Chương 30 - Để Tiểu Thư Và Người Đó Tiếp Xúc Ít Thôi
Giao Ước
Tình Thiên Bạch Lộc
2024-08-07 12:22:22
Nghĩ đến tình cảnh thê lương sau này của Khương Thư, Khương mẫu lại khóc nấc lên.
“Mẹ.” Khương Thư vội vàng cầm khăn lau nước mắt cho Khương mẫu, nhỏ giọng dịu dàng trấn an: “Điều người nói con đều hiểu cả, con sẽ nắm chặt cơ hội, Hầu gia, hắn ta đối đãi với con không đến mức hoàn toàn không có tình cảm.”
“Thật sao?” Khương mẫu đỏ mắt truy hỏi
Khương Thư gật đầu, ngượng ngùng nói: “Sáng nay Hầu gia còn nắm tay con không buông.”
“Hắn ta vừa ý con là tốt.” Khương mẫu nín khóc, mỉm cười, hơi an tâm hơn chút.
Nghĩ đến việc nữ nhi chưa từng trải sự đời, không hiểu chuyện giữa phu thê, Khương mẫu kéo lấy tay nàng dốc lòng chỉ bảo, mong nàng sớm có con cái.
Ở nơi khác, Khương phụ và Khương Ninh đang chuyện trò đầy phẫn nộ với Thẩm Trường Trạch.
“Nơi biên quan thật sự tàn khốc gian khổ đến thế sao?” Khương Ninh bán tín bán nghi, hỏi.
Thẩm Trường Trạch gật đầu: “Từ trước đến nay chiến trường luôn tàn khốc, ta có thể sống sót hồi kinh, may nhờ có… Cẩm Sơ và sư phụ.
Mấy năm nay nàng ấy đi theo ta chịu không ít cực khổ, ra ngoài gánh vác như nam tử, ta cũng không thể bỏ mặc nàng ấy được.”
Nghe Thẩm Trường Trạch giải thích nguyên do thú thê, Khương phụ im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Chuyện quá khứ đã ra kết cục không cách nào thay đổi rồi, sau này đối đãi tốt với Thư Nhi hơn, mấy năm nay nó cũng không dễ dàng gì.”
“Ta biết, ta sẽ đối xử tốt với nàng ấy, mong nhạc phụ yên tâm.” Thẩm Trường Trạch trịnh trọng hứa hẹn.
Khương Ninh giơ nắm đấm da thịt mềm mại lên đe dọa: “Nếu ngươi dám phụ lòng a tỷ của ta, ta không tha cho ngươi đâu.”
Trưởng tỷ như mẫu thân, từ nhỏ hắn ta được a tỷ nuôi lớn, tình cảm sâu đậm không ai bằng. Nếu ai dám bắt nạt a tỷ của hắn ta, bất kể thân phận của người kia tôn quý cỡ nào, hắn ta cũng phải liều mạng với người đó.
Nhìn sang thiếu niên bướng bỉnh ngây ngô trước mắt, dường như Thẩm Trường Trạch thấy được bản thân của nhiều năm trước, không nhịn được bật cười một tiếng.
Hắn ta nắm tay lại chạm nắm tay với Khương Ninh, đưa ra giao hẹn giữa nam nhân với nhau: “Nếu ta phụ lòng nàng ấy, ta sẽ để ngươi đánh tùy ý tuyệt đối không phản kháng.”
Thẩm Trường Trạch của lúc này không bao giờ ngờ rằng người thiếu niên trước mắt đây sẽ thật sự đánh hắn ta mặt mũi bầm dập.
Sau một phen trò chuyện thành thật với nhau, hai cha con đã thay đổi suy nghĩ về Thẩm Trường Trạch rất nhiều, tiếp theo qua lại vô cùng hòa thuận.
“Hạ cờ ở đây, một hòn đá ném trúng hai con chim.”
“Nhìn cờ không bàn luận, cha, ngài có thể không nói gì không.”
“Tiểu tử thối, nếu con không chơi được thì để ta chơi…”
Lúc Khương Thư và Khương mẫu quay trở lại đại sảnh, trông thấy cảnh tượng hài hòa thế này thì kinh ngạc ngây người một hồi lâu.
Trong khoảng thời gian các nàng ra ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Lão gia, phu nhân, đã chuẩn bị bữa trưa xong rồi.” Quản gia đến bẩm báo.
Ba người mắt điếc tai ngơ đang đắm chìm trong ván cờ.
Bất đắc dĩ, Khương Thư đành phải tiến lên trước, nói: “Cha, Hầu gia, a đệ, dùng bữa trưa thôi.”
Ba người không đành lòng đứng dậy, kết thúc thế cờ.
Trong bữa ăn, Khương Ninh liên tục gắp thức ăn cho Khương Thư, như thể bản thân nàng không thể tự gắp vậy.
Cả một bữa ăn, Khương Thư ăn đến mức bụng no tròn, được Thẩm Trường Trạch đỡ lên xe ngựa.
“A tỷ, hai tháng nữa đến sinh nhật của ta, hai người nhất định phải trở về trải qua sinh nhật với ta đấy.” Khương Ninh bám lấy càng xe ánh mắt không nỡ.
“Biết rồi, nhất định sẽ chuẩn bị sẵn quà to cho đệ.” Khương Thư xoa đầu hắn ta, tươi cười xinh đẹp.
Nhưng trong khoảnh khắc cửa xe vừa đóng lại, xe ngựa chạy, nước mắt Khương Thư rơi xuống.
Một bàn tay duỗi tới, dịu dàng lau đi nước mắt cho nàng.
“Đừng khóc, sau này nàng muốn quay về, ta sẽ về cùng nàng.” Thẩm Trường Trạch ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng an ủi.
“Mẹ.” Khương Thư vội vàng cầm khăn lau nước mắt cho Khương mẫu, nhỏ giọng dịu dàng trấn an: “Điều người nói con đều hiểu cả, con sẽ nắm chặt cơ hội, Hầu gia, hắn ta đối đãi với con không đến mức hoàn toàn không có tình cảm.”
“Thật sao?” Khương mẫu đỏ mắt truy hỏi
Khương Thư gật đầu, ngượng ngùng nói: “Sáng nay Hầu gia còn nắm tay con không buông.”
“Hắn ta vừa ý con là tốt.” Khương mẫu nín khóc, mỉm cười, hơi an tâm hơn chút.
Nghĩ đến việc nữ nhi chưa từng trải sự đời, không hiểu chuyện giữa phu thê, Khương mẫu kéo lấy tay nàng dốc lòng chỉ bảo, mong nàng sớm có con cái.
Ở nơi khác, Khương phụ và Khương Ninh đang chuyện trò đầy phẫn nộ với Thẩm Trường Trạch.
“Nơi biên quan thật sự tàn khốc gian khổ đến thế sao?” Khương Ninh bán tín bán nghi, hỏi.
Thẩm Trường Trạch gật đầu: “Từ trước đến nay chiến trường luôn tàn khốc, ta có thể sống sót hồi kinh, may nhờ có… Cẩm Sơ và sư phụ.
Mấy năm nay nàng ấy đi theo ta chịu không ít cực khổ, ra ngoài gánh vác như nam tử, ta cũng không thể bỏ mặc nàng ấy được.”
Nghe Thẩm Trường Trạch giải thích nguyên do thú thê, Khương phụ im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Chuyện quá khứ đã ra kết cục không cách nào thay đổi rồi, sau này đối đãi tốt với Thư Nhi hơn, mấy năm nay nó cũng không dễ dàng gì.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta biết, ta sẽ đối xử tốt với nàng ấy, mong nhạc phụ yên tâm.” Thẩm Trường Trạch trịnh trọng hứa hẹn.
Khương Ninh giơ nắm đấm da thịt mềm mại lên đe dọa: “Nếu ngươi dám phụ lòng a tỷ của ta, ta không tha cho ngươi đâu.”
Trưởng tỷ như mẫu thân, từ nhỏ hắn ta được a tỷ nuôi lớn, tình cảm sâu đậm không ai bằng. Nếu ai dám bắt nạt a tỷ của hắn ta, bất kể thân phận của người kia tôn quý cỡ nào, hắn ta cũng phải liều mạng với người đó.
Nhìn sang thiếu niên bướng bỉnh ngây ngô trước mắt, dường như Thẩm Trường Trạch thấy được bản thân của nhiều năm trước, không nhịn được bật cười một tiếng.
Hắn ta nắm tay lại chạm nắm tay với Khương Ninh, đưa ra giao hẹn giữa nam nhân với nhau: “Nếu ta phụ lòng nàng ấy, ta sẽ để ngươi đánh tùy ý tuyệt đối không phản kháng.”
Thẩm Trường Trạch của lúc này không bao giờ ngờ rằng người thiếu niên trước mắt đây sẽ thật sự đánh hắn ta mặt mũi bầm dập.
Sau một phen trò chuyện thành thật với nhau, hai cha con đã thay đổi suy nghĩ về Thẩm Trường Trạch rất nhiều, tiếp theo qua lại vô cùng hòa thuận.
“Hạ cờ ở đây, một hòn đá ném trúng hai con chim.”
“Nhìn cờ không bàn luận, cha, ngài có thể không nói gì không.”
“Tiểu tử thối, nếu con không chơi được thì để ta chơi…”
Lúc Khương Thư và Khương mẫu quay trở lại đại sảnh, trông thấy cảnh tượng hài hòa thế này thì kinh ngạc ngây người một hồi lâu.
Trong khoảng thời gian các nàng ra ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lão gia, phu nhân, đã chuẩn bị bữa trưa xong rồi.” Quản gia đến bẩm báo.
Ba người mắt điếc tai ngơ đang đắm chìm trong ván cờ.
Bất đắc dĩ, Khương Thư đành phải tiến lên trước, nói: “Cha, Hầu gia, a đệ, dùng bữa trưa thôi.”
Ba người không đành lòng đứng dậy, kết thúc thế cờ.
Trong bữa ăn, Khương Ninh liên tục gắp thức ăn cho Khương Thư, như thể bản thân nàng không thể tự gắp vậy.
Cả một bữa ăn, Khương Thư ăn đến mức bụng no tròn, được Thẩm Trường Trạch đỡ lên xe ngựa.
“A tỷ, hai tháng nữa đến sinh nhật của ta, hai người nhất định phải trở về trải qua sinh nhật với ta đấy.” Khương Ninh bám lấy càng xe ánh mắt không nỡ.
“Biết rồi, nhất định sẽ chuẩn bị sẵn quà to cho đệ.” Khương Thư xoa đầu hắn ta, tươi cười xinh đẹp.
Nhưng trong khoảnh khắc cửa xe vừa đóng lại, xe ngựa chạy, nước mắt Khương Thư rơi xuống.
Một bàn tay duỗi tới, dịu dàng lau đi nước mắt cho nàng.
“Đừng khóc, sau này nàng muốn quay về, ta sẽ về cùng nàng.” Thẩm Trường Trạch ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng an ủi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro