Chương 123
2024-11-03 07:29:14
Người đàn ông này lại tò mò về suy nghĩ của mình sao?
"Tôi đang nghĩ anh lại sắp có ý tưởng kỳ quặc nào đó nữa."
Một tiếng cười khẽ lướt qua tai cô.
"Thế còn anh?"
Grace quay đầu về phía anh hỏi, gương mặt họ gần nhau đến mức cô có thể nhìn thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt xanh nhạt của anh.
"Anh đang nghĩ gì?"
Người đàn ông nhìn cô lâu thật lâu bằng ánh mắt không chút cảm xúc, rồi cuối cùng trả lời:
"Ta đang tò mò em đang nghĩ gì."
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô. Grace chỉ mong rằng chiếc cổ áo mà anh vừa cẩn thận nâng lên sẽ che giấu được phản ứng rõ ràng ấy.
Khi nhìn vào đôi mắt hoàn toàn vô cảm của anh, cô đã hiểu ra ý nghĩa của câu hỏi đó.
Ban đầu, cô nghĩ rằng anh quan tâm và muốn biết suy nghĩ của mình vì tình cảm anh dành cho cô đã sâu đậm hơn. Nhưng bây giờ, câu hỏi "Em đang nghĩ gì?" giống như một cuộc thẩm vấn xem cô đang âm mưu điều gì.
"Nói cách khác, cả hai chúng ta đều đang nghĩ rằng không thể tin tưởng đối phương."
Grace tiếp tục phản đòn. Anh cười nhạt, như thể bất lực:
"Có lẽ chúng ta là định mệnh của nhau. Đứng ở hai thái cực mà vẫn nghĩ giống nhau."
Anh thì thầm những lời ngọt ngào giả tạo và hôn lên môi cô.
"Em có tin ta yêu em không?"
Anh hỏi trong khi vẫn đặt môi lên môi cô. Grace nhìn anh chằm chằm rồi khẽ trả lời lên đôi môi lạnh lẽo của anh:
"Không."
Anh cười nhẹ khi buông môi cô ra.
"Tôi không tin anh nên không đời nào tôi có thể tin được điều đó. Và thường thì người ta không nhốt nhau rồi đưa ra ngoài một lần để coi đó là bằng chứng của tình yêu đâu."
Không đâu, Winston. Thực ra anh đang làm rất tốt. Hãy nới lỏng hơn nữa đi.
Câu khiêu khích của Grace dường như có tác dụng. Khuôn mặt anh lộ vẻ khó chịu, anh lạnh lùng hỏi:
"Vậy ta phải làm gì để em tin?"
"Hãy yêu tôi một cách bình thường, như những người đàn ông khác."
Ánh mắt anh trở nên lạnh lùng. Grace thừa hiểu tại sao yêu cầu đơn giản đó lại khiến anh khó chịu.
Từ khi bắt đầu cho đến khi chia tay rồi gặp lại, chưa có một khoảnh khắc nào giữa họ là bình thường. Những cặp đôi bình thường không phải lội qua bùn lầy đầy cái chết, sự phản bội, âm mưu và hận thù.
Trong một mối quan hệ méo mó, có lẽ tình yêu méo mó mới là điều bình thường. Còn một tình yêu bình thường, với họ, lại là điều hết sức quái dị.
Sau một lúc im lặng, anh bắt đầu mỉa mai, khuôn mặt anh toát lên vẻ khó chịu cực độ:
"À, như Jimmy? Ta nên đưa em thuốc độc và nói rằng ta yêu em để em tin sao?"
Bây giờ đến lượt tâm trạng của Grace trở nên khó chịu.
"Tại sao cứ nhắc lại chuyện đã qua vậy?"
"Ta chỉ muốn biết liệu nó thực sự đã qua chưa."
"Anh cũng vậy, vị hôn thê của anh…."
"Đừng lôi chuyện hôn ước của ta ra để đánh trống lảng. Em thừa hiểu đó chỉ là một giao dịch dựa trên tính toán lợi ích, hoàn toàn khác với câu chuyện của em."
Grace không thể nhịn nổi một tiếng thở dài mệt mỏi.
Một kẻ vừa khó tính, nhạy cảm lại còn dai dẳng. Ngay từ đầu, Grace đã không dùng chiến thuật tâm lý với hắn vì cô biết rõ rằng điều đó sẽ chẳng bao giờ hiệu quả.
Grace từ bỏ việc đổi chủ đề và nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình, thứ mà từ trước đến giờ cô luôn cảm thấy ghê tởm khi chạm vào.
“Anh chính là người đã khiến mọi chuyện thành quá khứ mà.”
Cô mở to mắt để ngăn nước mắt không trào ra. Nếu mắt cô có chút ướt át nào, người đàn ông này chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô vẫn còn tình cảm sâu đậm với Jimmy. Và như thế, mọi nỗ lực của cô đến bây giờ sẽ đổ sông đổ bể.
Bàn tay cô, khi lướt xuống theo đường cong của bụng, chạm phải tay của người đàn ông. Hắn nắm lấy tay cô và đan từng ngón tay của họ vào nhau. Bàn tay to lớn của hắn và bụng tròn căng của cô kẹp chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Grace, khiến cô cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt giữa đứa trẻ và người đàn ông này, không thể nào thoát ra.
“Chỉ khiến em từ bỏ thôi thì chưa đủ với ta.”
“Tham lam thật đấy. Anh khiến tôi chẳng còn chỗ dựa nào ngoài anh rồi còn gì…”
“Em thực sự nghĩ vậy sao? Ta thấy tò mò lắm.”
Tất nhiên là không, hoàn toàn không. Grace thầm nghĩ và điểm lại từng gương mặt của những người sẵn lòng giúp đỡ cô.
“Hãy nghĩ kỹ đi, em yêu.”
Người đàn ông thì thầm bên tai cô.
“Một người đàn ông bảo em chết chỉ vì bị kẻ thù bắt một lần. Và một người đàn ông dù bị em phản bội không biết bao nhiêu lần vẫn đặt cược mọi thứ để bảo vệ em.”
“...”
“Trong hai người, ai có vẻ là người yêu em hơn?”
Bảo vệ. Đặt cược mọi thứ. Toàn là những lời lẽ sai trái.
Nhưng Grace giả vờ như bị lung lay bởi những lời nói đó, cô nhắm mắt và thở dài.
“Dù sao thì anh cũng sẽ thay đổi, giống như Jimmy thôi.”
Cô cố gắng không để lời nói của mình trở nên quá khiêu khích, chỉ là một tiếng lẩm bẩm đầy ảm đạm.
Nhưng trong lòng cô thầm nhắc đi nhắc lại:
Không. Jimmy chưa bao giờ thay đổi. Anh ấy không thay đổi đâu. Không thể nào.
Grace lấy lại bình tĩnh, mở mắt và liếc nhìn người đàn ông. Ánh mắt hắn dịu đi, có lẽ nghĩ rằng cô đã bị thuyết phục.
“Dù sao thì cũng chẳng có người đàn ông nào yêu một người phụ nữ suốt đời cả. Tôi cũng chẳng mong đợi điều đó từ anh.”
“Vậy mà em lại nói điều đó với người đàn ông đã phải lòng em ba lần trong đời.”
Grace cười khẽ, và Winston cũng cười theo. Đó là một nụ cười tự giễu nhưng nhẹ nhàng. Hắn khẽ cắn vào tai cô, thì thầm dịu dàng:
“Chúng ta sinh ra để như thế này.”
Đôi bàn tay đan vào nhau của họ nhẹ nhàng xoa lên bụng cô.
“Mọi thứ lệch lạc, và ta đã sửa lại. Mặc dù cách của ta có thể quá đáng, nhưng sau này em sẽ hiểu thôi.”
Ngay lúc đó, một cơn gió mạnh thổi qua, làm tóc cô bay tán loạn. Grace nhắm chặt mắt, giả vờ như bị gió làm khó chịu, cắn chặt răng để nuốt trôi cơn giận.
Đợi xem. Chính tôi mới là người quyết định kết cục của chúng ta.
“Gió lạnh đấy. Vào thôi.”
Bị kéo theo bàn tay của anh, Grace quay về phía cửa sau của căn biệt thự. Cô không thể rời mắt khỏi bầu trời trong xanh không một gợn mây và những chiếc lá vàng rơi xào xạc.
“Tôi sẽ lấy cái này.”
Trước khi bước vào, cô giơ chiếc lá vàng mà mình vẫn nắm chặt trong tay lên, như để khoe với hắn. Đúng như dự đoán, người đàn ông nhíu mày.
“Em là ăn mày hay sóc thế? Thậm chí ăn mày hay sóc còn chẳng thèm nhặt những thứ như vậy đâu.”
Grace né tránh bàn tay đang định giật lấy chiếc lá, giấu nó ra sau lưng và làu bàu.
“Nhưng lâu lắm rồi tôi mới ra ngoài, cũng muốn giữ lại một kỷ niệm chứ.”
Hắn nhìn cô với ánh mắt đầy khó chịu, như thể không thể chịu nổi sự quê mùa của cô, nhưng cuối cùng cũng đầu hàng và nói:
“Giờ em có thể đi dạo bất cứ lúc nào.”
“Thật sao? Tốt quá.”
Vừa nghe được điều mình mong muốn, Grace lập tức vứt bỏ chiếc lá không chút do dự. Cô lẩm bẩm muốn uống một ly cacao đầy kẹo marshmallow rồi bước vào nhà trước, để lại phía sau tiếng cười nhẹ.
“Như lúc nhỏ vậy, em vẫn luôn kỳ lạ.”
Dù chỉ mới hôm nay hắn cho phép cô bước ra khỏi nhà, nhưng Grace đã được phép đi lại tự do trong nhà từ trước đó khá lâu.
Tất nhiên, cô vẫn luôn bị người đàn ông này bám theo như một cái đuôi.
Grace chống cằm, nhìn chằm chằm vào hắn, người đang ngồi đối diện cô qua chiếc bàn. Hắn vừa mất quân Hậu và đang cau có nhìn chằm chằm vào bàn cờ.
Chán thật.
Cộng thêm hơi ấm từ lò sưởi, không khí ấm cúng đến mức cô bắt đầu buồn ngủ.
Căn biệt thự tách biệt này không có lính canh và chỉ có một cô hầu gái ít nói, khiến nó giống như một căn nhà ma tĩnh lặng đến khó chịu. Trong hoàn cảnh đó, Grace không thể hiểu nổi tại sao người đàn ông này lại chọn trò chơi yên tĩnh và trầm lặng nhất.
Cô đã chọn bi-a. Nhưng hắn lại mỉa mai cô, nói rằng với thân hình như thế, cô tính chơi bi-a sao rồi kéo cô đến phòng làm việc.
“Bầu bí thì có liên quan gì đến bi-a chứ?”
“Không phải chỉ có bi-a thôi đâu.”
Winston trả lời một cách thờ ơ, mắt vẫn dán vào bàn cờ, và Grace nhớ lại sự việc trong phòng đọc sách. Hóa ra, hắn tránh phòng bi-a vì nghĩ rằng hắn sẽ lại lao vào cô trên bàn bi-a.
"Như thể anh đang giả vờ quan tâm, chính anh là người gây ra việc này..."
Grace cau có, nhưng rồi cô bật cười khi nhớ ra một chuyện.
“Sao thế? Anh sợ rằng tôi sẽ đập vỡ đầu anh thay vì đánh bi-a à? Dù trong trạng thái này, tôi cũng có thể làm điều đó đấy.”
“Chắc rồi.”
Hắn nhếch mép và nhấc quân Mã lên. Dù bị mất quân Hậu, Grace vẫn cười khúc khích khi bỏ một miếng sô cô la vào miệng.
Trên bàn có một chiếc bát pha lê đầy sô cô la các loại. Grace nhặt một viên sô cô la hình trái tim và nhớ lại chuyện mấy ngày trước.
“Anh đã ăn viên sô cô la mà tôi tặng chưa?”
Câu hỏi về hộp sô cô la cô đã tặng tại bãi biển Abington như một cách khơi lại câu chuyện xưa.
Cô cố ý khơi lại những ký ức đau buồn để nhắc nhở hắn rằng Daisy không phải là cô gái bí ẩn đã đánh cắp trái tim hắn và rồi tan biến thê thảm, mà là người phụ nữ đang mang trong mình đứa con của hắn và nằm cạnh hắn trên chiếc giường này.
Cô cần phải phá bỏ bức tường mà hắn dựng lên bằng lời nói dối rằng Daisy, Sally và Grace là ba người khác nhau.
"Tôi đang nghĩ anh lại sắp có ý tưởng kỳ quặc nào đó nữa."
Một tiếng cười khẽ lướt qua tai cô.
"Thế còn anh?"
Grace quay đầu về phía anh hỏi, gương mặt họ gần nhau đến mức cô có thể nhìn thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt xanh nhạt của anh.
"Anh đang nghĩ gì?"
Người đàn ông nhìn cô lâu thật lâu bằng ánh mắt không chút cảm xúc, rồi cuối cùng trả lời:
"Ta đang tò mò em đang nghĩ gì."
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô. Grace chỉ mong rằng chiếc cổ áo mà anh vừa cẩn thận nâng lên sẽ che giấu được phản ứng rõ ràng ấy.
Khi nhìn vào đôi mắt hoàn toàn vô cảm của anh, cô đã hiểu ra ý nghĩa của câu hỏi đó.
Ban đầu, cô nghĩ rằng anh quan tâm và muốn biết suy nghĩ của mình vì tình cảm anh dành cho cô đã sâu đậm hơn. Nhưng bây giờ, câu hỏi "Em đang nghĩ gì?" giống như một cuộc thẩm vấn xem cô đang âm mưu điều gì.
"Nói cách khác, cả hai chúng ta đều đang nghĩ rằng không thể tin tưởng đối phương."
Grace tiếp tục phản đòn. Anh cười nhạt, như thể bất lực:
"Có lẽ chúng ta là định mệnh của nhau. Đứng ở hai thái cực mà vẫn nghĩ giống nhau."
Anh thì thầm những lời ngọt ngào giả tạo và hôn lên môi cô.
"Em có tin ta yêu em không?"
Anh hỏi trong khi vẫn đặt môi lên môi cô. Grace nhìn anh chằm chằm rồi khẽ trả lời lên đôi môi lạnh lẽo của anh:
"Không."
Anh cười nhẹ khi buông môi cô ra.
"Tôi không tin anh nên không đời nào tôi có thể tin được điều đó. Và thường thì người ta không nhốt nhau rồi đưa ra ngoài một lần để coi đó là bằng chứng của tình yêu đâu."
Không đâu, Winston. Thực ra anh đang làm rất tốt. Hãy nới lỏng hơn nữa đi.
Câu khiêu khích của Grace dường như có tác dụng. Khuôn mặt anh lộ vẻ khó chịu, anh lạnh lùng hỏi:
"Vậy ta phải làm gì để em tin?"
"Hãy yêu tôi một cách bình thường, như những người đàn ông khác."
Ánh mắt anh trở nên lạnh lùng. Grace thừa hiểu tại sao yêu cầu đơn giản đó lại khiến anh khó chịu.
Từ khi bắt đầu cho đến khi chia tay rồi gặp lại, chưa có một khoảnh khắc nào giữa họ là bình thường. Những cặp đôi bình thường không phải lội qua bùn lầy đầy cái chết, sự phản bội, âm mưu và hận thù.
Trong một mối quan hệ méo mó, có lẽ tình yêu méo mó mới là điều bình thường. Còn một tình yêu bình thường, với họ, lại là điều hết sức quái dị.
Sau một lúc im lặng, anh bắt đầu mỉa mai, khuôn mặt anh toát lên vẻ khó chịu cực độ:
"À, như Jimmy? Ta nên đưa em thuốc độc và nói rằng ta yêu em để em tin sao?"
Bây giờ đến lượt tâm trạng của Grace trở nên khó chịu.
"Tại sao cứ nhắc lại chuyện đã qua vậy?"
"Ta chỉ muốn biết liệu nó thực sự đã qua chưa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh cũng vậy, vị hôn thê của anh…."
"Đừng lôi chuyện hôn ước của ta ra để đánh trống lảng. Em thừa hiểu đó chỉ là một giao dịch dựa trên tính toán lợi ích, hoàn toàn khác với câu chuyện của em."
Grace không thể nhịn nổi một tiếng thở dài mệt mỏi.
Một kẻ vừa khó tính, nhạy cảm lại còn dai dẳng. Ngay từ đầu, Grace đã không dùng chiến thuật tâm lý với hắn vì cô biết rõ rằng điều đó sẽ chẳng bao giờ hiệu quả.
Grace từ bỏ việc đổi chủ đề và nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình, thứ mà từ trước đến giờ cô luôn cảm thấy ghê tởm khi chạm vào.
“Anh chính là người đã khiến mọi chuyện thành quá khứ mà.”
Cô mở to mắt để ngăn nước mắt không trào ra. Nếu mắt cô có chút ướt át nào, người đàn ông này chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô vẫn còn tình cảm sâu đậm với Jimmy. Và như thế, mọi nỗ lực của cô đến bây giờ sẽ đổ sông đổ bể.
Bàn tay cô, khi lướt xuống theo đường cong của bụng, chạm phải tay của người đàn ông. Hắn nắm lấy tay cô và đan từng ngón tay của họ vào nhau. Bàn tay to lớn của hắn và bụng tròn căng của cô kẹp chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Grace, khiến cô cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt giữa đứa trẻ và người đàn ông này, không thể nào thoát ra.
“Chỉ khiến em từ bỏ thôi thì chưa đủ với ta.”
“Tham lam thật đấy. Anh khiến tôi chẳng còn chỗ dựa nào ngoài anh rồi còn gì…”
“Em thực sự nghĩ vậy sao? Ta thấy tò mò lắm.”
Tất nhiên là không, hoàn toàn không. Grace thầm nghĩ và điểm lại từng gương mặt của những người sẵn lòng giúp đỡ cô.
“Hãy nghĩ kỹ đi, em yêu.”
Người đàn ông thì thầm bên tai cô.
“Một người đàn ông bảo em chết chỉ vì bị kẻ thù bắt một lần. Và một người đàn ông dù bị em phản bội không biết bao nhiêu lần vẫn đặt cược mọi thứ để bảo vệ em.”
“...”
“Trong hai người, ai có vẻ là người yêu em hơn?”
Bảo vệ. Đặt cược mọi thứ. Toàn là những lời lẽ sai trái.
Nhưng Grace giả vờ như bị lung lay bởi những lời nói đó, cô nhắm mắt và thở dài.
“Dù sao thì anh cũng sẽ thay đổi, giống như Jimmy thôi.”
Cô cố gắng không để lời nói của mình trở nên quá khiêu khích, chỉ là một tiếng lẩm bẩm đầy ảm đạm.
Nhưng trong lòng cô thầm nhắc đi nhắc lại:
Không. Jimmy chưa bao giờ thay đổi. Anh ấy không thay đổi đâu. Không thể nào.
Grace lấy lại bình tĩnh, mở mắt và liếc nhìn người đàn ông. Ánh mắt hắn dịu đi, có lẽ nghĩ rằng cô đã bị thuyết phục.
“Dù sao thì cũng chẳng có người đàn ông nào yêu một người phụ nữ suốt đời cả. Tôi cũng chẳng mong đợi điều đó từ anh.”
“Vậy mà em lại nói điều đó với người đàn ông đã phải lòng em ba lần trong đời.”
Grace cười khẽ, và Winston cũng cười theo. Đó là một nụ cười tự giễu nhưng nhẹ nhàng. Hắn khẽ cắn vào tai cô, thì thầm dịu dàng:
“Chúng ta sinh ra để như thế này.”
Đôi bàn tay đan vào nhau của họ nhẹ nhàng xoa lên bụng cô.
“Mọi thứ lệch lạc, và ta đã sửa lại. Mặc dù cách của ta có thể quá đáng, nhưng sau này em sẽ hiểu thôi.”
Ngay lúc đó, một cơn gió mạnh thổi qua, làm tóc cô bay tán loạn. Grace nhắm chặt mắt, giả vờ như bị gió làm khó chịu, cắn chặt răng để nuốt trôi cơn giận.
Đợi xem. Chính tôi mới là người quyết định kết cục của chúng ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Gió lạnh đấy. Vào thôi.”
Bị kéo theo bàn tay của anh, Grace quay về phía cửa sau của căn biệt thự. Cô không thể rời mắt khỏi bầu trời trong xanh không một gợn mây và những chiếc lá vàng rơi xào xạc.
“Tôi sẽ lấy cái này.”
Trước khi bước vào, cô giơ chiếc lá vàng mà mình vẫn nắm chặt trong tay lên, như để khoe với hắn. Đúng như dự đoán, người đàn ông nhíu mày.
“Em là ăn mày hay sóc thế? Thậm chí ăn mày hay sóc còn chẳng thèm nhặt những thứ như vậy đâu.”
Grace né tránh bàn tay đang định giật lấy chiếc lá, giấu nó ra sau lưng và làu bàu.
“Nhưng lâu lắm rồi tôi mới ra ngoài, cũng muốn giữ lại một kỷ niệm chứ.”
Hắn nhìn cô với ánh mắt đầy khó chịu, như thể không thể chịu nổi sự quê mùa của cô, nhưng cuối cùng cũng đầu hàng và nói:
“Giờ em có thể đi dạo bất cứ lúc nào.”
“Thật sao? Tốt quá.”
Vừa nghe được điều mình mong muốn, Grace lập tức vứt bỏ chiếc lá không chút do dự. Cô lẩm bẩm muốn uống một ly cacao đầy kẹo marshmallow rồi bước vào nhà trước, để lại phía sau tiếng cười nhẹ.
“Như lúc nhỏ vậy, em vẫn luôn kỳ lạ.”
Dù chỉ mới hôm nay hắn cho phép cô bước ra khỏi nhà, nhưng Grace đã được phép đi lại tự do trong nhà từ trước đó khá lâu.
Tất nhiên, cô vẫn luôn bị người đàn ông này bám theo như một cái đuôi.
Grace chống cằm, nhìn chằm chằm vào hắn, người đang ngồi đối diện cô qua chiếc bàn. Hắn vừa mất quân Hậu và đang cau có nhìn chằm chằm vào bàn cờ.
Chán thật.
Cộng thêm hơi ấm từ lò sưởi, không khí ấm cúng đến mức cô bắt đầu buồn ngủ.
Căn biệt thự tách biệt này không có lính canh và chỉ có một cô hầu gái ít nói, khiến nó giống như một căn nhà ma tĩnh lặng đến khó chịu. Trong hoàn cảnh đó, Grace không thể hiểu nổi tại sao người đàn ông này lại chọn trò chơi yên tĩnh và trầm lặng nhất.
Cô đã chọn bi-a. Nhưng hắn lại mỉa mai cô, nói rằng với thân hình như thế, cô tính chơi bi-a sao rồi kéo cô đến phòng làm việc.
“Bầu bí thì có liên quan gì đến bi-a chứ?”
“Không phải chỉ có bi-a thôi đâu.”
Winston trả lời một cách thờ ơ, mắt vẫn dán vào bàn cờ, và Grace nhớ lại sự việc trong phòng đọc sách. Hóa ra, hắn tránh phòng bi-a vì nghĩ rằng hắn sẽ lại lao vào cô trên bàn bi-a.
"Như thể anh đang giả vờ quan tâm, chính anh là người gây ra việc này..."
Grace cau có, nhưng rồi cô bật cười khi nhớ ra một chuyện.
“Sao thế? Anh sợ rằng tôi sẽ đập vỡ đầu anh thay vì đánh bi-a à? Dù trong trạng thái này, tôi cũng có thể làm điều đó đấy.”
“Chắc rồi.”
Hắn nhếch mép và nhấc quân Mã lên. Dù bị mất quân Hậu, Grace vẫn cười khúc khích khi bỏ một miếng sô cô la vào miệng.
Trên bàn có một chiếc bát pha lê đầy sô cô la các loại. Grace nhặt một viên sô cô la hình trái tim và nhớ lại chuyện mấy ngày trước.
“Anh đã ăn viên sô cô la mà tôi tặng chưa?”
Câu hỏi về hộp sô cô la cô đã tặng tại bãi biển Abington như một cách khơi lại câu chuyện xưa.
Cô cố ý khơi lại những ký ức đau buồn để nhắc nhở hắn rằng Daisy không phải là cô gái bí ẩn đã đánh cắp trái tim hắn và rồi tan biến thê thảm, mà là người phụ nữ đang mang trong mình đứa con của hắn và nằm cạnh hắn trên chiếc giường này.
Cô cần phải phá bỏ bức tường mà hắn dựng lên bằng lời nói dối rằng Daisy, Sally và Grace là ba người khác nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro