẻ trên đùi với vẻ mặt vui sướng.
Thẩm Trạch mặc quân phục và một nữ tử đang ngồi bên dưới, vừa tươi cười vừa nói chuyện, trông qua có vẻ là một cảnh đoàn tụ vui vẻ.
“Mẫu thân, tổ mẫu.” Khương Thư bưng thuốc đi đến trước mặt Thẩm lão phu nhân.
Bầu không khí trong phòng lập tức tĩnh lại, cuối cùng vẫn là Thẩm lão phu nhân phá vỡ sự lúng túng này, nói: “Thư Nhi tới rồi à, đặt thuốc xuống đi, mau qua thăm Trường Trạch kìa.”
“Hầu gia.” Khương Thu cúi người hành lễ, cảm thấy người trước mặt vừa xa lạ vừa thân thuộc.
Sáu năm chinh chiến, Thẩm Trường Trạch đã bớt đi vẻ ngây ngô và bướng bỉnh của thiếu niên mà lột xác thành một nam tử trưởng thành cương nghị và nghiêm túc, khóe môi hơi mím, cằm bạnh ra, trông giống một thanh kiếm sắc bén, vừa nguy hiểm vừa quyến rũ.
Nữ tử mặc quân phục màu đỏ ngồi bên cạnh hắn ta búi kiểu tóc của phụ nhân, dung mạo tú lệ, ánh mắt sáng ngời, trông giống một nữ tướng quân anh dũng hiên ngang trong tranh.
“Vị phu nhân này là…” Nàng hỏi dò.
“Mẫu thân chưa nói cho ngươi biết sao?”
“Nàng ấy tên là Trình Cẩm Sơ, là phu nhân mà ta lấy ở biên quan.” Thẩm Trường Trạch mở miệng nhưng lời thốt ra lại khiến người lạnh lòng.
Nói gì cơ?
Sáu năm nay chưa từng có một người nào nói với nàng rằng hắn ta đã lấy vợ ở biên quan.
Khương Thư quay người nhìn về phía Thẩm mẫu: “Mẫu thân đã sớm biết chuyện vậy tại sao không nói cho ta?”
“Nguyên do trong chuyện này khá phức tạp, trong thư Trường Trạch cũng không viết rõ, ta sợ nói không rõ ràng sẽ khiến ngươi hiểu lầm nên muốn đợi Trường Trạch trở về đích thân nói với con sau.” Thẩm mẫu chột dạ giải thích.
Khương Thư không nói gì mà nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Thẩm mẫu bị nhìn mà mất tự nhiên, vội đẩy tiểu cô nương đáng yêu và trắng như tuyết trong lòng: “Yến Hoan mau chào mẫu thân đi.”
Tiểu cô nương khoảng hai, ba tuổi, trên gương mặt nhỏ tròn trịa có một đôi mắt to như hạt nho đen, lúc này đang nhìn Khương Thư với vẻ tò mò.
“Đúng rồi, Yến Dương, gọi mẫu thân đi.” Thẩm lão phu nhân cũng đẩy nhẹ đứa bé trai trong lòng.
Bé trai khoảng bốn tuổi, trông có vài phần giống với Thẩm Trường Trạch, cái miệng nhỏ của nó chu ra: “Cháu có mẫu thân rồi, nàng ta không phải mẫu thân của cháu.”
“Hài tử này…” Thẩm lão phu nhân bất đắc dĩ, chỉ đành nói với Khương Thư: “Thư Nhi, cháu đừng giận, hài tử còn nhỏ chưa hiểu chuyện.”
“Hai hài tử này đều là của Hầu gia?” Khương Thư siết chặt nắm tay, giọng nói hơi run lên.
Mặc dù trong lòng đã biết rõ nhưng nàng vẫn muốn nghe chính miệng hắn ta thừa nhận.
Thẩm Trường Trạch mím môi, đáp với vẻ hơi bất mãn: “Đúng, sau này họ sẽ sống chung với ta ở Lâm Vân Viện, không tới quấy rầy ngươi đâu.”
Khương Thư đang ở trong bếp canh thuốc cho Thẩm lão phu nhân thì thị nữ Đàn Ngọc hớt hải chạy vào bẩm báo.
Bàn tay đang rót thuốc của nàng hơi dừng lại, khóe miệng vẽ lên niềm vui: “Sáu năm rồi, cuối cùng… cũng đã về.”
“Đi thôi.” Nàng ra hiệu cho Đàn Ngọc bưng thuốc.
“Phu nhân…” Đàn Ngọc lại chần chừ không chịu đi.
“Sao thế?” Khương Thư lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Đàn Ngọc cắn môi, tức giận nói: “Hầu gia không về một mình đâu ạ, còn có cả một nữ tử và… hai đứa trẻ về cùng ngài ấy.”
Khương Thư như bị sét đánh trúng, mất một lúc lâu sau mới dần bình tĩnh lại, nàng siết tay đi đến Vĩnh Thọ Đường.
“Yến Dương, Yến Hoan mau gọi tổ mẫu và tằng tổ mẫu đi.”
“Tổ mẫu, tằng tổ mẫu…”
Lúc Khương Thư đi vào Vĩnh Thọ Đường thì trông thấy mẹ chồng Lâm thị và Thẩm lão phu nhân mỗi người bế một đứa trẻ trên đùi với vẻ mặt vui sướng.
Thẩm Trạch mặc quân phục và một nữ tử đang ngồi bên dưới, vừa tươi cười vừa nói chuyện, trông qua có vẻ là một cảnh đoàn tụ vui vẻ.
“Mẫu thân, tổ mẫu.” Khương Thư bưng thuốc đi đến trước mặt Thẩm lão phu nhân.
Bầu không khí trong phòng lập tức tĩnh lại, cuối cùng vẫn là Thẩm lão phu nhân phá vỡ sự lúng túng này, nói: “Thư Nhi tới rồi à, đặt thuốc xuống đi, mau qua thăm Trường Trạch kìa.”
“Hầu gia.” Khương Thu cúi người hành lễ, cảm thấy người trước mặt vừa xa lạ vừa thân thuộc.
Sáu năm chinh chiến, Thẩm Trường Trạch đã bớt đi vẻ ngây ngô và bướng bỉnh của thiếu niên mà lột xác thành một nam tử trưởng thành cương nghị và nghiêm túc, khóe môi hơi mím, cằm bạnh ra, trông giống một thanh kiếm sắc bén, vừa nguy hiểm vừa quyến rũ.
Nữ tử mặc quân phục màu đỏ ngồi bên cạnh hắn ta búi kiểu tóc của phụ nhân, dung mạo tú lệ, ánh mắt sáng ngời, trông giống một nữ tướng quân anh dũng hiên ngang trong tranh.
“Vị phu nhân này là…” Nàng hỏi dò.
“Mẫu thân chưa nói cho ngươi biết sao?”
“Nàng ấy tên là Trình Cẩm Sơ, là phu nhân mà ta lấy ở biên quan.” Thẩm Trường Trạch mở miệng nhưng lời thốt ra lại khiến người lạnh lòng.
Nói gì cơ?
Sáu năm nay chưa từng có một người nào nói với nàng rằng hắn ta đã lấy vợ ở biên quan.
Khương Thư quay người nhìn về phía Thẩm mẫu: “Mẫu thân đã sớm biết chuyện vậy tại sao không nói cho ta?”
“Nguyên do trong chuyện này khá phức tạp, trong thư Trường Trạch cũng không viết rõ, ta sợ nói không rõ ràng sẽ khiến ngươi hiểu lầm nên muốn đợi Trường Trạch trở về đích thân nói với con sau.” Thẩm mẫu chột dạ giải thích.
Khương Thư không nói gì mà nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Thẩm mẫu bị nhìn mà mất tự nhiên, vội đẩy tiểu cô nương đáng yêu và trắng như tuyết trong lòng: “Yến Hoan mau chào mẫu thân đi.”
Tiểu cô nương khoảng hai, ba tuổi, trên gương mặt nhỏ tròn trịa có một đôi mắt to như hạt nho đen, lúc này đang nhìn Khương Thư với vẻ tò mò.
“Đúng rồi, Yến Dương, gọi mẫu thân đi.” Thẩm lão phu nhân cũng đẩy nhẹ đứa bé trai trong lòng.
Bé trai khoảng bốn tuổi, trông có vài phần giống với Thẩm Trường Trạch, cái miệng nhỏ của nó chu ra: “Cháu có mẫu thân rồi, nàng ta không phải mẫu thân của cháu.”
“Hài tử này…” Thẩm lão phu nhân bất đắc dĩ, chỉ đành nói với Khương Thư: “Thư Nhi, cháu đừng giận, hài tử còn nhỏ chưa hiểu chuyện.”
“Hai hài tử này đều là của Hầu gia?” Khương Thư siết chặt nắm tay, giọng nói hơi run lên.
Mặc dù trong lòng đã biết rõ nhưng nàng vẫn muốn nghe chính miệng hắn ta thừa nhận.
Thẩm Trường Trạch mím môi, đáp với vẻ hơi bất mãn: “Đúng, sau này họ sẽ sống chung với ta ở Lâm Vân Viện, không tới quấy rầy ngươi đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro